Trần Lâm sớm đã nếm thử uy lực một chưởng của Nghệ Phong, đương nhiên không dám giao chiến với Nghệ Phong. Cho nên mặc dù đám người Học viện Trạm Lam hết sức châm chọc, hắn chỉ có thể im lặng mang người đi mà thôi.
Đối với hành động này của học viện Xích Viêm, Học viện Trạm Lam chỉ hừ to một tiếng, cười càng cuồng ngạo hơn. Thấy đám học viên như vậy, khóe miệng Nghệ Phong cũng hơi cười cười. Trước đây bị học viện Xích Viêm vũ nhục, hiện tại bọn họ đã thu về cả vốn lẫn lời.
Đoàn người mang theo tâm tình khoái trá, rất nhanh đi tới luận võ trường. Nhìn luận võ trường rộng mênh mông đủ chứa mấy vạn người, trong lòng Nghệ Phong cũng chấn động không nhẹ. Từng khối đá nặng tới vài tấn đặt rải rác càng chứng tỏ sự đồ sộ của luận võ trường.
Dưới sự dẫn đường của mọi người, rốt cuộc Nghệ Phong đi tới một nơi rộng thênh thang. Từ đây nhìn xuống, có thể thu toàn cảnh diễn võ trường vào trong mắt… Thậm chí nhìn đoàn người chật như nêm cối xung quanh, cũng cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Có được một chỗ như vậy, Nghệ Phong vô cùng thỏa mãn. Đám học viên thấy bộ dáng của Nghệ Phong, giải thích:
- Đây là vị trí đắc biệt chỉ dành cho năm học viện.
Nghe câu đó, lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh hiểu ra tại sao chỗ tốt như vậy lại văng người, mà dưới kia dù khó xem cũng vẫn đông đúc như thế.
Nghệ Phong đến rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Quái lão đầu và Nghiêm Thành. Hai người định nhãn quét qua đây. Bọn họ đương nhiên biết mục đích chuyến đi Quỷ Khốc Lĩnh lần này của Nghệ Phong, cho nên việc đầu tiên chính là kiểm tra khí tức của hắn.
Tuy nhiên rất nhanh, Nghiêm Thành liền nhíu mày. Trước đây hắn còn có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức của Nghệ Phong, nhưng lúc này lại không hề kiểm tra ra cái gì. Nghiêm Thành quay sang nhìn Quái lão đầu, trong mắt lão cũng hiện lên vẻ kinh dị. Nghiêm Thành rốt cuộc cũng hiểu rõ, trong lòng như có gió to sóng lớn…
- Hắn! Rốt cuộc đã tiến vào Tôn Cấp!
Nghiêm Thành hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt còn rất trẻ của Nghệ Phong, không khỏi nở nụ cười khổ. Hắn hao tốn mấy chục năm mới đạt được cảnh giới này, người ta mới hơn hai mươi tuổi đã đạt được rồi. Người với người quả nhiên không thể so sánh.
- Tiểu tử này, e là hiện tại ngay cả ta cũng tiếp không được mấy chiêu của hắn.
Trong lòng Nghiêm Thành rất rõ ràng, một khi Nghệ Phong tiến vào Tôn Cấp, thực lực sẽ vĩnh viễn cao hơn hắn. Khi Nghệ Phong còn là cường giả Vương Cấp, hắn cũng chưa từng có lòng tin có thể đánh bất phân thắng bại cùng Nghệ Phong. Vậy nếu Nghệ Phong tiến vào Tôn Cấp, thực lực sẽ còn cao đến mức nào nữa?
- Không biết hắn có thể chế trụ được Tôn Cấp tam giai hay không. Nếu như có thể, vậy vị trí đệ nhất kia, học viện Trạm Lam nắm chắc trong tay rồi…
Nghiêm Thành nhớ tới người được học viện Mộ Quang phái ra, nhịn không được bực dọc nghĩ thầm.
- Tiểu tử, thật sự không thể ngờ ngươi chỉ mất có một tháng đã đột phá!
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn ôm tâm tư thử một lần, nhưng thật không ngờ Nghệ Phong thực sự làm được.
- Hắc hắc, không biết mấy lão gia hỏa kia biết được nghêm phạt lần này lại là cơ hội cho ngươi đột phá sẽ có thái độ thế nào!
- Không cẩn thận nên đột phá!
Nghệ Phong nhún nhún vai, ánh mắt chuyển sang Băng Ngưng đang ngồi bên cạnh. Thấy nữ thân Băng Tuyết vẫn tản ra khí tức lạnh lùng, Nghệ Phong không biết sông chết ngồi xuống cạnh nàng.
Băng Ngưng thấy hành động đó của Nghệ Phong, hơi nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại giữa Nghệ Phong và Quái lão đầu, nàng cũng hết sức kinh ngạc, thử dọ thám một chút trên người Nghệ Phong. Nhưng nàng lại phát hiện, Nghệ Phong lúc này giống như người bình thường, dường như chưa từng bao giờ tu luyện qua vũ kỹ.
Phát hiện này khiến trong mắt Băng Ngưng hiện lên một tia dị sắc. Tuy rằng thực lực của nàng lúc này chỉ có tiêu chuẩn Tôn Cấp, nhưng nếu Nghệ Phong đột phá, cũng không đến mức nhìn không thấu a.
- Quả nhiên là tên thần bí!
Trong lòng Băng Ngưng hơi đánh giá Nghệ Phong một chút, cũng không tiếp tục tính toán chuyện Nghệ Phong cố tình ngồi bên cạnh nàng. Tuy tiếp xúc với Nghệ Phong không nhiều lắm, nhưng nàng rất rõ ràng, nếu muốn Nghệ Phong rời khỏi chỗ này, trừ phi là đánh hắn bỏ chạy, bằng không tuyệt đối không có khả năng. Đánh đuổi Nghệ Phong, nếu là khi Nghệ Phong chưa đột phá, Băng Ngưng còn có một chút lòng tin, nhưng sau khi Nghệ Phong đột phá, chút lòng tin ấy của Băng Ngưng cũng biến mất không còn một mảnh… Băng Ngưng thậm chí hoài nghi, cho dù nàng khôi phục hoàn toàn thực lực, cũng không nhất định có thể thắng được đối phương.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong ngồi yên bên cạnh Băng Ngưng, hơi nhíu nhíu mày, lập tức quay sang Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi có tự tin đối phó được một Tôn Cấp tam giai hay không?
Nghe Quái lão đầu hỏi, Nghệ Phong nhíu mày, cổ quái nhìn Quái lão đầu nói:
- Ngươi không phải nói với ta, trận tỷ thí này còn có Tôn Cấp tam giai chứ?
Dưới cái nhìn chăm chú của Nghệ Phong, Quái lão đầu khẽ gật gật đầu:
- Không ngờ lão gia hỏa Mộ Quang kia không thèm để ý mặt mũi, phái ra một học viên lớn tuổi. Hừ, học viên đã sớm tốt nghiệp, lại bị hắn phái tới tỷ thí. Thật sự là không biết xấu hổ. Vô sỉ đến tận cùng!
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong nhíu nhíu mày đáp:
- Khi đã tới Tôn Cấp, một giai thật sự có cách biệt rất lớn. Nếu như ngươi kêu ta đối phó nhị giai mà nói, ta còn có lòng tin nhất định… Nhưng muốn đối phó tam giai, cái này…
Tuy nói trước đây Nghệ Phong đã nhiều lần đối phó cường giả Tôn Cấp, trong có còn có một Tôn Cấp nhị giai, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, lần đó hắn hoàn toàn là bị động chịu đòn. Hơn nữa những lần như vậy hầu như toàn bộ con bài chưa lật của hắn đều thi triển ra hết, với tâm lý đánh bạc, buộc phải giết chết một cường giả Tôn Cấp uy hiếp đến tính mạng mình, mới có thể thoát được. Tuy rằng lần đó bên ngoài truyền ra thần thần bí bí, nhưng Nghệ Phong rất rõ ràng, nếu không liều mạng đánh cược, hơn nữa còn có uy hiếp của Yêu Ngọc, dùng chút mưu kế nhỏ rời đi, e rằng người ngã xuống tuyệt đối là hắn.
Cho dù là hiện tại, Nghệ Phong cũng không dám nói ngoa trong vòng vây của năm tôn giả mà có thể an toàn, không bị thương tổn.
Cho nên, việc Quái lão đầu để hắn đối phó với Tôn Cấp tam giai khiến lông mày Nghệ Phong không khỏi nhíu chặt lại… Dưới tình huống bình thường, với thực lực hiện tại của hắn mà muốn đối khác Tôn Cấp tam giai, là một khiêu chiến cực lớn.
- Ngươi cũng không có lòng tin?
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ hỏi. Lão vốn tưởng rằng lần này vị trí đệ nhất nằm chắc trong tay mình, nhưng thật không ngờ học viện Mộ Quang lại không biết xấu hổ như vậy.
- Thi triển Trảm Tiên thật ra có thể liều mạng một phen. Chỉ là, tỷ thí như vậy mà thi triển Trảm Tiên, lão đầu tử biết được e rằng sẽ giết chết ta mất!
Nghệ Phong rất hiển nhiên là rất không muốn vì một trận tỷ thí như vậy mà làm suy giảm bí pháp lâu năm, cho nên lấy lão đầu tử ra làm lá chắn.
Nghe Nghệ Phong nói như vậy, Quái lão đầu cũng khẽ gật đầu. Hắn cũng đã từng nghe qua về Trảm Tiên. Nếu chỉ vì một cuộc tỷ thí kia mà thi triển ra bí pháp như vậy, quả thực cái được không bù nổi cái mất. Dù sao, nếu như Nghệ Phong vì vậy mà suy yếu đi, sau đó có người tiếp tục khiêu chiến hắn, vậy thực là quá mất mặt rồi…
Mà Băng Ngưng ở bên cạnh nghe Quái lão đầu và Nghệ Phong thảo luận một hồ, đột nhiên nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Lúc này thực lực của ngươi tăng vọt, nếu giúp ta giải trừ cấm chế trong cơ thể thì mất khoảng bao lâu?
Nghe Băng Ngưng hỏi, Nghệ Phong hơi sửng sốt, lập tức suy nghĩ một chút, gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Ba ngày hẳn là có thể!
Nghệ Phong đã đạt tới Tôn Cấp, đối với vận dụng Phệ Châu cũng thành thạo hơn rất nhiều. Hơn nữa, với thực lực của bản thân hắn, thời gian giải trừ cấm chế kia cũng rút ngắn đi rất nhiều.
Băng Ngưng khẽ nhíu mày, lập tức gật đầu nói:
- Ba ngày vậy là đủ rồi. Ngươi giúp ta cởi bỏ cấm chế, cường giả Tôn Cấp tam giai của đối phương để ta đối phó.
Nghe Băng Ngưng nói như vậy, ánh mắt Quái lão đầu và Nghệ Phong đều tập trung trên người nàng. Quái lão đầu càng nhíu mày nói
- Ngươi có thể đối phó?
- Ta đã là nhị giai đỉnh phong, hẳn là có thể miễn cưỡng liều mạng!
Băng Ngưng gật đầu nói.
Nghe Băng Ngưng nói, Nghệ Phong hơi lắc đầu:
- Cho dù nàng cởi bỏ được cấm chế, cũng không có khả năng lập tức khôi phục thực lực đến đỉnh phong…
Những lời này khiến Quái lão đầu và Băng Ngưng đồng thời ngẩn ra. Quái lão đầu cũng gật đầu nói:
- Được rồi! Vấn đề này đến lúc đó rồi tính. Dù sao cũng còn chưa đến bước này. Nếu thực sự không đạt được vị trí đệ nhất thì thôi. Dù sao làm lão Ngũ nhiều năm như vậy, lần này đạt thứ tự cao hơn một chút cũng là tốt rồi.
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong và Băng Ngưng đều đồng thời bất mãn, đồng thanh nói:
- Nếu tới, kiên quyết không buông tha ý định tranh chức đệ nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lời nói kiên định này khiến Nghệ Phong và Băng Ngưng cùng đưa mắt nhìn nhau. Thật không ngờ hai người lại cùng đồng thời nói ra mộ câu như vậy… Trong lòng Nghệ Phong âm thầm cười hắc hắc một tiếng: Đây lẽ nào chính là tâm linh tương thông sao?
Mà Quái lão đầu nghe lời nói của Nghệ Phong và Băng Ngưng lại có vẻ có chút kích động, nhịn không được mắng to một tiếng:
- Kháo… Không hổ là hậu nhân của hai lão già kia bồi dưỡng. Mẹ nó! Không ngờ ngay cả tính nết cũng giống nhau!
Thấy bộ dáng này của lão gia tử, Nghệ Phong và Băng Ngưng ngơ ngác nhìn nhau, không biết lão đầu này kích động vì cái gì.
Nghệ Phong cũng không thèm tiếp tục để ý đến Quái lão đầu, ánh mắt chuyển tới bên trong luận võ trường. Người đang thi đấu trong luận võ trường lúc này chính là Khinh Nhu. Nghệ Phong hơi dò xét thực lực của Khinh Nhu và đối thủ một chút, phát hiện thực lực của Khinh Nhu cao hơn đối phương, lúc này mới an tâm nhìn về phía Băng Ngưng, rất nghiêm túc nói với nàng:
- Đưa tay của nàng cho ta!
Băng Ngưng khó hiểu nhìn Nghệ Phong, theo bản năng rụt tay lại.
Thấy Băng Ngưng như vậy, Nghệ Phong thản nhiên nhún nhún vai, quay sang nàng nói:
- Nếu như nàng không muốn sớm gỡ bỏ cấm chế, vậy không cần đưa cho ta cũng được.
Nghe câu đó, Băng Ngưng hồ nghi nhìn về phía Nghệ Phong, thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, lúc này mới chậm rãi vươn tay ra.
Nhìn bàn tay trắng như tuyết, Nghệ Phong đưa tay ra nắm lấy. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Nghệ Phong truyền sang, khuôn mặt Băng Ngưng nhịn không được đỏ ửng lên. Tuy rằng bàn tay nhỏ bé mềm mại khiến Nghệ Phong thực sự muốn vuốt ve mấy cái nhưng lần này hắn không ngờ lại không làm. Năng lượng Phệ châu trong từ cơ thể hắn mạnh mẽ tiến vào cơ thể Băng Ngưng.
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong như vậy lúc này mới hoàn toàn buông lỏng tâm tư đề phòng lúc trước.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không phải không có tư tâm. Chỉ bất quá trước mặt bao người không tiện thi triển ma thôi. Ngồi không buồn chán, còn không bằng giúp Băng Ngưng giải quyết cấm chế.
Tuy nhiên, dù Nghệ Phong và Băng Ngưng đều không có tâm tư, nhưng các học viên khác ngồi trên đài thấy hai người nắm chặt tay nhau cùng ngồi một chỗ đều ra sức dụi mắt. Đến khi thực sự xác định đây là sự thật, cả đám đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, đều đọc được nỗi khiếp sợ cùng hâm mộ trong mắt đối phương.
- Trời ạ! Phong thiếu cũng quá ngưu đi! Không ngờ ngay cả đệ nhất mỹ nữ trong học viện cũng thu được vào tay!
Cả đám nghĩ như vậy, không tự chủ đưa mắt nhìn về phía Băng Hồn.