Mị Ảnh

Chương 1250: Phó phủ chủ Thiên Phủ




 
Một câu nói này, để sắc mặt đám người Thiên Lâm đại biến.
 
- Liễu Nhiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!
 
Thiên Lâm cắn răng giận giữ quát Liễu Nhiên.
 
- Khinh người quá đáng? Ha ha, lẽ nào ngươi không biết thú vui của ta sao? Khụ, thân thể vất không lâu như vậy đã sắp rỉ sắt rồi, khó có cơ hội ngươi không tuân theo ước định chạy tới. Nếu như ta buông tha ngươi, bản đế còn biết bắt nạt ai bây giờ?
 
Liễu Nhiên thuận miệng đáp.
 
Một câu nói này, để Nghệ Phong triệt để không nói gì, đột nhiên hắn có chút đồng tình với Thiên Lâm. Lão gia hỏa này thật đáng thương khi gặp phải Liễu Nhiên.
 
- Thiên Lâm, đừng hy vọng xa vời ai có thể cứu ngươi! Ngươi tự mình ra tay, hay ta giúp ngươi?
 
Liễu Nhiên đón gió nhìn trời, phong khinh vân đạm nói.
 
Từ lúc Liễu Nhiên xuất hiện cả đám người vây xem đều ngừng thở, không dám phát ra một chút âm thanh, đối mặt sát tinh này, sợ hãi đã ăn sâu vào trong xương cốt của bọn họ.
 
- Quên đi! Các ngươi đã không muốn ra tay, vậy bản đế ra tay, bất quá nếu bản đế ra tay, nghiêm phạt tăng gấp nhiều lần!
 
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói.
 
Một câu này, khiến sắc mặt Thiên Lâm đại biến, vừa định nói ra, đã cảm thấy một cổ lực lượng thật lớn đột nhiên xuất hiện đánh tới ngực hắn. Cổ lực lượng này giống như một cái chùy lớn, đánh vào trước ngực hắn, từng tia máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.
 
Mà cùng thời khắc đó, máu tươi cũng đồng dạng tuôn ra từ trên ngực Kim Phú, Mặc Quân, Điền Liêu. Trên ngực bọn họ đều lún xuống, hiển nhiên là bị chùy trọng lực đánh ra.
 
Mọi người thấy một màn như vậy, ánh mắt nhìn Liễu Nhiên không khỏi cảm thấy vô cùng kinh khủng. Một người kinh khủng như Thiên Lâm, thêm ba Quân cấp. Trong tay hắn không khác gì quả hồng, bóp nhẹ đã nát. Không biết rốt cuộc Liễu Nhiên này đạt đến trình độ nào rồi.
 
Một tiếng nổ trầm muộn vang lên trên hư không, trừ bỏ tiếng nổ trầm muộn, toàn bộ hư không không còn âm thanh nào khác.
 
- Khụ khụ, chơi như vậy không hay, đổi một phương pháp khác!
 
Liễu Nhiên thấy đối phương chỉ phun ra một ngụm máu, cũng cảm giác buồn chán mười phần.
 
Khi lời nói của hắn vừa hạ xuống, trong hư không dĩ nhiên ngưng tụ ra bốn bàn tay. Bốn cái bàn tay mạnh mẽ vỗ xuống chỗ đám người Thiên Lâm đang đứng.
 
Ba...Ba...Ba...
 
Từng tiếng tát cả lúc càng vang lên rõ ràng, đến cuối cùng giống như xao đậu, toàn bộ không gian đều liên miên không dứt, tràn đầy âm thanh tiếng tát. Từng tiếng từng tiếng giã vào trong lòng mọi người, cả đám cảm giác hết hồn.
 
Ánh mắt của bọn họ chuyển về phía đám người Thiên Lâm, lúc này cái tát đã hóa thành tàn ảnh, từng đạo bay qua bay lại trên mặt đám người Thiên Lâm, mà mặt bọn họ đã sớm sưng phù như mặt lợn.
 
- Ai bảo ngươi không để ý ước định!
 
- Ai bảo ngươi ra tay đối phó Nghệ Phong!
 
- Ai bảo bộ dạng ngươi ngứa mắt muốn ăn đánh như vậy!
 
- Ai bảo ngươi năm đó truy sát ta!
 
- Ai bảo ngươi để ta cảm thấy khó chịu. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
...
 
Nói xong một câu cuối cùng, trên mặt Thiên Lâm đã không còn bị tát, chính là từng lời từng câu đều khiến đám người trừng mắt há miệng. Đồng thời bọn họ cũng tỏ vẻ đồng tình nhìn Thiên Lâm tiếp tục bị đánh.
 
Sau một trận quát của Liễu Nhiên, đám người Thiên Lâm đã nhổ ra không biết bao nhiêu máu, dưới chân bọn họ đã sớm biết thành đất đỏ, lúc này Liễu Nhiên mới dừng lại.
 
Nghệ Phong nhìn bốn người nằm trên mặt đất giống như chó chết, hắn liền trầm mặc. Lập tức hít sâu một hơi không kìm lòng được giơ lên một ngón tay cái về phía lão đầu tử.
 
Quá trâu bò rồi, bốn cường giả như vậy, ở trong tay hắn không khác gì cá thịt trên thớt.
 
Tần Lực đồng dạng cũng kinh hồn, tuy rằng biết Liễu Nhiên rất mạnh, thế nhưng mạnh đến tình trạng như vậy, đều nằm ngoài dự liệu của hắn. Thực lực của lão gia hỏa Thiên Lâm kia hắn biết rõ ràng, thế nhưng dưới tay Liễu Nhiên, cư nhiên ngay cả phán kháng cũng không làm được.
 
- Sức chịu đựng kém như vậy?
 
Liễu Nhiên nhìn bốn người này thở dài một hơi, mà câu này để đám người bao quát cả Nghệ Phong đều hận không thể lập tức xông lên đánh đập Liễu Nhiên, dưới trận đánh vừa rồi, không choáng váng hôn mê mới là lạ.
 
Liễu Nhiên không thèm để ý chút nào, ánh mắt nhìn về một phương hướng trong hư không, lập tức lại nhìn về phía Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong đang rút ra trường kiếm, đi thẳng về phía Mặc Quân đang cách hắn gần nhất.
 
Một kiếm đâm thẳng xuống, dưới một kiếm này, một đạo vết máu bắn ra từ trong ngực hắn. Một Quân cấp, cư nhiên bị người ta tùy ý chém giết trong lúc hôn mê.
 
Mà hồn thể của hắn, cũng bị Nghệ Phong rút ra, nam tử vương tọa nhìn thấy hưng phấn xông lên, nuốt chửng đối phương. Thân thể vừa rồi lờ mờ rất nhiều, lúc này cũng đã khôi phục, đồng thời có vẻ còn nồng đậm hơn.
 
Nhưng vào lúc này, Thiên Nghịch nguyên bản vẫn đang ẩn dấu, cũng chém ra Kinh Hồng Nhất Kiếm, đâm thẳng về phía Thiên Lâm.
 
Thiên Nghịch cắt qua hư không, trong nháy mắt tưởng chừng thanh kiếm sẽ đâm vào trong yết hầu Thiên Lâm, thế nhưng Liễu Nhiên ở phía sau lại ra tay, giống như quấn chặt người Thiên Nghịch, ném hắn trở về bên cạnh Nghệ Phong.
 
- Ngươi không thể giết hắn!
 
Liễu Nhiên quay sang nhàn nhạt nói với Thiên Nghịch.
 
Những lời này khiến Nghệ Phong và Thiên Nghịch đều nghi hoặc không giải thích được, thực lực của Thiên Nghịch còn không giết được? Trong khi hai người đang nghi hoặc, đột nhiên Liễu Nhiên quay sang phía hư không nói:
 
- Lẽ nào ngươi vẫn muốn ẩn núp sao? Đã lâu rồi bản đế chưa chơi đùa cùng ngươi!
 
Tần Lực nghe thấy Liễu Nhiên nói, cảm thấy trong lòng sửng sốt.
 
Thế nhưng rất nhanh, trong hư không đã xuất hiện một bóng người, từ khi bóng người kia vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã xuất hiện bên người Thiên Lâm, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không có khả năng thấy rõ.
 
Tần Lực nhìn bóng người này, kinh hô:
 
- Phó phủ chủ Thiên Phủ? Thống Lĩnh Quân Giả?
 
Cũng khó trách Tần Lực kinh ngạc, thực lực của người này, khi hắn vừa mới đạt được Quân cấp đã bị tuyên truyền vô cùng mờ ảo. Trong Tần gia trang cũng có hồ sơ về người này, người này đã thuộc nhân vật cấp truyền thuyết.
 
Thấy người này, Tần Lực không nhịn được chấn động trong lòng. Mà để hắn kinh hãi chính là, Liễu Nhiên cư nhiên có thể nhìn ra hắn đang ẩn nấp.
 
- Quả nhiên là Tà Đế, danh bất hư truyền!
 
Phó phủ chủ Thiên Phủ cười nói.
 
- Ta thật không ngờ, một Kim Ưng Tông, cư nhiên có thể dẫn tới một vị phó phủ chủ xuất hiện!
 
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói.
 
- Ha ha, đi ngang qua mà thôi!
 
Phó phủ chủ Thiên Phủ cười nói.
 
Liễu Nhiên đồng dạng cười nói:
 
- Lẽ nào ngươi ngây thơ cho rằng, ngươi có thể cứu được bọn họ sao?
 
Phó phủ chủ Thiên Phủ lắc đầu nói:
 
- Không phải ta cứu hắn, mà là ngươi căn bản sẽ không giết Thiên Lâm. Thật vất vả hắn bị ngươi nắm được nhược điểm, làm sao ngươi có thể khinh địch buông tha như vậy!
 
Nghe thấy câu đó, Liễu Nhiên không phủ nhận cười cười. Đúng là như vậy, nếu như giết Thiên Lâm, vậy chuyện Thiên Phủ phá hư ước định năm đó coi như hết, vậy thì chẳng phải nhân sinh của hắn không còn gì thú vị sao?
 
Thật vất vả mới tìm được chút niềm vui, làm sao hắn có thể buông tha.
 
- Ngươi thật sự thông minh, khó trách ngươi vẫn nhìn bọn họ bị đánh!
 
Liễu Nhiên nói:
 
- Chỉ bất quá, ngươi có thể ngồi xem, cho dù Nghệ Phong giết Mặc Quân, không lẽ ngươi còn nghĩ gây xích mích ly gián hay sao?
 
- Ha ha, quả nhiên Tà Đế rất thông minh, tuy rằng Mặc Quân không thuộc về Thiên Phủ, thế nhưng đồng dạng cũng không thể tha thứ!
 
Phó phủ chủ Thiên Phủ cười nói.
 
- Hừ, ta thực sự muốn nhìn, Mặc gia hắn có dám đối nghịch cùng ta hay không?
 
Liễu Nhiên cười nhạt, hắn không chút ý kiến đối với việc Nghệ Phong giết Mặc Quân.