Vu Tử Ẩn nhìn Vivian với anh mắt hiền hoà và rất ngọt ngào. Anh vuốt tóc cô rồi nói:"Hôm nay anh có vinh hạnh mời em đi ăn không?"
Vivian cười, cô hình như đã nhớ được Vu Tử Ẩn:"Vậy em có vinh hạnh mời Vu tổng đi ăn không?"
Đôi mắt rạng ngời của Tử Ẩn nhìn Vivian, môi anh mỉm cười:"Đương nhiên là có thể rồi!"
Bên trong, Lý Nam Phong nhìn ra ngoài với ánh mắt hình viên đạn, mặt hắn ta hừng hực khiến ai nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ. Hắn ta nhìn họ rời đi mà cảm thấy ghen tức.
Buổi tối trăng thanh gió mát, điều hoà thoang thoảng phả ra hơi gió nhẹ, khung cảnh lãng mạn với ánh nến màu vàng. Vivian cắt một miếng bít tết ngon lành bỏ vô miệng mình. Cô ăn một cách ngon lành. Đột nhiên vừa ăn cô vừa ngước nhìn thấy một hình bóng khá quen thuộc.
Vân Khê cùng Lý Nam Phong cũng đi đến nhà hàng này để ăn tối. Họ tay trong tay rồi còn cười nói rất vui vẻ.
Vivian buông hết nĩa và dao xuống, cô nhìn Vu Tử Ẩn rồi nói:"Hình như em nhìn thấy người quen!"
Vân Khê khoác tay của Lý Nam Phong, cô ta nhìn một vòng xung quanh nhà hàng để tìm cho đẹp nhất có thể ngồi. Ánh mắt của cô ta dừng lại ở bàn của Vivian, mắt cô ta ngời sáng vì nhìn thấy thần tượng của mình.
Vân Khê lắc cánh tay của Lý Nam Phong rồi nói:"Em nhìn thấy chị Vivian kìa! Có thể ra đó xin chụp tấm ảnh được không?"
"Uh. Đi đi!"
"Anh không đi sao?"
"Đứng đây đợi thôi!"
"Vậy cũng được!"