Mị Ảnh

Chương 126: Điệp Vận Du chất vấn





- Nghệ Phong, ngươi không đơn giản ah! Ngay cả Trữ Huyên cũng có thể cám dỗ.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, đầy ý trêu chọc nói.
- Khụ! Đành vậy thôi! Ngươi đẹp trai tự nhiên được ưu ái như vậy.
Nghệ Phong thở dài, nhún nhún vai nhìn Điệp Vận Du.
- Bỏ đi!
Điệp Vận Du liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nói sang chuyện khác:
- Có phải ngươi muốn nói gì đó với ta?
Nghệ Phong cười cười, chất vấn Điệp Vận Du nói:
- Nàng muốn biết điều gì?
Điệp Vận Du liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lơ đãng hỏi:
- Ngay từ người đã biết thân phận của ta?
Nghe xong câu này, Nghệ Phong cười khổ, trong lòng than thở: Quả nhiên, nữ nhân này bắt đầu hoài nghi mục đích ta tiếp cận nàng.
- Đại tỷ! Chẳng phải nàng chính là người lôi kéo ta và Tiêu Công tỷ thí sao? Tỷ đừng suy đoán, tuy rằng thân phận của tỷ tôn quý, thế nhưng ta cũng không cố ý tiếp cận tỷ làm gì.
Điệp Vận Du nghe ngữ khí Nghệ Phong như vậy, nàng liền thở dài: Tuy nàng không cho rằng Nghệ Phong cố ý tiếp cận nàng. Thế nhưng thân thể của hắn rất mẫn cảm. Chẳng lẽ không ai chủ định công kích nàng?
- Hơn nữa, với sự thông minh của nàng, chẳng lẽ nàng còn sợ có người hại nàng sao?
- Hi hi! Ai hoài nghi ngươi có ý tiếp cận ta? Ta cũng không nói, mà là chính ngươi tự nói ra ah!
Điệp Vận Du vui vẻ cười: Đúng Vậy! Một tiểu tử Sư Cấp như ngươi, cho dù cố ý tiếp cận ta, e là cũng không làm được gì?
Nghệ Phong đảo mắt nói:
- Còn chuyện gì khác mau nói đi? Nhất định ta sẽ nói tỷ biết.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong đầy vẻ nghi hoặc: Hình như hiện tại thái độ của tiểu tử này đối với nàng tốt hơn trước đây rất nhiều, trước đây bất luận hỏi thế nào, hắn cũng không nói. Nhưng hiện tại lại chủ động nói ra.
- Ngươi và Trữ Huyên có quan hệ gì? Trông bộ dáng dường như không hề đơn giản. Ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi là người trong sư môn nàng, ta sẽ không tin. Với tính cách của Trữ Huyên, không thể có đệ tử thất lễ như vậy.
Điệp Vận Du thản nhiên nhìn Nghệ Phong, trong lòng nàng vô cùng hiếu kỳ muốn biết rõ.
- Ahaaa! Nữ nhi của sư phụ của đệ đệ của tình nhân của cha của sư phụ của nàng là bằng hữu của ta.
Nghệ Phong bậy bạ nói.
Trên trán Điệp Vận Du ướt đẩm mồ hôi lạnh, nàng hừ lạnh nói:
- Sư tôn nàng không có nữ nhi. Ngươi hãy đứng đắn một chút.
- Oạch... Đó chính là Trữ Huyên thấy ta tuấn tú lịch sự, cho nên thầm mến!
- Dừng! Với bộ dạng của ngươi, chỉ có kẻ ngu mới thích ngươi!
- Nếu không, là do mị lực của bản thiếu gia quá lớn, thân thể mạnh mẽ bắn ra khí lực của bá vương, khiến nàng cúi đầu xưng thần.
- Tại sao ngươi không chết đi ah? Bị thương tới nông nổi này, vẫn còn nói khí thế của bá vương sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai:
- Ta không biết nguyên nhân thế nào? Dù sao ta và nàng cũng không quá thân thuộc.
- Phi!
Nếu như ngươi không thân thiết? Nàng sẽ không cứu ngươi như vậy! Không muốn nói còn mượn cớ, lẽ nào sư môn tiểu tử này và sư môn Trữ Huyên có liên quan rất lớn?
- Ngươi là người của sư môn nào?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn: Tiểu tử này có vũ kỹ Nhật cấp, vũ kỹ Địa cấp. Có lẽ sư môn hắn vô cùng cường hãn, ít nhất nàng phải thừa nhận hoàng thất không thể tùy tiện đụng tới.
- Tà Ma Tông!
Nghệ Phong thuận miệng nói ra.
Điệp Vận Du tức giận, quay về phía Nghệ Phong hừ lạnh nói:
- Quả thực ngươi muốn làm tà ma sao? Thế nhưng ngươi rất xứng làm tà ma?
Nghệ Phong bắt đắc dĩ xua xua tay nói:
- Nàng không tin, ta cũng không còn cách nào!
Lúc này Nghệ Phong không hề nói dối. Thánh Tông được người bên ngoài gọi là Ma Tông! Mà chính mình là Tà Tông trong Thánh Tông! Hai thứ đó kết hợp lại, chẳng phải Tà Ma Tông sao?
Điệp Vận Du trầm ngâm suy nghĩ, nàng cảm thấy hơi đau đầu. Chính mình hỏi tiểu tử này lâu như vậy, rốt cục không thu được tin tức gì. Bất quá, cũng chứng mình được Nghệ Phong không cố ý tiếp cận nàng, bằng không hắn không dám làm như thế. Điều này cũng an ủi nàng phần nào.
- Vậy ngươi có thể cho ta biết hay không? Ngươi tu luyện công pháp gì, rõ ràng chỉ dựa vào thực lực Sư Cấp có thể chống được mị thuật của ta?
Không sai, đây mới chính là điều khiến Điệp Vận Du kinh ngạc nhất. Nàng không ngờ trên đời này lại có thể có công pháp như vậy. Đối với nàng, hoặc chính sư môn của nàng, không cần phải bàn cãi đây chính là đả kích rất lớn.
- Lăng Thần Quyết!
Chuyện này, thực ra Nghệ Phong không che đậy. Hắn nghĩ Điệp Vận Du có thể chưa từng nghe qua công pháp này, bởi tại thánh địa, người biết được công pháp này cũng chỉ có ngũ đại trưởng lão và lão đầu tử.
- Lăng Thần Quyết?
Điệp Vận Du khẽ chau mày, đầu lông mày nàng nhíu nhíu cố lục lọi những gì trong ký ức của chính mình có liên quan tới nó. Một lúc lâu, nàng mới thở dài đầy phiền muộn, ngoảnh mặt nhìn Nghệ Phong nghi hoặc nói:
- Ngươi không gạt ta?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Tin hay không tùy nàng! Đừng nói nàng chưa từng nghe qua, trên thế giới này cũng chỉ không quá mười người nghe tới nó.
Lúc này Điệp Vận Du mới hiểu được vì sao tiểu tử này lại sảng khoái như vậy, đó chính là không ai biết đến tới Lăng Thần Quyết ah. Nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy có thể nói cho ta biết công pháp này thuộc giai tầng nào không? Thiên cấp hay Địa cấp?
- Vô Giai?
Nghệ Phong nhìn nhãn thần Điệp Vận Du cơ hồ muốn giết người, hắn vội vàng giải thích:
- Điệp tỷ tỷ! Ta thực không lừa nàng, khi lão đầu tử dạy ta, hắn không nói là cấp bậc nào.
Điệp Vận Du thở phào, nàng lại trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
- Hi vọng ngươi không gạt ta. Ta còn vấn đề cuối cùng muốn hỏi, nếu như ngươi không thành thật trả lời ta, ta sẽ quăng ngươi xuống sông.
Nghệ Phong bát mãn, thầm nói:
- Những người xinh đẹp như hoa như ngọc, hại nước hại dân. Tại sao không hiểu sự ôn nhu chứ?
- Cái gì?
Điệp Vận Du cả giận nói.
- A? Không có việc gì! Nàng hỏi, ta nhất định sẽ nói, không giấu diếm nửa lời.
Nghệ Phong vội vàng lấy lòng, nói.
- Hừ! Ngươi hãy giải thích cho ta, Trữ Huyên nói ngươi bị đứt kinh mạch là thế nào? Thế nhưng ta lại tận mắt chứng kiến ngươi có thực lực Sư Cấp.
- A! Căn bản vì chuyện này mà ta căm hận Kim Ưng Tông.
Tuy rằng Nghệ Phong rất bình thản nói, thế nhưng không khó để nghe ra sát ý lãnh liệt trong đó.
- Năm đó ta 11 tuổi, tuy thực lực thấp, thế nhưng cũng đạt tới Sĩ cấp nhị giai. Đối với bạn bè cùng trang lứa, cũng được coi là người có thiên phú.
Điệp Vận Du gật gật đầu, quả thực như vậy cũng được coi là thiên phú.
- Thế nhưng, không biết Kim Ưng Tông và một thân nhân trong nhà ta có cừu hận gì? Rõ ràng phái nhóm lớn võ giả đến nhà ta ám sát, tuy rằng thoát chết. Thế nhưng thân nhân trong nhà bởi vậy mà thương nặng, còn ta vì ngăn cản một chưởng, dẫn tới đứt kinh mạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy câu nói ngắn ngủi, thế nhưng Điệp Vận Du có thể cảm giác được hung hiểm trong đó. Kiểu cách hành sự của Kim Ưng Tông nàng cũng có thể lý giải, quả thực bọn chúng hùng tàn không gì sánh bằng. Có thể thấy được Nghệ Phong lúc đó mới chỉ 11 tuổi đã chịu thương tật hành hạ, khó trách hắn nói không chết không hết cừu hận.
- Thế nhưng, kinh mạch của ngươi bị đứt, tại sao có thể trở thành võ giả?
- Ta có điểm đặc biệt gì đó? Dù sao sau ba lần trải qua hành hạ sống không bằng chết, thực ra cũng có thể tu luyện đấu khí.
Điệp Vận Du cũng không hỏi gì thêm nữa, suy cho cùng trên đời này có rất nhiều kỳ tích. Nàng đưa tay ra để Nghệ Phong ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi nói:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều. Với thực lực của ngươi không phải đối thủ của Kim Ưng Tông, tốt nhất không nên trêu chọc bọn chúng, nội tình của bọn chúng rất kinh khủng.
Nghệ Phong cảm giác hai luồng hơi ấm đặt trên đầu chính mình, toát ra mùi thơm nhàn nhạt đầy mị hoặc. Khiến trong lòng hắn bốc lên hỏa diễm mạnh mẽ tới cực điểm.
Miệng Nghệ Phong khô khan, nuốt nước bọt không ngớt. Nếu như không được Lăng Thần Quyết áp chế, quả thực chính không thể chống cự nổi nữ nhân này. Nhất cử nhất động của nàng, đều khiến chính mình như bị lửa đốt.
Thế nhưng, nghe xong câu nói của Điệp Vận Du, khiến hắn cảm thấy chính mình như sắp nổ tung.
- Tiểu tử kia, muốn chưa?