Ngay đêm hôm đó, trời âm u, mưa tầm tã. Tiếng đập cửa vẫn không ngừng kêu "ầm ầm" cùng với tiếng kêu cứu của Vivian:"Thả tôi ra...cứu tôi với...."
Đến nửa đêm thì cô đã ngủ thiếp đi cạnh cánh cửa.
Bên ngoài, bọn họ canh gác rất cẩn thận xung quanh nhưng không biết là Mặc Quân đã đi đâu mất rồi.
"Ò e...ò e ò e...."
Đây chính tiếng của xe cảnh sát. Vivian tỉnh dậy ngay. Cô chạy ra cửa sổ để nhìn xem.
Bên dưới, cảnh sát bao vây quanh căn biệt thự đó. Mỗi người họ cầm một khẩu súng lục.
Anh cảnh sát trưởng hô to:"Bỏ hết vũ khí xuống!"
Bọn người của Mặc Quân thì sợ chết, ai ai cũng bỏ hết vũ khí như dao, cây côn,..
Một lúc sau anh cảnh sát vẫy tay điều người đến bắt bọn họ:"Bắt đem về! Còn lại đi theo tôi!"
Vu Tử Ẩn và Mark cũng có mặt ở đó. Hai người họ đi theo anh cảnh sát trưởng vào bên trong căn biệt thự. Tử Ẩn rất lo lắng cho Vivian, anh tìm cô khắp nơi.
"Ầm ầm âm...Tử Ẩn, em ở đây này! Cứu tôi với!"
Nghe thấy tiếng của Vivian, Tử Ẩn kêu bọn họ chạy đến cánh cửa đó:"Tôi nghe tiếng của cô ấy. Có lẽ là trên tầng! Chúng ta nhanh đi."
Mấy người họ cùng nhau chạy lên tầng và giải cứu Vivian. Vu Tử Ẩn mừng rỡ, anh ôm Vivian vào lòng:"Em không sao chứ? Hắn ta không làm gì em chứ?"
"Em không sao!"
Anh cảnh sát trưởng nói:"Được! Cô Vivian, chứng cứ chúng tôi đã thu thập đủ. Bây giờ tôi sẽ phát lệnh truy nã hắn ta. Cô nghỉ ngơi rồi mai đến lấy lời khai."
"Được!"