Mị Ảnh

Chương 1105: Mị thất giai vào tay




 
Tinh Nguyệt Tông tọa lạc dưới chân núi. Có Lưu Tinh dẫn đường, Nghệ Phong nhanh chóng tới tông môn Tinh Nguyệt Tông. Về phần Lưu Tinh và hai trưởng lão còn lại, không biết đã được Lưu Tinh chỉ thị mang đến đâu.
 
Sau khi tới Tinh Nguyệt Tông, Nghệ Phong liền không ngừng tiến vào trong núi. Trữ Huyên vốn muốn đi theo, nhưng lại bị Nghệ Phong từ chối. Với Nghệ Phong thực lực hiện nay, chỉ cần không vào nơi nổi tiếng nguy hiểm, còn lại đủ để đi ngang qua các núi non.
 
Lần trước, bởi vì bị Thiên Phủ bao vây tấn công, toàn bộ mấy con Mị bị hắn hóa thành năng lượng hấp thu. Phách Tuyệt Mị Trận cũng không tổ hợp được. Nghệ Phong biết rõ tình trạng hiện tại của hắn, giống như xiếc đi dây. Nói không chừng ngày nào đó sẽ có một đám người chạy đến truy sát hắn.
 
Cho nên mặc kệ vì ước định lần này với Lưu Vĩ, hay vì thêm một phần lực lượng tự bảo vệ mình, Nghệ Phong đều phải chuẩn bị khống chế mấy con mị. Lấy Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong hiện tại, muốn khống chế mấy con Mị hoàn toàn không khó.
 
Chẳng qua, trong núi non bình thương cực kỳ rất hiếm thấy Mị thất giai. Tuy rằng Lưu Vĩ nói trong núi non có, nhưng Nghệ Phong chỉ mang tâm trạng tìm thử. Nếu nói có vẫn tốt hơn không. Nếu không đúng sự thật, chỉ có thể khống chế mấy con Mị lục tinh cao giai.
 
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong không cho nàng đi cùng, nhưng không rời đi. Nàng cùng Lưu Vĩ cùng vào trong Tinh Nguyệt Tông.
 
Tuy rằng Lưu Vĩ không phải là Thiếu tông chủ, nhưng thân phận có chút đặc biệt. Cho dù đại bá của hắn vẫn không mong gặp hắn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự hài hòa. Dù sao, phía sau Lưu Vĩ là một thực lực Tinh Nguyệt Tông không hề kém. Cho nên Lưu Vĩ sắp xếp Trữ Huyên vào tông môn Tinh Nguyệt Tông, không ai dám hỏi đến.
 
Trữ Huyên tới Tinh Nguyệt Tông, không có Nghệ Phong bên cạnh, tất nhiên sẽ không đi ra, chỉ ở trong phòng do Lưu Vĩ chuẩn bị an tâm tu luyện.
 
Về phần Lưu Vĩ, hiển nhiên không thoải mái. Chạy khắp nơi trong Nguyệt Tông, bận tối mặt tối mày!
 
Cứ như vậy, thời gian năm ngày trôi qua cực nhanh. Trữ Huyên khó có được thời gian rảnh rỗi cảm ngộ tin tức do Liễu Nhiên hồn độ cho nàng. Trải qua năm ngày cẩn thận lĩnh hội, Trữ Huyên đã cảm ngộ nhiều hơn vài phần. Khí tức đã nội liễm hơn một chút.
 
Mà trong vòng năm ngày này, Nghệ Phong vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến Lưu Vĩ không khỏi có chút sốt ruột. Bắt đầu từ ngày thứ ba, mỗi lần Lưu Vĩ đến tìm Trữ Huyên, đều nhận được tin tức Nghệ Phong vẫn chưa quay trở về.
 
Tình hình như thế, khiến Lưu Vĩ sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng. Hắn đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn thiếu mỗi Nghệ Phong.
 
Trữ Huyên thấy Lưu Vĩ sốt ruột như vậy, suy nghĩ một chút nhìn Lưu Vĩ nói:
 
- Không cần chờ hắn, chúng ta cứ thực hiện kế hoạch trước!
 
Lưu Vĩ suy nghĩ một chút, vẫn cắn răng một cái, tuy rằng không có Nghệ Phong, thực lực giảm đi một chút, nhưng đã Trữ Huyên là cửu giai.
 
- Một khi đã như thế, hành động đi!
 
Lưu Vĩ nói về kế hoạch vô cùng đơn giản của hắn với Trữ Huyên. Trữ Huyên gật đầu, cùng Lưu Vĩ sóng vai ra Tinh Nguyệt Tông.
 
...
 
Nơi Lưu Vĩ chọn không hẻo lánh, chính là một lối vào núi trong phạm vi xung quanh Tinh Nguyệt Tông. Khi Lưu Vĩ chạy tới nơi, người của hắn đã tới trước. Trong năm ngày này, Lưu Tinh trải qua tra tấn, đã sớm tiều tụy không chịu nổi, hoàn toàn là xương bọc da.
 
Đối với tình trạng thảm hại của Lưu Tinh, Trữ Huyên và Lưu Vĩ lại không liếc mắt nhìn một cái.
 
- Không biết Phong thiếu đi đâu? Thiếu hắn, tỉ lệ thành công cũng thấp hơn một phần. Lưu Vĩ thở dài một hơi nói.
 
Trữ Huyên nói:
 
- Hẳn là có việc nên mới chậm trễ. Ngươi yên tâm, ước định của ngươi và hắn, ta sẽ giúp ngươi làm được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Ha ha! Trữ Tông Chủ nói ta tất nhiên tin tưởng. Phong thiếu có hồng nhan tri kỷ như nàng, thật sự khiến người ta hâm mộ.
 
Lưu Tinh vừa cười vừa nhìn Trữ Huyên nói.
 
Sắc mặt Trữ Huyên thoáng ửng hồng, nhưng không phản bác. Trong lòng nàng cảm thấy có một chút ngọt ngào, ánh mắt quay sang nhìn vào trong núi, không khỏi nhớ tới thân ảnh kia.
 
Ngay khi Trữ Huyên tưởng nhớ tới thân ảnh kia, Trữ Huyên thấy cách đó không xa có một đạo nhân ảnh đang bay như tên bắn về phía này. Điều này khiến Trữ Huyên không khỏi dụi mắt. Nàng tưởng mình quá nhớ Nghệ Phong đến mức nhìn nhầm.
 
Nhưng, khi đạo nhân ảnh này dần dần trở nên rõ ràng, trên mặt Trữ Huyên lộ vẻ vui mừng, nhìn Nghệ Phong đã tới bên cạnh dịu dàng nói:
 
- Ngươi đã về sao?
 
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên mỉm cười, quay đầu nói với Lưu Vĩ nói:
 
- Ta đã biết, ngươi sẽ bao vây tấn công Tông chủ Tinh Nguyệt Tông ở chỗ này.
 
- Ha ha! Ta còn tưởng rằng Phong thiếu làm đào binh. Không thể tưởng tượng được Phong thiếu chờ chúng ta ở chỗ này!
 
Lưu Vĩ thầm cảm thấy mừng rỡ. Có Nghệ Phong gia nhập, chẳng khác gì thêm một cường giả Tôn cấp trên thất giai.
 
Nghệ Phong mỉm cười. Đúng như Lưu Vĩ đã nói. Khi hắn chuẩn bị chạy tới Tinh Nguyệt Tông, lại phát hiện nơi này có dấu người. Trong đó chính là Lưu Tinh. Nghệ Phong liền suy đoán được Lưu Vĩ chuẩn bị xuống tay ở chỗ này, cho nên hắn vẫn chờ Lưu Vĩ ở chỗ này.
 
Chẳng qua, Nghệ Phong chờ chưa bao lâu. Lần này ở trong núi tuy rằng không gặp phải nguy hiểm, nhưng tốn rất nhiều thời gian. Thời gian tròn năm ngày, Nghệ Phong mới tìm được một con Mị thất giai, hơn nữa còn là sơ cấp. Rơi vào đường cùng, Nghệ Phong, chỉ có thể khống chế mấy con Mị lục giai cao cấp. Lấy Nhiếp Hồn Thuật của hắn hiện tại, khống chế Mị cao giai, chỉ khống chế được năm con đã không còn lực.
 
Với một con Mị thất giai và năm con Mị cao giai tạo thành Phách Tuyệt Mị Trận, tuy rằng thực lực không tồi, nhưng còn xa mới đạt được như Nghệ Phong muốn.
 
- Đáng tiếc, Mị thất giai thường chỉ ở những nơi hiểm yếu. Rất khó tìm được ở ngọn núi bình thường. Sợ là một con này đã là bá chủ của ngọn núi.
 
Nghệ Phong thở dài một hơi, nghĩ thầm có thời gian phải xông vào hiểm địa, bằng không Phách Tuyệt Mị Trận không phát huy được tác dụng lớn nhất, quả thực chính là lãng phí thiên vật.
 
- Người của ngươi đều đến đông đủ rồi sao?
 
Tuy rằng Nghệ Phong thấy bốn phía có vài đạo khí tức không rõ ràng, nhưng vẫn hỏi.
 
- Hai bát giai, hai thất giai. Một cửu giai đã mai phục ở xung quanh, chỉ chờ Phong thiếu.
 
Lưu Vĩ nói.
 
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Trữ Huyên nói:
 
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng ẩn nấp thôi. Bao lâu nữa thì hắn đến đây?
 
Lưu Vĩ cười nói:
 
- Hẳn là ngay lập tức. Ta đã phân phó người đến gọi hắn.
 
- Ngươi tin chắc hắn chỉ đến một mình sao?
 
Nghệ Phong vẫn có chút lo lắng hỏi.
 
- Yên tâm, ta lấy danh nghĩa Lưu Tinh mời hắn. Tuy rằng lão gia hỏa kia giảo hoạt, nhưng lại cực kỳ sủng ái đối với con trai mình. Sẽ không làm trái lời.
 
Lưu Vĩ cực kỳ tự tin.
 
Một câu này, khiến Nghệ Phong gật đầu, thoáng yên tâm. Nghệ Phong sợ là đối phương không rơi vào bẫy. Đến lúc đó đối phương lại mang theo mấy cường giả đến, vậy kế hoạch lần này liền chơi quá trớn.
 
Nếu như đối phương chạy trốn, vậy cả đời Lưu Vĩ đừng nghĩ ngồi lên được vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
 
Nghệ Phong và Trữ Huyên đi không xa, đã tìm được một chỗ ẩn náu như ý. Chỉ còn lại Lưu Tinh và Lưu Vĩ vẫn ở tại chỗ. Lúc này Lưu Tinh đã bị phế bỏ hai tay hai chân, cho dù có thực lực cao hơn Lưu Vĩ, lại không làm gì được Lưu Vĩ.