Mệt Rồi! Em Buông Nhé!

Chương 18




-We don’t talk anymore-nó đưa tay lên che mặt nhỏ

-Huhu.Tha cho tao đi-nhỏ níu tay nhỏ

-Chúng ta ứ thuộc về nhau.Mày thuộc về anh Gia Minh rồi.Yêu nhau mà không ý ới với tao một câu.

-Ơ nhưng mà……..-nhỏ tịt luôn

-Từ sau mày mà còn thế thì tao giận luôn.Dù sao cũng chúc mấy cưng hạnh phúc.Cung hỉ-nó thôi không hành nhỏ nữa –tối nay ra nhà tao chơi đê rảnh rồi ngủ luôn ở nhà tao

-Mom mày đâu.

-Công tác đột xuất.

-Ok.Tối khoảng 9h đến.

-Ok.

Nó để ý từ nãy đến giờ cậu chẳng nói với nó câu nào thì khoác cậu rồi cười nói:

-Uầy hôm nay im hơi lặng tiếng ghê.

Cậu chả nói câu nào đứng dậy rồi bỏ ra ngoài để bàn tay nó giơ giữa không trung.Nó nhếch môi tự cười với bản thân lại thân mật quá rồi.

Đến giờ học mà cũng không thấy cậu quay về.Nó định nhắn tin cho cậu mà lại sợ mình không có tư cách để nhắn.

-Bạn nào giải được câu hỏi này thì giờ tay-cô giáo

Nó giơ tay

-Cô mời Bảo Anh-tay bà cô chỉ về phía nó

-Em thưa cô,em xin phép ra ngoài-nó đứng dậy xin phép làm bà cô ngớ người nhưng vẫn gật đầu.Nó đi ra đến hành lang thì thấy cậu đang đi với con nhỏ Ngọc Tiên có vẻ thân thiết lắm.Nó lướt qua như chưa nhìn thấy gì mà nhỏ Ngọc Tiên có vẻ không để yên nhỏ còn tức vụ hôm bữa ( tức mà vẫn cặp vói cậu.Trơ trẽn quá).Cầm chai nước trên tay nhỏ cố tình đổ lên người nó mà làm như vẻ mình vô ý rồi làm mặt:

-Xin lỗi nha.Mình không cố ý-nhỏ Ngọc Tirn đưa tay động vào người nó

Hất tay nhỏ ra nó lạnh lùng.Nó đưa tay phủi những chỗ Ngọc Tiên vừa chạm vào rồi nói:

-Dơ bẩn.-nó nói xong bước đi để lại con người ngậm cục tức đằng sau nhưng vẫn đóng giả ngoan ngoãn hiền lành trước mặt cậu.Nó chạy thẳng ra sân cỏ của trường,rồi nằm dài ở đấy,cảm nhận từng cơn gió luồn qua kẽ tóc.Thở dài thườn thượt nó đưa tay gác lên chán nghĩ lại hình ảnh vừa rồi.Có đáng để buồn không?Nó cũng chẳng thể hiểu nổi.

************************************************************

-Con kia mày làm cái vẹo gì thế.Đi cả tiết rồi về lớp đê không ngồi vào sổ đầu bài giờ-vừa nhấc máy điện thoại là giọng oanh vàng của nhỏ đã oang oang

-Chắc tao không học nổi đâu.Thế nhá-nó nói rồi cúp máy luôn.Hết nằm dài ở bãi cỏ nó lân la ra chỗ sân bóng rổ rồi tự chơi một mình.Đến lúc thấm mệt nó mới dừng lại, tay lau mồ hôi, nó thở hổn hển.Và rồi nó lại tếp tục cúp học hết năm tiết.Nó tắt nguồn điện thoại để nhỏ không gọi được.Nhưng lúc thế này nó chỉ muốn ở một mình không muốn làm phiền.

******************************************************************

Vì nghỉ việc ở quán café nên nó đến phòng tập sớm hơn mọi khi.Nó ngồi onl FB chán chê thì anh đến.Anh còn mua hai cốc trà sữa.

-Em đến sớm thế-anh bắt đầu câu chuyện

Nó gật đầu.Anh đưa cho nó hộp trà sữa rồi bảo nó uống.

-Anh hỏi cái này có được không?

-Được-nó ngắn gọn

-Này em nghĩ gì về tình yêu vĩnh cửu?

-Không gì là mãi mãi.Tình yêu cũng thế chẳng thể giống bạch tuyết với hoàng tử được cũng chẳng có cái gì có tên là hạnh phúc mãi mãi cả.

-Em bi quan quá đấy-anh nhăn mặt

-Sao cũng được-nó mặt chăm chú vào điện thoại

Ngồi một lúc thì mọi người trong team cũng đến đầy đủ.Tập tành xong xuôi mệt mỏi rã rời thì cũng đã 9h hơn.Nó kiểm tra điện thoại thì thấy mười cuộc gọi nhỡ từ nhỏ.Nó liền ấn nút gọi lại:

-Đậu phộng cưng.Cưng biết chế chờ ở cửa nhà cưng bao lâu rồi không?-nhỏ

-Tao biết rồi.Về ngay đây.Hôm nay tập hơi muộn.

Anh thấy nó có vẻ vội thì có ý chở nó về nhà cho nhanh.Nó lúc đầu tính từ chối cơ mà lại nghĩ đến nhỏ đang đứng trước cửa nhà đợi nên cũng gật đầu.Trên đường đi mà anh tám đủ thứ chuyện nhưng nó chỉ ậm ừ cho qua.Đến trước cửa nhà nó đã thấy nhỏ đứng đợi nhìn mặt nhỏ hằm hằm sát khí nhưng nhìn thấy anh thì nhẹ giọng hẳn:

-Ai đây-nhỏ hỏi

-Anh trong nhóm.Sao-nó

-Em chào anh.Em là Bùi Kỳ.Rất vui được làm quen-nhỏ lịch sự

-Chào em.Anh là Nam-anh cũng mỉm cười.Nhỏ nhìn anh rồi nhìn nó cười tủm tỉm cười.Nó nhìn nhỏ bạn mà muốn đập cho nó một trận

-Thôi anh về đi không muộn.Cảm ơn anh.

-Ừ.Thôi anh về nhá.Bye 2 em-anh vẫy tay chào nó và nhỏ rồi phóng xe đi luôn.Nó mở cửa vào nhà nhỏ theo sau miệng tí toét:

-Tao thấy anh ấy kết mày rồi đấy.Nhìn qua có vẻ là người tốt hay yêu luôn đi.

Nó búng tay trước mặt nhỏ.Nhỏ khó chịu hất tay nó ra:

-Mày làm gì đấy?

-Rắc muối.Thế giới này quá nhạt nhẽo với tao-nó nói xong rồi leo lên phòng thay quần áo rồi nằm ườn trên giường.Nhỏ nằm lên giường ôm nó.Nó đẩy nhỏ ra:

-Nóng thý mẹ.Ôm với chả ấp.

-Không.Tại người mày như máy lạnh ý.Mát lắm luôn.

-Sao cũng được.Mà tối nay mày đi chơi với anh Minh à?

-Ừ. Hôm nay tao thấy mày sao sao ý

-Sao là sao?

-Kiểu tâm trạng làm sao ý-Là bạn thân từ hồi cấp hai không gì có thể che mắt nhỏ kể cả việc nhỏ nhất và nó cũng chưa từng giấu nhỏ điều gì vậ mà hôm nay nó giấu nhẹm luôn:

-Không có gì.Chỉ hơi mệt thôi.

-Xí.Ứ nói thì thôi.Tao ngủ đây-nhỏ không ôm nó nữa quay lưng lại ôm gấu ngủ.Nó không có tâm trạng để dỗ dành hay nịnh nọt nhỏ.Nó đeo headphone mắt nhìn xa xăm vô định vào bóng tối.Lạnh…..Giữa đêm hè mà sao nó lạnh thế.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nó,nóng hổi,mặn chát.Nó đưa tay gạt nước mắt,miệng nở nụ cười chua chát.Muốn cái hình ảnh của cậu và nhỏ Ngọc Tiên mà sao không thể quên.Nó không ngủ được nên đành xuống lầu làm chút đồ ăn đêm rồi lên phòng mở máy tính cày rank liên minh.Nửa đêm rồi mà nó vẫn chưa ngủ,nhỏ ngái ngủ hỏi:

-Chưa ngủ hả mày?

-Ừ.Không ngủ được mày cứ ngủ đi

-Không cần mày nói đâu tao cũng ng…-chưa nói hết câu nhỏ đã ngủ rồi

Chơi game là một cách để quên đi nỗi buồn của nó mà sao trong lúc này cách này không hiệu quả tý nào.Nó cũng chả buồn ngủ cũng chả hết buồn.Tại sao ………..