Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 37




Sáng ngày hôm sau,nó mới tỉnh.dường như nó còn không nhớ tại sao mình lại ở bệnh viện.Mẹ nó mới từ ngoài cửa bước vào đem theo quần áo và đồ ăn cho nó.Như sực nhớ ra điều gì nó hỏi mẹ điện thoại nó đâu.Mẹ đưa cho nó điện thoại rồi giục nó ăn cháo.Nó gật đầu rồi vội bật điện thoại lên 12 cuộc gọi nhỡ, 1 tin nhắn tất cả là từ cậu. “Anh không hiểu em có việc gì bận mà đến đi với anh em còn bùng được nữa.Em quá đáng vừa thôi.Yêu được thì yêu không yêu thì chia tay.Hành hạ nhau vừa vừa thôi.Gọi điện không nhấc máy.Nhà thì không có.Em đùa tôi à”.Nó gọi lại cho cậu mà không thấy cậu trả lời,nó vừa bực vừa buồn.Tại sao cậu có thể nói những từ ngữ như vậy với nó.

-Mẹ đi làm đi.Con ổn mà.Giờ con cũng đỡ rồi-nó quay sang nói với mẹ 

-Rồi.Tôi biết chị làm tôi lo lắng rồi giờ bắt tôi đi làm đây.Nhớ ăn cháo uống thuốc tý bác sĩ đến khám đấy-mẹ nó mắng yêu rồi đi làm 

Nó thấy mẹ nó rời đi rồi ăn nhanh xong bát cháo rồi khoác bên ngoài áo dài tay.Nó không dám tháo kim chuyền ở tay vì sợ đau nên nó đành đem theo cả bịch nước chuyền bỏ vào balo và đi đến trường.

-Anh có thích nói như vậy không hả.Được muốn chia tay vậy thì giải thích đi thái độ khó chịu bất cần mấy ngày qua là gì-đây là câu đầu tiên mà nó hỏi cậu khi vừa bước tới trường

-Chả sao.Anh học em thôi hồi trước mới yêu em cũng đối xử lạnh nhạt với anh vậy đấy-cậu trả lời 

Cậu và nó cãi nhau ngay tại lớp nên không tránh được chuyện bị người khác dòm ngó

-Liệu anh có thấy được sự thay đổi của em à-nó đã sắp khóc

-Chưa đủ em à.Em thay đổi gì chứ thay đổi gì mà để tôi đứng đợi em mấy tiếng đồng hồ.Thay đổi gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ chị đại với tôi hơn tôi thay đổi gì mà không nghe nổi tôi cuộc điện thoại.Đấy mà là thay đổi à-cậu nói

-Anh không biết à.Ngày hôm qua em đã phải vào viện vì bị sốt-nó trả lời

-Giờ lại nói thế liệu ai tin.Em nói dối tôi bao nhiêu lần rồi- cậu vẫn khó chịu

-Anh không tin cũng được.Không sao.Em tệ quá anh nhỉ-nó cố gắng nói ra từng chữ kìm nén tiếng nấc trong cổ họng.Nó không muốn khóc trước mặt nhiều người.Nó quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.Khi nó đã đi đến cổng trường thì nhỏ mới đến lớp và nhìn cậu bảo:

-Tý đi thăm Bảo Anh không hôm qua bị sốt vi rút phải nhập viện kia kìa bác gái nhờ rồi đấy.Đi nhé.

-Cái gì cơ-cậu không tin vào những gì mình nghe.Cậu trách nhầm nó rồi tại sao tại sao cậu lại nói những lời cay độc như thế với nó.Cậu mới dúng thật là tệ.Cậu bật dậy lao nhanh ra ngoài cổng trường để đuổi theo dáng hình nhỏ bé ấy.

May quá nó mới đi đến ngã tư thôi,nó đang sang đường thì nghe tiếng cậu gọi.Nó quay lại thấy cậu đang hớt hải chạy đến cho nó mà không không hề để ý rằng đèn xanh đã hết từ lúc nào.

-Bảo Anh.Cẩn thận!

Chỉ trong một vài giây thôi sau khi cậu nói dứt câu một chiếc oto đã lao đến đâm vào người nó khiến cả cơ thể nhỏ bé nó ngã ra đường máu từ cơ thể bắt đầu tràn ra.Tim cậu như chết lặng.Cậu lao đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé,hơi thở hổn hển.Cậu nói trong tiếng khóc:

-Ai đó giúp tôi đi.Làm ơn.Ai đó giúp tôi.Bảo Anh ơi dậy đi mà đừng ngủ nữa.Dậy đi dậy nhìn anh này.Anh xin lỗi vì không tin tưởng em.Không chia tay.Anh xin em đừng nhắm mắt vậy nhìn anh đi nhìn anh đi mà.Làm ơn.Bảo bối của anh đừng ngủ mà.Ai đó giúp tôi đi.....

Người đàn ông trên chiếc xe cũng nhanh chóng gọi cho cứu thương.Nó lại một lần nữa được chuyển đến phòng cấp cứu.Cậu nắm lấy tay nó cầu mong nó sẽ ổn.

-Mời người nhà ở ngoài-tiếng bác sĩ cánh cửa cấp cứu đóng lại trước mắt cậu.Cậu ngồi xuống ghế gương mặt vô hồn tự trách bản thân mình sao quá ngu ngốc sao quá trẻ con.Cậu gọi cho bố mẹ nó dì Hoa và nhỏ.Mẹ nó đến gương mặt đẫm lệ 

-Con tôi sao lại ra nông nỗi này.Con tôi...

Cậu đỡ mẹ nó lên ghế ngồi rồi nói:

=Bác bình tĩnh đi.Cháu tin là Bảo Anh sẽ không sao đâu-cậu an ủi nhưng cũng không đủ để kìm lại nỗi đau trong lòng mẹ nó

Mọi người đã đến đông đủ rồi mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm không nhúc nhích.Bỗng cánh cửa bật mở

-Người nhà bệnh nhân là ai-bác sĩ sau khi tháo khẩu trang liền nói

-Tôi-mẹ nó bật dậy rồi trả lời

-Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch,não không có thương tích.Nhưng chân phải đã bị gãy, tổn thương khá nặng.E rằng việc đi lại sẽ rất khó khăn.Bệnh nhân sẽ được chuyển tới phòng hồi sức để theo dõi thêm.Mọi thứ xung quanh mẹ nó dường như sụp đổ.Bà chỉ có mỗi nó đôi chân là thứ đem lại ước mơ của nó mà giờ đi lại còn khó khăn.Bà biết nói sao với nó đây,khi nó tỉnh dậy nhìn vào khuôn mặt của nó bà biết nói gì đấy.Bà khuỵu xuống đau đến mức không thể khóc thành lời.Nhỏ và cậu đỡ mẹ nó lên ghế băng ngồi còn ba nó và dì Hoa đi theo Bác sĩ để xem tình hình như thế nào.Cậu cũng đi mua nước uống còn nhỏ thì ngồi an ủi mẹ nó.

-Giờ thăm được rồi đấy nhưng chỉ được một người thôi.Bà vào với con đi nhưng nhanh nhé bác sĩ không cho lâu đâu -ba nói với mẹ nó 

Mẹ nó vội lau nhanh những giọt nước mắt rồi vào phòng bệnh thăm con.Nhìn đôi chân băng bó trầy xước nhìn gương mặt đáng yêu thường ngày đang nhăn nhó lại bà không kìm lòng được.Nhưng cũng chỉ biết sụt sịt chứ không khóc thành tiếng.Mắ nó vẫn nhắm nghiền mê man.Mẹ nó ngồi đó một lúc rồi đi ra ngoài.

-Bác với mọi người đi ăn đi cháu ở đây với Bảo Anh.Cũng muộn rồi mà-cậu nói 

Mọi người đồng ý rồi để lại cậu ở bệnh viện.Tầm trưa nên bệnh viện cũng vắng khi nó đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.Cậu đã lẻn vào khoảng 10 phút và ngồi cạnh giường trước khi bị ai bắt gặp.Đôi mắt nó nhắm lại,làn da nhợt nhạt nhưng bàn tay của nó thì vẫn thế vẫn ấm áp vẫn nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay cậu và cậu chỉ ngồi đó ngắm nó và nghĩ rằng thế giới này khi mất nó đi sẽ vô giá trị nhường nào.Cậu yêu nó và cậu cũng biết rằng nó yêu,Vậy mà cậu đã làm gì thế này.Thế giới này chẳng là gì đối với anh nếu thiếu em.......