Lý Nam Phong đột nhiên nhớ đến Vivian. Cô ấy có thể giúp hắn giải quyết vấn đề của hiện tại một cách nhanh gọn nhất. Hắn mở máy ra rồi bấm một dãy số quen thuộc. Khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn vội vàng nói:"Vivian, em phải giúp anh! Giúp anh giải quyết vấn đề này. Gấp lắm! Trước khi ba mẹ anh về, em có thể giải quyết nó xong không?....Alo....Alo...Em có nghe anh nói hay không?...Alo Vivian..Vivian...."
Đầu dây bên kia đã ngắt từ lúc hắn bắt đầu xin giúp đỡ. Hắn bất lực ném điện thoại qua một góc. Bây giờ chỉ còn mỗi Vân Khê. Chỉ có Vân Khê có thể giúp hắn mãi mãi dù kết quả không được tốt là mấy.
Hắn cầm túi xách tay louis vuitton màu đen của mình rồi đứng dậy. Có vẻ như hắn rất vội vàng. Vừa mở cánh cửa ra, hắn gặp được hai người rất quen thuộc.
Hắn ngạc nhiên thốt lên:"Ba.....Ba...!"
Lý Bác Huân nhếch môi, tay ông còn đang kéo một vali hành lý khá to. Ông mỉa mai nói lớn:"Chuyện tốt mà mày làm như thế á hả? Mẹ mày sau khi xem được video, dường như muốn ngất xỉu kia kìa!"
Lý Nam Phong khuôn mặt rơi đầy mồ hôi hột. Hắn ta có vẻ lo sợ, vội vàng giải thích:"Ba...chuyện không phải....thực sự không phải vậy đây ba....Không phải mà...Chắc là có hiểu lầm....hiểu lầm thôi! Trên tin tức, họ nói dối đó! Không phải!"
Lý Bác Huân tỏ thái độ ngạc nhiên, ông ta nhíu mày lại:"Tin tức gì? Sao tao chưa biết! Đừng nói với tao là cái video đó...."
Lý Nam Phong cúi gầm mặt xuống, hắn ta nói:"Dạ!....Nhưng không phải vậy đâu! Người trong video không phải con!"
Lý Bác Huân hừng hực tức giận, ông ta tát thẳng vào mặt thằng con trai mình một cái tát thật mạnh. Âm thanh "bốp" ai ở gần đó cũng có thể nghe được. Ông nói:"Cái mặt của mày rõ như vậy! Để tao mở cho mày xem nhé!"