Mèo Zilla

Chương 86: Hố thảm




Mọi người vẻ mặt khác nhau, hình ảnh Cát Lâm miêu tả bọn họ tưởng tượng không ra, càng không biết những thần linh phất tay nhấc lên chiến hỏa, được vô số người cúng bái sẽ lưu lạc thành như thế, sẽ có ý tưởng như thế nào.

Khó trách chúng thần không tiếc tổn thương căn nguyên cũng muốn liều mạng phân liệt thần niệm.

Cái giá của hàng thần thuật lại lớn đi nữa, cũng đánh không lại nguyện vọng muốn trở về đại lục Seeley.

Nếu như không thể trở về, chúng thần bị nhốt ở địa cầu đến chết cũng chỉ có thể làm một người bình thường, thần lực lưu trữ cũng vô dụng.

"Hai mươi năm trước ở chỗ chúng tôi, người không phải tóc đen mắt đen cực kì ít. Một đám người như bọn họ cũng quá bắt mắt." Còn không có giấy chứng minh nhân dân, không biết sẽ phát sinh cái gì đây, Cát Lâm càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện bên trong rất "sâu".


Nói xong nhịn không được cúi đầu liếc mắt nhìn con mèo trong ngực một cái.

Cát Lâm tưởng tượng Chiến Thần ôm một con mèo đen, đứng trên con đường ngựa xe như nước, vẻ mặt mờ mịt.

Người Hegel không biết ma pháp, địa cầu cũng không có nguyên tố ma pháp để Eloca xua tan, Chiến Thần cũng là một người bình thường, cơ mà mất đi thần lực thì còn có võ thuật để dùng, võ thuật của Eloca không cần ma pháp phụ trợ, đổi thành võ giả khác ở đại lục Seeley phỏng chừng sẽ phát điên. Võ giả thân thủ mạnh mẽ bỗng nhiên biến thành ông cụ luyện công buổi sáng ở công viên, từng quyền đánh ra mềm nhũn không có lực thương tổn, nhảy cao tại chỗ chỉ được một thước, cả ô tô cũng chạy không lại, cũng chỉ có mỗi ưu điểm là thân thể rắn chắc chịu đánh thôi nhỉ?

Trừ bỏ thần linh hệ pháp, còn có võ giả cấp thánh thành thần, bọn họ xuyên qua có khả năng cần nhờ nắm đấm cướp miếng ăn cùng mấy tên đầu đường xó chợ. Về phần Chiến Thần Eloca ——


Cát Lâm quan sát mặt của vị thần nào đó một chút, cực kì chắc chắn cảm thấy Eloca đứng ở trên đường, năm phút đồng hồ sau sẽ gặp phải lưu manh đùa giỡn, thanh thiếu niên đến gần, bác gái nhiệt tình hỏi ý kiến, cộng thêm các cô gái lớn mật chấm mút.

Không có việc gì, thần của chúng ta có vũ lực hộ thân.

Thật sự không được thì móng vuốt của Gafia cũng rất sắc.

Giờ khắc này, ý nghĩ của hai vị tế ti điện Chiến Thần và Cát Lâm y như nhau, đều đang tưởng tượng nếu Chiến Thần không cẩn thận bị nhốt ở địa cầu sẽ là loại tình hình gì.

Cát Lâm cảm thấy hai mươi năm trước còn không dễ nói, khi đó internet chưa phát triển lắm, nếu hiện tại Eloca đến, khẳng định bị người vây truy chặn đường chụp ảnh, quay video truyền đến trên mạng, ba ngày là có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.


Yếu tố của người nổi tiếng trên mạng là gì?

Mặt đẹp, giọng hay, có phẩm vị.

Nếu mặt đủ đẹp, hai cái sau không quan trọng! Huống chi vị thần nào đó còn có mèo nữa, thời buổi này làm người nổi tiếng mạng, nào có ai không nuôi thú cưng cute? Đám thú cưng dễ thương đó nếu làm tốt, thậm chí còn nổi hơn cả chủ nhân mình.

Chẳng hiểu sao Cát Lâm mà nhẹ nhàng thở ra, cũng bởi vì phát hiện tiền đồ của vị thần nào đó cực kì xán lạn.

"Vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, Dysis, tôi cảm thấy anh cần học một vài thứ." Cát Lâm ôm Gafia, nghiêm túc nói, "Tôi dạy cho anh ngôn ngữ của cố hương tôi."

"..."

Người vốn thật sự không nghĩ tới Chiến Thần sẽ lưu lạc dị thế, cũng bị lừa vào cái ý nghĩ này.

"Khụ!" Anmertin đánh vỡ bầu không khí kỳ quái kia.

Vị chủ tế ti thần điện Tinh Thần này có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Cát Lâm, tuy rằng bọn họ gặp mặt không lâu, nhưng Anmertin đã thay đổi cái nhìn về Cát Lâm ba lần, hiện tại càng là nhìn ra một điểm cực kì khủng khiếp.
Nhà tiên tri có thể sống lâu, chính là bởi vì bọn họ biết chuyện gì nên nói, việc gì không nên nhắc.

Anmertin giả bộ không biết gì hết, vẻ mặt cung kính hành lễ về phía tây, sau đó thẳng lưng nói: "Ta phát hiện trên người Hody có hàng thần thuật, đoán được hắn đang cầu cứu ta, vì thế ta đi khẩn cầu Sote đại nhân..."

Cát Lâm nghe thấy cái tên xa lạ, theo bản năng mà nhìn về phía bọn lão Qusair.

Tế ti Tascha thấp giọng giải thích: "Là nữ thần Tinh Thần."

Cát Lâm sau đó phát hiện Anmertin không dùng "Thần của ta" để gọi nữ thần Tinh Thần, lại nghĩ tới thời điểm mới vừa gặp mặt vị tiên tri này đã nói, hắn không phải tín đồ của nữ thần Tinh Thần, chỉ là theo đuổi chân lý dưới sự che chở của nàng.

"... Nữ thần nhân từ, chính là hàng thần thuật không cách nào nghịch chuyển, chỉ có thể trợ giúp Hody lưu lại những di ngôn kia. Chúng ta biết chúng thần có khả năng bị nhốt tại một nơi nào đó, còn không tiếc hết thảy đại giới tìm kiếm môi giới hàng thần thuật, chỉ có điều mục tiêu của chúng thần là cái gì, lại tính toán làm như thế nào, những điều này đều là bí ẩn không biết."
Trong mắt Anmertin thoáng chút bi thương.

Thánh luyện kim sư Onvisa đã chết vào 20 năm trước.

Nếu tính theo tuổi thọ của thần, hai mươi năm không phải một quãng thời gian dài, nhưng mà đối với người hai mươi năm qua không ngừng suy nghĩ điểm đáng ngờ về cái chết của bạn mình như Anmertin, mọi chuyện thật sự chẳng khác gì mới xảy ra ngày hôm qua.

"Ta từ chối trở thành thần quyến giả giáo đình của nữ thần, cầm lấy quyền trượng thù vinh của giáo đình, mà là đảm nhiệm chủ tế ti của thần điện Tinh Thần ở Đan Đóa. Điều này khiến ta có thêm vô số chuyện phức tạp, bằng hữu của ta trước khi chết cho ta một cái phiền toái lớn như vậy, ta lại không thể bỏ mặc không quản..." Anmertin thở một hơi thật dài, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, "Một khi thần chiến nổ ra, Seeley sẽ không còn là dáng vẻ hiện tại nữa."
Ông chỉ có thể đi thăm dò chân tướng.

Chỉ có thể cả ngày lẫn đêm mà phòng bị, trong luồng thông tin vô biên vô hạn mà vơ vét thứ hữu dụng.

Cát Lâm cảm thấy cái tướng này của Anmertin, rõ ràng là vì "Quen nhầm bạn xấu" mà chua xót.

"Hody lợi dụng chúng ta, loại lợi dụng này vốn là vì hắn hy vọng chúng ta có thể phát hiện chân tướng." Công tước Luhmann thay thế Anmertin tiếp tục nói: "Hắn chết ở trước mặt chúng ta."

Mọi người nhất thời trầm mặc.

Đặc biệt là Cát Lâm tận mắt nhìn thấy tử trạng của Barre và Johanne.

Thân thể bị thần lực cải tạo, lại có thần niệm ký sinh ở trong đầu, không ai có thể cứu được.

Một khắc kia khi đạt được lực lượng không thuộc về mình, vận mệnh của những người như Hody đã được định trước.

"Là hắn cố ý làm như vậy, hắn muốn cho chúng ta tận mắt nhìn thấy gương mặt của "Thần"." Công tước Luhmann vẻ mặt bình tĩnh, nhắc tới đoạn quá khứ kia, y còn giống Băng Sương kỵ sĩ hơn cả Kewell, hơi thở âm u lạnh lẽo quẩn quanh trên người y càng ngày càng nhiều.
Mày lão Qusair cau chặt.

Tên của Thánh luyện kim sư Onvisa ở đại lục Seeley người người đều biết, lúc trước khi nghe tin hắn chết, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Trong mười luyện kim thuật sư sẽ có tám người chết vì nghiên cứu của bản thân, nếu như xui xẻo thì cả tro cốt cũng tìm không thấy. Luyện kim thuật sư thực lực càng mạnh, nguy cơ tử vong càng lớn.

Onvisa cứ như vậy chết, ngoại trừ bạn bè hắn, không một ai biết vì sao hắn chết.

"Thần niệm trên người hắn thuộc về ai?"

"... Nguyệt Thần Alderney."

Câu trả lời của Anmertin khiến Eloca bất ngờ.

Alderney xem như là người có trí tuệ tương đối xuất chúng trong số các vị thần, những người kế nhiệm chức danh thần này cũng không ngoại lệ. Mở ra thần sử, mỗi một lần tên Nguyệt Thần xuất hiện đều là chuyện lớn, hắn rất ít chịu thiệt bên trong thần chiến, dù có thất bại cũng không có bao nhiêu tổn thất.
Phải biết có tới mấy người làm Nguyệt Thần, có thể duy trì kỷ lục "Huy hoàng" như vậy quả thật không dễ dàng.

Alderney là một một người thông minh, là trí giả bên trong câu chuyện, đại lục Seeley bây giờ vẫn còn truyền lưu Nguyệt Thần giả vờ như người thường, khiến một quốc vương trời sinh tính tình tàn bạo bước vào bẫy rập thơ ca, ở trong bích họa hắn có khi là ông cụ tóc bạc phơ, có khi lại là người tuổi trẻ ranh mãnh.

Khi thần niệm trên người Hody xuất hiện, bộc lộ ra thân phận Nguyệt Thần, đã mang đến cho Luhmann, Anmertin đả kích thật lớn. Việc này còn có tác dụng hơn bất cứ lời nói nào, Hody không cần nhiều lời một chữ, hai người đã hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.

"Nếu Alderney cũng mất đi bình tĩnh, vậy không cần trông cậy vào những thần khác." Eloca giải thích với Cát Lâm.
"Nhưng sao bọn họ lại đi đến địa cầu?"

"Tôi luôn luôn suy nghĩ, trong khoảng thời gian tôi ngủ say, chúng thần rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến mình thành như vậy." Eloca vuốt ve quyển sách da thú kia, giống như đang lầm bầm lầu bầu, "Afiman nói bọn họ không tự do, tôi liền đoán có lẽ bọn họ bị nhốt ở nơi nào đó, cho nên tôi muốn đi Pensender nhìn xem. Bước qua Cánh Đồng Hoang Vu nơi cực bắc của đại lục Seeley, chính là nơi mà chúng thần từng cư ngụ từ niên đại xa xưa, lần trước thần chiến tôi đánh tới bên kia, phá hủy Pensender, chúng thần chiến bại từng người tán đi, sau khi rời đi Hegel tôi cũng không cảm giác được Cánh Đồng Hoang Vu nơi cực bắc có hơi thở của thần linh, cho rằng bọn họ sẽ không tránh ở bên kia. Hiện tại phỏng đoán bọn họ bị nhốt, mới muốn đi tìm chút manh mối."
Kết quả còn chưa khởi hành, chân tướng đã đưa đến trước mắt.

Những hình vẽ nguệch ngoạc trong quyển vở da thú là chứng cứ mơ hồ.

Chân chính làm Eloca nghĩ đến chúng thần có lẽ bị nhốt ở địa cầu, lại là một đoạn ký ức xa xăm.

"Alderney từng đề cập một chuyện với tôi, cổ thần đã từng muốn đi đến thế giới bên ngoài đại lục Seeley."

Cổ thần hàng năm chinh chiến, thổ địa Seeley tuy rằng rộng lớn, nhưng mà người thật sự không nhiều lắm, lúc cổ thần đánh nhau căn bản không để ý đến sinh mệnh người thường, thần chiến thiên tai liên miên, chờ đến quân đội thần linh đánh hết, muốn bổ sung một chút binh lực, lại phát hiện võ giả ma pháp sư có thiên phú trên lãnh địa của mình quá ít.

—— Người cũng chết sạch rồi, ma pháp sư với võ giả nhiều bằng niềm tin à?
"Ở thế giới chúng ta, cuối lục địa là biển, cuối biển là tường mây cao ngất, chưa từng có ai có thể xuyên qua tường mây lại còn sống trở về." Eloca ôm lại mèo đen, trấn an mà vuốt đầu Gafia, thở dài nói, "Làm thần, tôi có thể nói cho mọi người biết, đằng sau tường mây cái gì cũng không có, nó là một phần của trật tự toàn bộ thế giới. Chúng ta cảm thấy nó là một bức tường, chỉ là hình tượng do nguyên tố ma pháp ngưng tụ ra, nó là một lá chắn, bảo hộ đại lục Seeley."

"Bảo hộ? Bên ngoài có kẻ địch gì ư?" Lão Qusair nhạy bén hỏi.

"Không phải ý đó, nó tựa như vỏ cây, vỏ quả. Lá chắn này bảo hộ là toàn bộ thế giới, nó duy trì thế giới cân bằng, để sinh mệnh bên trong tự nhiên sinh trưởng."

Cát Lâm bỗng nhiên nghĩ tới tầng khí quyển ở địa cầu, tầng khí quyển không phải dùng để ngăn cản người ngoài hành tinh, không gian vũ trụ hiện nay cũng không phát hiện người ngoài hành tinh không hữu hảo, chỉ là sự "Bảo hộ" của tầng khí quyển đối với sinh mệnh trên hành tinh lại cực kì quan trọng.
"Có lẽ tôi hiểu, ý là nói bên ngoài tường mây... Không thích hợp cho các anh sinh tồn?"

"Tôi không biết, tôi chưa từng đi ra ngoài." Eloca trả lời.

Cát Lâm nghĩ không ra, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt Thần tới tìm anh, lại nhắc tới chuyện cổ thần muốn đến thế giới bên ngoài bức tường, chắc không phải hắn muốn xúi giục anh lập một đội thám hiểm đấy chứ?"

"Không, hắn chỉ là..."

Eloca trầm tư một hồi, tìm kiếm từ mô tả thích hợp.

Trước kia y cho rằng Alderney là tới lừa gạt mình, hiện tại xem ra Alderney đại khái thật sự cảm thấy hứng thú đối với thế giới bên ngoài bức tường.

"Nguyệt Thần nói, thần linh ước thúc chính mình là một việc khó, cho dù áp chế chúng thần, chờ đến khi tôi chết đi, thần chiến vẫn cứ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với người thường. Giải quyết vấn đề phải bắt đầu từ gốc rễ, nói thí dụ như thế giới đằng sau tường mây, nếu chuyển chúng thần đến bên kia cư trú, thần chiến cũng sẽ tiến hành ở bên kia, thiệt hại của Seeley cũng nhỏ."
Cái ý tưởng này được đấy, Cát Lâm yên lặng mà nghĩ, xem ra thần linh ở trên trời là ý nghĩ chung của các dân tộc khác nhau.

"Anh không đáp ứng hắn?"

"Tôi nói cho hắn biết, ai cũng không biết thế giới phía sau bức tường là gì, chuyện cổ thần không làm được, chúng ta cũng không làm được." Eloca nhíu mày nói, "Tôi phản đối ám chỉ trong lời nói của hắn, thần không ước thúc chính mình, căn bản không cần thiết phải thành thần. Tôi còn phải tìm một nơi cho bọn họ thỏa sức đánh nhau? Bộ bọn họ mới 3 tuổi hả? Hở ra chơi thần chiến là cái lý gì?"

"..."

Ra là tam quan không hợp.

Grant và Tascha nhìn nhau, căn cứ điển tịch của thần điện, thần của họ là kiểu người "Ngươi quản không được mình, ta liền tới cửa dạy dỗ ngươi, đánh chơi mắng chơi thì được, nếu mà là thần chiến quy mô lớn... A, trực tiếp xua tan nguyên tố ma pháp, thần lực kháng thần lực, đánh thần chuyên môn đánh mặt, đánh đến không đứng dậy nổi". Nếu không, chúng thần nơi Pensender sao sẽ hủy diệt được!
Cát Lâm không biết nên đánh giá việc này như thế nào, Alderney chủ trương quản lý kiểu nuôi thả, cũng không thể nói hoàn toàn sai lầm, chỉ là không thể hoàn toàn mặc kệ, đổi một nơi chậm rãi uốn nắn cũng tốt. Quản lý kiểu nghiêm khác cưỡng chế như Eloca khiến chúng thần giận mà không dám nói gì, cũng không phải biện pháp tốt.

"Alderney cũng không nói gì đụng đến tôi mà rời đi, sau nữa cũng không nghe hắn nhắc tới."

Eloca sống quá lâu, muốn tìm được đoạn này trong trí nhớ cũng không dễ dàng.

"Ta hoài nghi Nguyệt Thần Alderney sau trận chiến Ánh Rạng Đông đã đem lời nói khách sáo đó đi mê hoặc chúng thần thất bại, nói là chỉ cần rời đi đại lục Seeley sẽ có thể tránh thoát khống chế của ngài." Anmertin thở dài.

Thế giới bên ngoài trời đất bao la, nói không chừng có những bộ tộc khác, những nhân loại khác có thể nô dịch.
Cho dù cái gì cũng không có, cũng còn tốt hơn ở lại Seeley ngậm cục tức với Chiến Thần.

Dựa theo truyền thống của đại lục Seeley, kết quả của trận Ánh Rạng Đông tương đương với chuyện Chiến Thần trở thành Vua của chúng thần, tất cả kẻ thất bại đều phải cung kính mà nghe theo mệnh lệnh của y.

Alderney không thể lợi dụng Chiến Thần, lại thành công lợi dụng chúng thần không nguyện ý nhìn sắc mặt Chiến Thần.

"Thế giới bên ngoài bức tường, chính là địa cầu?" Cát Lâm cảm thấy chuyện này tràn ngập mùi dark joke.

Chúng thần hy vọng đổi đến một nơi khác, hưởng thụ đãi ngộ chân chính của thần linh, lại đến một địa phương mà thần lực căn bản phát huy không được.

Cái chắn tường mây này, đúng là "Bảo hộ" đại lục Seeley tràn ngập nguyên tố ma pháp, dù có ở Hegel, trong gió trong nước trong mỗi một gốc cây ngọn cỏ cũng có nguyên tố ma pháp. Đây là một phần sinh mệnh, không thể tách rời. Nếu nguyên tố ma pháp xói mòn số lượng lớn, chính là tận thế của Seeley, ma thú, thực vật còn có nhân loại đều sẽ tử vong hàng loạt.
Nếu bọn họ không phải thần, không thể tự động khống chế nguyên tố ma pháp trong thân thể của mình, phỏng chừng đến địa cầu ngày hôm sau đã chết. Đạo lý này tựa như cá biển không thể sống trong nước ngọt thôi.

"Cho nên địa cầu không phải lĩnh vực cấm ma, ít nhất không phải cái loại trận pháp cấm ma trong khái niệm của mọi người, kể cả loại như Hegel... Chúng thần thật ra vẫn có thể sử dụng thần lực, chỉ là một khi dùng phải chịu nguy cơ nguyên tố ma pháp toàn bộ xói mòn cơ thể hỏng mất."

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả lĩnh vực cấm ma, bởi vì tự mình giam cầm mình.

Vì để sống, bức bách bản thân làm một người bình thường...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở trong lòng chúng thần, Eloca chính là đầu sỏ gây tội làm cho bọn họ rơi vào tình cảnh như vậy.
Nguyệt Thần? Nguyệt Thần khôn lắm, lại giỏi ăn nói, hơn nữa còn cùng chịu tội, mà Chiến Thần thảnh thơi ở lại Seeley, kéo giá trị thù hận cực ổn luôn!

Về phần vì sao gϊếŧ chết Chiến Thần có thể giải quyết vấn đề hả, muahahahaha, chân tướng trước để đó, không phải một hơi vạch trần nha 【 Cơ mà cũng có thể đoán 】【 Trước đó không phải có idol đoán được chúng thần ở địa cầu à 】【 phải tin tưởng mình chứ 】【 Đúng vậy, chân tướng cũng có ám chỉ ở trong truyện 】

——————

Cát Lâm: Cho nên chúng thần ngồi lên một phi thuyền vũ trụ, ra tầng khí quyển rồi không về được? Câu chuyện cười này thật sự quá buồn cười :)