Mị Ảnh

Chương 1046: Tội thêm tội




 
- Đi! Bắt nạt người!
 
Những lời này lại để các học viên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, từ khi đan dược bị đoạt, bọn họ đã cảm giác được nghẹn khuất mười phần. Mặc dù bọn họ đuổi theo một đường qua đây, thế nhưng cũng không có hy vọng quá lớn có thể đoạt lại được đan dược. Trừ phi ra tay đoạt lại, thế nhưng điều này lại vi phạm quy củ của ngũ đại học viện.
 
Văn bản ngũ đại học viện đã từng quy định rõ ràng, ngũ đại học viện ở trong di chỉ, không được cướp giật vật phẩm của người khác. Tất cả mọi người đều rõ ràng quy định này, trong đó bao gồm cả Nghệ Phong.
 
Đương nhiên, người của học viện khác cũng rành mạch từng câu. Sở dĩ lúc trước bọn họ cướp giật đan dược từ tay Băng Ngưng, cũng không phải trực tiếp ra tay đoạt từ tay Băng Ngưng, mà len lén đi theo phía sau đám người Băng Ngưng, thừa lúc đám người Băng Ngưng suy yếu, dẫn đầu ra tay tại trong di chỉ, đoạt lấy đan dược...
 
Tuy rằng cũng là cướp đoạt vô cùng rõ ràng, thế nhưng chung quy không đoạt trong tay Băng Ngưng. Như vậy Học viện Mộ Quang cũng có thể tìm lý do, nói không giao thủ và vân vân vẫn không tính là đoạt lấy, mà học viện Trạm Lam kỹ không bằng người, tốc độ kém bọn họ.
 
Cho nên đám người Băng Ngưng đuổi qua đây, thế nhưng mọi người cũng không hi vọng quá lớn có thể đoạt lại đan dược.
 
Thế nhưng, câu nói này của Nghệ Phong để bọn họ lại cảm thấy hi vọng lần nữa. Nghệ Phong là ai? Nếu như nói Họa Thủy và Băng Ngưng là tên cướp ngạo khí phi thường, nhưng vẫn còn là một nữ nhân, nhiều ít có chút cố kỵ quy của của học viện, cho nên bọn họ không dám trực tiếp ra tay. Cho dù ra tay cũng không nhất định có thể đoạt lấy đan dược.
 
Thế nhưng Nghệ Phong lại khác, hắn chính là một người e sợ cho thiên hạ không loạn... Hắn còn quan tâm quy củ gì sao? Lần này tỷ thí, hắn phá hư không biết bao nhiêu quy củ. Ngạo khí của đám người Băng Ngưng đều ngạo bên ngoài. Thế nhưng ngạo khí của Nghệ Phong, lại sâu đến tận xương tủy, ngạo khí trực tiếp coi thường tất cả quy củ. Hơn nữa với thực lực của hắn, muốn cướp về có khó gì?
 
Cho nên khi Nghệ Phong nói đi bắt nạt người, bọn họ đã rõ ràng chỉ cần tìm thấy đám người kia, những đan dược này sẽ tới tay.
 
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau Nghệ Phong, cả đám vênh váo đắc ý, nguyên bản nét suy yếu đã sớm biến mất không còn một mảnh, cả đám xoa tay chuẩn bị chơi đùa một hồi. Dù sao đi nữa có Nghệ Phong làm đầu lĩnh, cho dù có nghiêm phạt cũng là Nghệ Phong chịu nặng nhất, Nghệ Phong còn không sợ, thì bọn họ sợ cái gì?
 
Băng Ngưng nhìn đám học viên hưng phấn này, lập tức lại nhìn thẳng đến trên người tên đầu lĩnh giống như lưu manh kia... Trong mắt cư nhiên có vẻ hoảng hốt. Tuy rằng Băng Ngưng nàng cũng hạ quyết tâm nếu như gặp phải đám người kia sẽ ra tay cướp giật, thế nhưng nhiều ít vẫn cố kỵ những quy của kia. Thế nhưng, Nghệ Phong vừa xuất hiện, liền không quản gì hết, trực tiếp tuyên bố muốn đi bắt nạt người khác, đây là sự chênh lệch giữa hai người! Sắc bén quả đoán, xa xa không phải một nữ nhân như mình có thể so sánh.
 
Nghĩ vậy, Băng Ngưng thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn về phía Băng Hồn. Lại thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu như Băng Hồn có thêm tính sắc bén quả đoán cùng buất luận hậu quả như Nghệ Phong, có thể chuyện của hắn đã đi tới kết quả khác rồi.
 
 
 
Băng Ngưng không khỏi có chút ước ao Nghệ Phong. Mặc kệ là nàng hay Băng Hồn cũng không quả đoán sắc bén như vậy. Mặc dù nàng vẫn cao ngạo dị thường, nhưng lúc này không thể không thừa nhận, mị lực trên phương diện lãnh đạo của Nghệ Phong xác thực mạnh hơn nàng một bậc...
 
Dù sao, nàng cũng không thể nói một câu khiến cho tất cả học viên này đều trở nên nhiệt huyết!
 
Đoàn người có mục đích đi tìm kiếm, địa phương trải qua cũng không ngắn. Hơn nữa bởi vì nguyên hồn của Nghệ Phong, cũng không thiếu nguy hiểm bị hấp dẫn đến. Bất quá dưới thực lực liên hợp cường hãn của Nghệ Phong, Yêu Ngọc, Băng Ngưng, toàn bộ đánh tan những nguy hiểm này.
 
Thời gian tiêu hao cũng rất nhiều, đoàn người Nghệ Phong mới phát hiện đám người học viện Mộ Quang. Nghệ Phong nhìn về phía đầu lĩnh Mộ Điền kia, đáy lòng có chút kinh ngạc, thật không ngờ đối phương cư nhiên tốt nhanh như vậy, đều có thể tới tham gia di chỉ rồi. Nghệ Phong thế nhưng rõ ràng nhớ kỹ, một chưởng kia của hắn mạnh mẽ thương nặng Mộ Điền.
 
- Xem ra, chuyến này học viện Mộ Quang mang theo Y Sư cao cấp qua đây... Bằng không Mộ Điền không có khả năng khôi phục nhanh như vậy. Chỉ là, học viện Mộ Quang cũng có chút tự biết, đã sớm tính ra có người bị thương nặng. Để Y Sư cao giai cũng đi theo, hắc hắc, tóm lại học viện Trạm Lam mới trâu bò, chẳng cần mang theo cái gì.
 
Nếu như lúc này quái lão đầu biết Nghệ Phong đắc ý, tất nhiên sẽ cười đau ụng. Lúc trước học viện Trạm Lam đến tỉ thí cũng mang theo Y Sư cao giai, chỉ là lần này có một Y Sư bát giai, hắn còn làm việc thừa thãi làm gì? Cho dù Nghệ Phong nghĩ như thế nào, cũng thật không ngờ quái lão đầu cư nhiên sử dụng hắn như một Y sư cao giai cho học viện. Nếu như Nghệ Phong biết đến, tất nhiên sẽ quay sang đòi thù lao của quái lão đầu.
 
- Phong thiếu! Giết vào sao!
 
Mấy học viên nhìn thấy người của học viện Mộ Quang, cả đám hưng phấn nói...
 
Nghệ Phong trừng mấy người, liếc mắt nói:
 
- Giết, giết cái rắm ấy! Chúng ta là người lương thiện, đừng mỗi ngày hô lên đánh đánh giết giết!
 
Một câu nói này, khiến tất cả mọi người đều toát ra mồ hôi, khóe miệng cả đám đều co quắp nhìn Nghệ Phong:
 
- Vâng! Lão đại là người thiện lương, cũng không biết, trong đoàn người chúng ta, giết người nhiều nhất chính là ai?
 
Ngay khi rất nhiều người gật đầu trái với lương tâm của mình, Băng Ngưng hừ một tiếng nói:
 
- Nói đi! Ngươi định làm thế nào?
 
- Hắc hắc!
 
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng, lập tức lấy ra mấy bình ngọc từ trong giới nhỉ, khắc vài cái trên bình ngọc, lúc này mới quay sang nói với đám người Băng Ngưng:
 
- Các ngươi chờ ta, xem ta đây!
 
Mọi người sửng sốt không rõ Nghệ Phong làm cái gì, thế nhưng đã thấy Nghệ Phong biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cùng đợi Nghệ Phong...
 
Mà Nghệ Phong lúc này, đã hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng bay về phía đám người học viện Mộ Quang, Băng Ngưng nhìn thấy tốc độ của Nghệ Phong, ánh mắt mạnh mẽ ngưng lại, nhìn Nghệ Phong giống như một đạo ánh sáng màu hồng phóng đi, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
 
- Hắn cư nhiên lại đột phá, tốc độ kinh khủng như vậy!
 
Băng Ngưng hít sâu một hơi, trước đây nàng đã cực kỳ ước ao tốc độ của Nghệ Phong, thế nhưng thật không ngờ tốc độ hiện tại của Nghệ Phong còn nhanh hơn trước kia mấy lần. Băng Ngưng thầm nghĩ, coi như là tốc độ của Tôn cấp cao giai cũng không hơn gì!
 
Một đám người của học viện Mộ Quang chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, khi bọn hắn quay đầu nhìn, nhưng không phát hiện cái bóng nào, duy chỉ có Mộc Điền hơi nhíu mày, lập tức ánh mắt nghi hoặc chuyển hướng về một chỗ, đã thấy một thân ảnh của một người hắn không muốn gặp đứng ở nơi đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Thân ảnh này gây cho hắn sỉ nhục cực lớn, lúc này dáng dấp của hắn hình như đang nổi giận, thân thể tức giận trên dưới phập phồng, giống như bộ dáng một người bị kẻ khác áp bách.
 
- Học viện Mộ Quang các ngươi thật to gan, cư nhiên thừa dịp ta bị thương nặng, cướp giật đan dược của ta. Ngày hôm nay các ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, ta sẽ ngược chết toàn bộ các ngươi, bản thiếu thực sự muốn nhìn, học viện Mộ Quang vô sỉ như thế nào, cư nhiên tổn hại quy củ Ngũ Đại Học Viện định ra. Làm cường đạo như vậy!
 
Nghệ Phong chắp tay ngang hông, một tay chỉ vào Mộ Điền, giống như một người đàn bà chanh chua tức giận mắng chửi người khác.
 
Học viện Mộ Quang nghe thấy câu thế, sắc mặt cả đám cực kỳ cổ quái, đều chuyển ánh mắt về phía Mộ Điền. Mộ Điền cũng đồng dạng cực kỳ nghi hoặc, bọn họ cướp giật đan dược thất giai, nhưng dường như không phải như lời Nghệ Phong nói chứ? Khi đó bọn họ ra tay cướp đoạt, hình như Nghệ Phong cũng không ở nơi đó đi?
 
- Ta không rõ ý tứ của ngươi!
 
Mộ Điền hừ lạnh một tiếng, bị bại bởi Nghệ Phong hắn vẫn không cam lòng, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ cố kỵ thanh niên trước mặt này.
 
- Không rõ? Mộ Điền, thật không ngờ ngươi vô sỉ như vậy? Mấy ngày trước bản đại thiếu chiến đấu hừng hực cùng ma thú bát giai, cuối cùng tuy rằng chém giết mấy con ma thú bát giai, thế nhưng dù sao cũng là ma thú bát giai, cho dù bản thiếu là thần, cũng bị nội thương không nhẹ. Mà đoàn người các ngươi, cư nhiên thừa dịp lúc đó, một vốn một lời khởi xướng công kích, bản thiếu trọng thương, bị các ngươi cướp giật đan dược thất giai ta vất vả mới kiếm được, còn có rất nhiều đan dược do bản đại thiếu tự mình chuẩn bị... Ngươi cư nhiên không biết xấu hổ nói ngươi không biết?
 
Nghệ Phong giận dữ công tâm, thiếu chút nữa không chửi mẹ nó rồi.
 
Một câu nói này, để rất nhiều học viên của học viện Mộ Quang hung hăng ngã xấp xuống mặt đất, cả đám không nhịn được xì một tiếng khinh miệt:
 
- Ta kháo, ngươi nghĩ ngươi là ai sao? Nói là thần chống đối mấy con ma thú bát giai, mẹ nó, nếu thật sự là ma thú bát giai, mỗi con hắt xì một cái đều có thể đơn giản giết ngươi, ngươi còn nói chém giết người ta sao? Khoác lác cũng không nên thổi phồng như thế sao!
 
Mà đám người Băng Ngưng trốn ở một bên cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, cả đám đều không nhịn được đỏ mặt lên, bọn họ cảm giác danh tiếng của học viện Trạm Lam triệt để bị Nghệ Phong phá hủy rồi: Ta kháo! Hỗn đản này trang bức thổi phồng quá mẹ nó không biết xấu hổ!
 
Đám người Mộ Điền cũng coi như rõ ràng, tiểu tử này đang hãm hại, hãm hại trần truồng. Nguyên bản Mộ Điền tưởng rằng đã gặp qua rất nhiều người vô sỉ rồi, thế nhưng người vô sỉ hùng hồn, hơn nữa nói dối không biết đỏ mặt này, hắn vẫn nhìn thấy lần đầu tiên.
 
Khi cướp giật đan dược thất giai của đám người Băng Ngưng, Mộ Điền liền biết học viện Trình Lam sẽ không bỏ qua. Thế nhưng Mộ Điền cũng không lo lắng, dù sao quy tắc của ngũ đại học viện vẫn ở nơi này, nếu như nội đấu trong di chỉ bị nghiêm phạt tương đối kinh khủng. Tuy rằng bọn họ đoạt, thế nhưng cũng không trực tiếp ra tay cùng đối phương, cho nên hắn không sợ.
 
Thế nhưng, người vô sỉ trước mặt này, cư nhiên vừa thấy mặt đã chỉ vào bọn họ nói cường đạo, điều này làm sao Mộ Điền có thể chịu đựng được?
 
Đương nhiên, tiếng gầm lên của Nghệ Phong cũng vang rất xa, khiến cho một số học viên rải rác của các học viện khác nghe tiếng liền hướng về nơi này tới rồi. Nghệ Phong nhìn thấy có người đi tới, trên mặt tức quá thành giận:
 
- Mộ Điền, đoạt thứ gì của ta mau mau giao ra đây, ta có thể không tính toán cùng ngươi, bằng không, hừ hừ...
 
Mộ Điền nghe được Nghệ Phong nói, lạnh băng trả lời:
 
- Tội thêm tội!
 
- Tội thêm tội? Nếu như ta không đoán sái, mười bình đan dược của bản thiếu ngươi còn không dùng hết? Bản đại thiếu cũng nhớ kỹ, lúc trước người cướp giật đan dược của bản thiếu, liền phân chia đan dược xuống dưới, nghĩ đến trên người đám người các ngươi cũng sẽ còn dư lại sao?
 
Nghệ Phong nhìn Mộ Điền, vẻ mặt tức giận, nếu như người ngoài xem vào, hiển nhiên nghĩ là Nghệ Phong bị tức giận máu chảy lên não.
 
Mà ở trong mắt đám người Băng Ngưng, cả đám đều không khỏi bội phục khả năng diễn xuất của Nghệ Phong. Đáy lòng yên lặng so sánh một chút, lập tức xấu hổ đỏ mặt. Vô sỉ hiên ngang lẫm liệt như vậy, bọn họ thực sự không thể học nổi.