Trong phòng bệnh hơi ngột ngạt nên nó ra ngoài hóng gió.Đang đi trên
hành lang thì bỗng từ đằng sau có một cánh tay đẩy nó vào tường rồi bóp
mạnh vào cổ nó.Vì quá bất ngờ và cũng vì vết thương vẫn chưa khỏi nên nó không phản ứng kịp chỉ nhận ra người đang siết cổ nó là Ngọc Tiên.Ả như lên cơn điên,dồn hết những hận thù trút lên người nó.Càng ngày ả càng
siết mạnh hơn,rồi đè nó xuống dưới nền nhà.nó cố giãy giụa,kêu gào nhưng vô ích vì xung quanh không có ai.Ả vừa siết chặt bàn tay vừa gằn lên:
-Con khốn!Hôm nay chính tay tao sẽ giết mày.Có thế thì Khánh Lâm sẽ là của tao.
Nó tưởng chừng như không còn thở được nữa thì Kỳ từ đâu chạy xô Ngọc Tiên ra rồi hét lên:
-Mày điên à Ngọc Tiên.Mày suýt giết chết người đấy có biết không-rồi nhỏ quay sang đỡ Bảo Anh lên rồi hỏi:
-Mày có sao không?
Nó không nói được chỉ ho lên từng hồi rồi thở gấp,mặt mày xanh đét.Cổ của
nó bầm tím vẫn còn hằn lên dấu vân tay.Nhìn vào vết thương trên cổ nó
nhỏ điên tiết lao đến túm tóc Ngọc Tiên đang ngồi bệt ở dưới đất:
-Mày hại bạn tao như vậy còn chưa đủ hả?Mà còn đến đây tính giết bạn tao
luôn sao.May mà tao đến kịp không thì Bảo Anh đi rồi cũng nên.Tỉnh lại
đi Ngọc Tiên.Mày có còn là con người không?Cút khỏi đây đừng để tao thấy mặt không thì đừng trách –nhỏ nói xong thì thả Ngọc Tiên ra.Ả sợ hãi
vội vã đứng dậy rời nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.Nhỏ đỡ nó quay lại
phòng bệnh nghỉ rồi ra ngoài rút điện thoại gọi cho hắn và cậu.Một lát
sau hai người đến thì thấy nó đã thiếp đi.Nhỏ gắt lên với cậu:
-Ông xử lí kiểu quần què gì vậy.Ngọc Tiên lại đến đây làm càn là sao.Ông
biết tý nữa là nó đã giết Bảo Anh yêu quý của tôi không hả?
-Tôi xin lỗi.Lỗi tại tôi chủ quan quá-cậu nói
-Thôi dù gì thì Bảo Anh cũng không sao.Chuyện gì giải quyết sau.Mà chuyện
này đừng nói cho bác gái không bác lại lo-hắn chốt câu cuối cùng
Nhỏ và cậu nhất trí.Chuyện lần ắt phải nhờ Kỳ thôi (thế thôi chứ dữ lắm
đó).Quay trở lại Ngọc Tiên sau khi từ bệnh viện trở về thì lao vào phòng ngồi co ro trong góc nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra mà sợ hãi
“Phải làm lại thôi”ý nghĩ chợt loé lên trong đầu ả.Lập tức ả vội thu dọn hành lí,đồ đạc và đặt vé máy bay sang Úc với mẹ với mong muốn làm lại từ
đầu.Nhưng không quên gửi một bức thư cho nó để bày tỏ sự ân hận của
mình.
Ba ngày sau khi xuất viện bức thư mới đến tay nó.Nội dung
thì toàn là lời xin lỗi.Nhỏ thì không muốn tha cho Ngọc Tiên nhưng nó
thì không muốn làm to chuyện nên thôi.Chuyện gì qua rồi thì cho qua
luôn,bới móc nhau nhiều mệt mởi.Từ sau vụ ấy cậu lúc nào cũng kè kè bên
nó sợ nó xảy ra chuyện gì cho dù nó đã nói là không sao.Nhưng đơn giản
cậu chỉ thấy hạnh phúc khi được bảo vệ người mình yêu thôi.Sau chuyện
của Ngọc Tiên nó ra viện và cùng cậu,nhỏ,hắn hoàn thành kì thi khảo sát
cuối kỳ và mong ngóng chờ đợi nghỉ hè để cùng team đi diễn tại Hàn Quốc.
-Này.Cho anh theo sang Hàn Quốc nhé.Chứ không có em anh chết vì nhớ em mất-cậu tựa vào vai nó dụi dụi đầu
-Đi có một tuần thôi ông ạ.làm sao mà chết được-nó đẩy đầu cậu ra
-Nhỡ anh chết thật thì sao.Cho anh theo đi mà.Đi mà-cậu tiếp tục nũng nịu dụi đầu vào vai nó
-Vâng.Vâng.Thích thì cứ đi-nó đành chào thua
-Đi thì phải có tao với anh Minh chứ.Lại định mảnh-nhỏ từ đâu chen vào cuộc nói chuyện của nó và cậu.Đi theo sau là anh cũng gật gù:
-Chuẩn rồi.Anh em đi với nhau cho vui.
Nó gật đầu đồng ý chứ không cho đi chắc nhỏ cạo đầu bôi vôi nó quá.Kì thi
cả bốn người tụi nó đều vượt qua dễ dàng và đang chuẩn bị cho chuyến du
lịch tại xứ sở kim chi.Trước khi đi mẹ dặn nó đủ thứ nào là phải cẩn
thận,tránh để bị ốm,mẹ nó vì bận nên không ra sân bay tiễn nó được.Đúng
hẹn bốn người tụi nó đến sân bay,rồi tập trung cả team của nó rồi soát
vé lên máy bay.Nó ngồi cạnh cậu còn nhỏ ngồi với hắn( điều này là tất
nhiên rùi).Chuyến bay kéo dài 6 tiếng và đáp xuống sân bay Seoul,bước
xuống máy bay ai cũng vươn vai cho đỡ mỏi.Mọi người đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi,nó và nhỏ ở một phòng,đang phải sắp xếp đồ đạc cho gọn.Nó
nhìn vào vali của nhỏ à lắc đầu:
-Mày vác cả cái tủ nhà quần áo đi à.Sao mà lắm thế?
-Không.Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong tủ đồ thôi.Thế này là còn ít đấy-nhỏ
thản nhiên-chả bù cho ai kia vali toàn đồ màu đen không.Bộ mày cuồng màu này hay sao-nhỏ liếc cái vali của nó
Nó gật gật đầu rồi tủm tỉm cười rồi huých vai nhỏ:
-Đi chơi đi.Ngắm cảnh Seoul tý.
-Ok luôn.Chờ tao thay đồ đã –nhỏ vừa lấy quần áo vừa nói
Một lát sau nhỏ trở ra với một chiếc áo chễ vai đi kèm một chiếc váy thổ
cẩm trông cực nữ tính.Còn nó thì vẫn vậy đơn giản chỉ cần một chiếc áo
thun đen và quần đen thì ổn hết.Khoác vai nhỏ ra khỏi phòng đã gặp hắn
và cậu.Thế là bốn người đi chơi cùng luôn.Nhưng dường như cậu và hắn
không muốn vậy nên được một lúc là tách nhau ra đi chơi riêng cho lãng
mạn.Lập tức cậu kéo nó đến tháp Namsan rồi còn mua ổ khoá và nói;
-Bảo Anh này.Anh thật sự cảm ơn em đã ở bên em.Cảm ơn em nhiều lắm.Anh thật
may mắn khi có em.Bảo Anh à,hứa với anh đừng bao giờ buông tay anh
nhé!Có được không?
Nó mỉm cười gật đầu đưa ngón út lên rồi nói:
-Hứa đi.
Cậu dịu dàng móc ngón út của mình vào tay nó rồi ôm nó vào lòng sau đó quay lại khoá ổ khoá vào cẩn thận bỗng hét lớn:
-ANH…..YÊU…..EM.CÒN..EM?
-EM…CŨNG….THẾ-nó làm theo cậu hét thật to
Hai người quay vào nhìn nhau rồi cười thật tươi cậu dịu dàng nâng cằm nó
rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi của nó.Nụ hôn ngọt ngào dưới
ánh hoàng hôn như tình yêu của cậu và nó vậy.Nhưng hứa là như vậy thực
hiện thì không hề dễ.Liệu cậu có thể giữ đúng lời hứa hay chỉ như cơn
gió thoảng qua rồi biến mất…….