Mặc dù trời mưa, Lý Nam Phong vẫn bất chấp lái xe rất nhanh để đến gặp người trong mộng của mình.
Đến nơi, hắn bước vào. Hắn quan sát xung quanh một lúc, ánh mắt hắn dừng lại ở một cô gái đang bịt khẩu trang và đeo kính râm. Hắn biết chắc chắn là Vivian nên hắn đã bước tới ngồi xuống đối diện đó. Giọng hắn hào hứng:"Hẹn anh có việc gì không? Hay là nhớ anh?"
Vivian nghiêm túc nói:"Tính của em rất thẳng thắn, em nói luôn nhé! Em không muốn làm người thứ ba! Anh có thể đáp ứng được nhu cầu đó của em không? Nếu được thì chúng ta...!"
Lý Nam Phong suy nghĩ một lúc, hắn giả vờ chưa hiểu lắm:"Ý của em là sao?"
Vivian kéo khẩu trang xuống, cô lấy tách trà uống rồi nói:"Anh là giả vờ không hiểu sao?"
Lý Nam Phong nghĩ rằng nếu bây giờ tiến đến với Vivian, chuyện tối qua Vân Khê nói rằng cô ấy có thai, Lý Bác Huân biết thì ông ta sẽ cho anh một bài học nhớ đời luôn. Hắn nói:"Vân Khê bây giờ đang có thai! Anh không thể nào bỏ cô ấy được!"
"Vậy em hiểu ý anh rồi! Vốn dĩ muốn cho anh một cơ hội! Vậy thôi! Không gặp lại nữa!"
Vân Khê xách túi chuẩn bị đi. Cô đeo lại khẩu trang rồi đứng lên.
Lý Nam Phong không hề muốn cắt đứt với Vivian, hắn ta níu Vivian lại. Hắn nói:"Liệu có cách khác không? Anh không muốn!"
Vivian ngồi xuống, cô giả vờ suy nghĩ một lúc. Cô nói:"Làm nhân tình bí mật? Anh nghĩ sao?"
"Nhân tình? Anh tưởng em chưa có người yêu hoặc chưa chồng chứ!"