Nghệ Phong cho tất cả các bình ngọc thu được vào trong nạp linh giới, nghĩ đến thời gian tỉ thí cũng không còn xa nữa, liền thi triển thân pháp, bay nhanh ra ngoài Quỷ Khốc Lĩnh. Nhớ tới nghiêm phạt lần này, khóe miệng Nghệ Phong khẽ nhếch lên tia mỉm cười quỷ dị. Lần này ra ngoài, nếu bọn họ biết minh đạt được những chỗ tốt như vậy trong di chỉ, không biết có điện lên hay không?
Lần này hắn không chỉ nhờ vào năng lượng nồng đậm trong Quỷ Khốc Lĩnh đột phá đến Tôn Cấp, mà Phệ Cốt Tà Quyết còn hấp thu được vô số tử khí, đặc biệt là những linh hồn thể được xem như bảo vật kia. Chuyến hành trình tới Quỷ Khốc Lĩnh lần này đâu phải là nghiêm phạt? Hoàn toàn là phần thưởng nha! Hơn nữa còn là phẩn thưởng khiến Nghệ Phong kinh hỉ không thôi. Bất kỳ thứ gì ở đây truyền ra đều khiến người người hâm mộ, đố kỵ.
Khi Nghệ Phong xuất hiện trước mặt Trần Lâm, liền cố gắng thể hiện vô cùng tinh tế mình vẫn hoàn hảo không hề tổn hao gì… Trần Lâm thấy Nghệ Phong từ sâu bên trong Quỷ Khốc Lĩnh đi ra, trên mặt hắn mang theo tia mỉm cười như có như không, dáng dấp khinh đạm vân phong, Trần Lâm triệt để ngây ra tại chỗ, cũng bởi vì quên vận đấu khí chống đỡ tử khí mà kêu
"Ngao…" một tiếng, vội vàng nhét mấy viên đan dược vào miệng, thi triển đấu khí, tiêu tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể nhanh chóng trục xuất được tử khí ra khỏi cơ thể.
Mà Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, quay sang Trần Lâm nhe hàm răng trắng muốt cười cười với hắn. Trần Lâm thấy Nghệ Phong cười xán lạn như vậy, khóe miệng càng mạnh mẽ co quắp lại, hít sâu một hơi, cực kỳ miễn cưỡng cười cười lại với đối phương.
Trần Lâm thấy quần áo Nghệ Phong vẫn chỉnh tề sạch sẽ, hoàn toàn là dáng dấp nhàn nhã, nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu tại sao Nghệ Phong làm được như vậy trong Quỷ Khốc Lĩnh. Với thực lực của hắn, ở ngoại vi, lại dựa vào đan dược mới miễn cưỡng bảo đảm được an toàn, thế nhưng dưới sự tấn công của tử khí vẫn cảm thấy vô cùng chật vật.
- Kháo! Tiểu tử này không phải tìm được chỗ nghỉ ngơi trong Quỷ Khốc Lĩnh đó chứ? Uh, nhất định là như vậy rồi! Bằng không hắn tuyệt đối không có khả năng thảnh thơi như vậy!
Trần Lâm tức giận thầm mắng một tiếng, lúc này trong lòng mới hơi cảm thấy cân bằng một chút.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLMột lần nữa nhìn lại Trần Lâm vô cùng cao ngạo, Nghệ Phong lại nhìn lướt qua bên cạnh. Cùng với thực lực tăng lên, hắn đối với người như Trần Lâm đã không còn thấy hứng thú, thậm chí cũng không buồn động tay động chân.
Khi Nghệ Phong đạt được Tôn Cấp, nhìn tình huống của Trần Lâm, càng cảm giác rõ ràng đấu khí của hắn vô cùng nông cạn, hoàn toàn là không có nền tảng vững chắc, chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể đánh tan. Nghệ Phong thậm chí hoài nghi hắn có thể tiếp được một chưởng toàn lực của mình hay không.
Đương nhiên Trần Lâm cũng cảm thụ được loại biến hóa này của Nghệ Phong. Trần Lâm vốn tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được ánh mắt miệt thị như vậy của Nghệ Phong. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên, trong lòng cho rằng Nghệ Phong tìm được nơi ẩn núp trong Quỷ Khốc Lĩnh, hừ một tiếng nhìn Nghệ Phong nói:
- Lần trước ở bên ngoài đánh cùng ngươi một trận thật sảng khoái, đáng tiếc bị các vị viện trưởng cắt ngang. Lần này tại Quỷ Khốc Lĩnh, chúng ta tiếp tục chiến đấu, thế nào?
Nghe Trần Lâm nói, Nghệ Phong ngẩn ra, thật không ngờ tên này còn dám khiêu khích hắn. Nghệ Phong cảm thấy mình đã xem thường lá gan của Trần Lâm rồi…
- Không có hứng thú!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi nói lời cự tuyệt. Đánh một trận với Trần Lâm quả thực là tự hạ thấp thân phận mình.
Nghe Nghệ Phong nói như thế, lửa giận trong lòng Trần Lâm càng bốc cao hơn, hừ một tiếng nói:
- Chuyện này cũng không phải ngươi có thể quyết định…
Nói xong, Trần Lâm vung quyền lao thẳng về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong thấy thế, khóe miệng tràn đầy vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi đã muốn chịu khổ, bản thiếu sẽ thành toàn cho ngươi!
Nói xong, hắn cũng vươn bàn tay trắng nõn, hơi đánh về phía trước.
Thấy Nghệ Phong rốt cuộc cũng nghênh đón, khóe miệng Trần Lâm hơi nhếch lên lãnh khốc. Theo hắn xem ra, Nghệ Phong hoàn toàn là tìm được nơi ẩn nấp. Hắn tuyệt đối có lòng tin thắng được Nghệ Phong. Tuy rằng e ngại uy hiếp của mấy vị viện trưởng không dám giết Nghệ Phong, nhưng khiến hắn chịu chút thiệt thòi thì có thể. Hắn ở chỗ này chịu nghiêm phạt, không bắt Nghệ Phong trả một cái giá thật lớn thì quả thật không cam lòng.
Nghĩ vậy, đấu khí trên tay Trần Lâm càng tăng lên. Tử khí vốn tràn ngập xung quanh hắn, dưới sự tăng lên của đấu khí không ngừng gào thét…Uy thế một quyền này cũng không đủ để khiến Nghệ Phong tốn quá nhiều tâm tư. Hắn vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm thấy nắm tay đã sắp tới trước ngực Nghệ Phong, sắc mặt đại hỉ, tốc độ cũng tăng nhanh hơn, đập mạnh tới Nghệ Phong.
Binh…
Ngay khi nắm tay Trần Lâm nện trên người Nghệ Phong, bàn tay ấy bị chậm rãi đẩy ra, uy thế không có bao nhiêu. Tuy nhiên, một chưởng này khiến sắc mặt Trần Lâm vốn đang tràn ngập ý cười đột nhiên đại biến, hoàn toàn trắng bệch. Trần Lâm bay ngược ra ngoài, để lại trên hư không một vòi máu tươi.
Trần Lâm hung hăng đập trên mặt đất, lại xoay người đứng lên, lập tức nhìn vẻ mặt cười cười của Nghệ Phong, khóe miệng tràn đầy vẻ không dám tin tưởng:
- Tôn Cấp?
Huyết khí cuồn cuộn trong ngực khiến Trần Lâm kinh hãi nhìn chăm chú vào Nghệ Phong… Lúc trước khi Trần Lâm nghe Quái lão đầu và mấy vị viện trưởng nói chuyện, biết rằng Nghệ Phong chưa đạt được trình độ Tôn Cấp. Đối với một võ giả chưa đạt tới Tôn Cấp như Nghệ Phong mà có thể đấu ngang tay với hắn, trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh hãi. Nhưng kinh hãi thì kinh hãi, so ra vẫn kém hiện tại.
- Điều này sao có thể?
Trần Lâm thì thào tự nói. Lần nghiêm phạt này lại có thể giúp đối phương tiến vào Tôn Cấp. Đây còn là nghiêm phạt sao? Hơn nữa, vừa mới tiến vào Tôn Cấp. chưởng lực lại có thể hung mãnh như vậy. So với cường giả Tôn Cấp nhiều năm như hắn cũng không thua kém chút nào, thậm chí còn có thể nói là hơn một chút.
- Nếu không phải ngươi còn chút giá trị lợi dụng, hôm nay bản thiếu đã giết chết ngươi rồi!
Thanh âm nhàn nhạt khiến trong lòng Trần Lâm không khỏi phát lạnh, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng hoàn toàn thay đổi. Hắn không chút nghi ngờ tính xác thực trong những lời này của Nghệ Phong… Trần Lâm gắt gao trừng mắt nhìn Nghệ Phong, nhưng cũng không dám có hành động gì, Thực lực của Nghệ Phong so với hắn mạnh hơn không chỉ vài lần, nếu hắn có chút dị động, e rằng thực sự lần này không có cơ hội trở về. Từ hành vi dám chống đối lại viện trưởng Lưu Ly của Nghệ Phong, có thể thấy Nghệ Phong không hề cố kỵ bọn họ!
Thấy Trần Lâm thành thật đứng đó, lúc này Nghệ Phong mới thu hồi sát ý. Chỉ là một tên rác rưởi không đáng để mắt mà thôi, Nghệ Phong cũng không muốn làm bẩn tay mình. Càng quan trọng hơn là, thực lực người này cũng không tồi, tham dự tỉ thí, chung quy có thể loại đi mấy học sinh của các học viện, cũng giảm thiểu đi vài đối thủ cạnh tranh. Nghệ Phong nghĩ vậy không khỏi hứng thú nhìn hắn.
Ở ngoại vi Quỷ Khốc Lĩnh thêm thời gian một ngày một đêm, Nghệ Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Lâm. Cảm thấy thời gian một tháng cũng gần như sắp hết, hắn thong dong bước ra bên ngoài…
Mà Trần Lâm cũng triệt để bị dọa sợ đến ngây người. Trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Nghệ Phong căn bản không cần dùng phương pháp chống cự nào, cứ thản nhiên tiếp xúc với tử khí. Nhưng những tử khí này lại không làm gì được Nghệ Phong. Trong lòng Trần Lâm rốt cục tin tưởng, Nghệ Phong không phải tìm được nơi ẩn núp nào trong Quỷ Khốc Lĩnh, mà là hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân. Phát hiện này khiến trong lòng Trần Lâm lại một lần nữa càng thêm kinh ngạc.
Chỉ bất quá, nhìn Nghệ Phong bay nhanh ra bên ngoài, hắn cũng kịp thời phản ứng, không chút do dự chớp động thân hình, bay ra theo. Địa phương quỷ quái này, một khắc hắn cũng không muốn nghĩ tới. Đặc biệt hôm nay hắn còn bị thương dưới một chưởng của Nghệ Phong, muốn chống đỡ càng thêm gian nan. Thật vất vả mới sống qua một tháng này, hắn hận không thể ngay lập tức rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh.
Với tốc độ của Nghệ Phong, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã ra tới ngoài cửa Quỷ Khốc Lĩnh. Nghênh tiếp hắn không phải Quái lão đầu như Nghệ Phong suy đoán, mà là mấy học viên trong Học viện Trạm Lam…
Khi mấy học viên nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã thong thả như đi chơi của Nghệ Phong, cả đám đều ngẩn người, lập tức vui vẻ bước lên đón:
- Phong thiếu! Ngươi có khỏe không?
- Ha ha! Các ngươi xem ta có chỗ nào không tốt?
Nghệ Phong quay sang mấy học viên cười nói.
Mấy học viên kia chăm chú quan sát Nghệ Phong một chút, lập tức phát hiện hắn càng thêm thâm thúy, bọn họ căn bản không thể nhìn thấu. Dường như Nghệ Phong là một hồ sâu không thấy đáy!
- Thực lực của Phong thiếu lại được đề cao rồi!
Mấy học viên liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được nỗi kinh ngạc trong mắt đối phương… Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn Nghệ Phong với ánh mắt không dám tin. Trước đây khi Nghệ Phong đạt được Vương Cấp đỉnh phong, đã bước một chân vào Tôn Cấp. Lúc này lại có cảm giác đề thăng, đó chẳng phải là…
Nghĩ tới khả năng này, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, trong lòng lại càng nổi sóng cuồn cuộn.
Thấy ánh mắt mấy người nhìn mình, Nghệ Phong khẽ cười một tiếng, cũng không giải thích, quay sang bọn họ hỏi:
- Quái lão đầu đâu rồi?
Thấy tư thái này của Nghệ Phong, bọn họ biết rằng mình đoán không sai. Nghĩ tới chuyện Nghệ Phong tiến vào Tôn Cấp, bọn họ đều không khỏi hít sâu một hơi. Khi Nghệ Phong còn chưa đạt được Tôn Cấp đã có thực lực kinh thiên động địa như vậy, khi hắn đạt được rồi còn kinh khủng đến mức nào nữa?
Mọi người áp chế hâm mộ trong lòng, trả lời Nghệ Phong:
- Bọn họ đang tham gia tỷ thí, chúng ta bị loại, nên được Nghiêm Thành tôn giả đại nhân phái tới đây đón ngươi.
Nói đến đây, mấy người không khỏi lộ ra vẻ tiếc hận. Xem ra bị loại cũng gây cho họ đả kích không nhỏ.
Nghệ Phong vỗ vỗ vai bọn họ, cười nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần quá mức để ý. Sau này có cơ hội tìm lại mặt mũi của mình là được rồi!
Nghe Nghệ Phong nói, cả bọn đều gật đầu, ánh mắt lập tức chuyển dời sang người Trần Lâm vừa ra tới. Nhìn vẻ mặt uể oải cùng dáng dấp chật vật của Trần Lâm, nụ cười trên môi bọn họ dần trở nên vô cùng cổ quái.
Mà mấy học viên học viện Xích Viêm tới đây đón người của họ cũng khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Nghệ Phong dường như không hề hấn gì mà sao lão đại của bọn họ lại chật vật như vậy? Không lẽ chênh lệch thực lực giữa bọn họ lại lớn như vậy sao?
- Hắc hắc! Học viện Xích Viêm quả không hổ hai chữ "Rác rưởi" Phong thiếu ban tặng.
Đám học viên Học viện Trạm Lam đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, quay sang đám người học viện Xích Viêm cười khẩy nói.
- Ngươi…
Những lời này triệt để chọc giận đám người học viện Xích Viêm. Bọn họ vừa định tiến lên phía trước đấu với Học viện Trạm Lam một trận, lại bị Trần Lâm ngăn cản quát một tiếng:
- Trở về!
Trần Lâm nói khiến mấy người học viện Xích Viêm ngây người. Lão đại của bọn họ từ khi nào lại chịu nhẫn nhịn trước những lời vũ nhục nặng nề như vậy?
Thấy Trần Lâm như vậy, mấy học viên Học viện Trạm Lam càng ngông cuồng cười phá lên. Nghệ Phong thấy thế cười cười, cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ vai bọn họ nói:
- Đi thôi, chấp nhặt với đám tôm tép như vậy làm gì?