Cho tới bây giờ Đan Đóa chưa từng bị hắc ám khủng bố như vậy bao phủ.
Ánh sáng phát ra từ những kiến trúc cao lớn xinh đẹp kia hiện tại thoạt trông cực kì tái nhợt, chúng như một đám u hồn đứng lặng trong đêm tối, những đường nét của bức tranh điêu khắc miêu tả sử thi mơ hồ không rõ.
Đèn ma pháp ở trên đường, ở trong nhà, trong những cửa hàng lớn bán đèn toàn bộ phát nổ, pháp trận luyện kim trong thiết bị trung tâm cấu thành chúng nó bị nguyên tố hắc ám xâm nhập. Mà ngay cả món đồ chơi phát sáng be bé trẻ con cầm chơi trong tay cũng bốc lên một luồng khói đen, không hề phát sáng nữa.
Đứng ở cảng có thể rõ ràng nhìn thấy ánh sáng của tòa thành thị này đang từ từ biến mất từng chút một.
Hắc ám là một loại sợ hãi nguyên thủy nhất.
Đan Đóa, viên ngọc sáng chói mắt nhất đại lục Seeley, thành phố không phân ngày đêm và huy hoàng tráng lệ như thần vực kia, mất đi tất cả quang huy của nó.
Cảm giác của ma pháp sư và võ giả càng thêm rõ ràng, thân thể bọn họ nặng nề, ngực nghẹn đến không thể thở dốc, nhẫn chứa ma lực trên tay kịch liệt chấn động, giống như lập tức sẽ nổ mạnh.
Đây là điềm báo cực kì đáng sợ.
Hoa cỏ trong lâu đài Kewell đã xuất hiện dấu hiệu héo tàn, phòng ốc giống như muốn sập, không ngừng có mảnh vỡ rơi xuống, người hầu thị giả kinh hoàng chạy trốn, Cát Lâm một đường đi ra đều không có ai ngăn trở.
Bọn họ ở chỗ gần cửa tòa thành gặp lão Qusair.
Lão Pháp Thánh xanh cả mặt, nếu không phải hai tế ti đỡ lão, có lẽ lão ta đã quỳ rạp trên mặt đất.
Cát Lâm hoảng sợ, đang muốn hỏi lão Qusair làm sao vậy, Eloca đã xua tan bớt nguyên tố hắc ám bao phủ tại chung quanh lâu đài Kewell, sắc mặt lão Pháp Thánh mới đỡ một chút.
Eloca biết loại cách giải thích này Cát Lâm nghe không hiểu, cho nên lại giải thích thêm một câu: "Bình thường trước khi phóng thích cấm chú cùng thần chú, nguyên tố khác bị áp chế, võ giả thì còn tốt, ma pháp sư bị ảnh hưởng sâu nhất. Chỉ cần người có thuộc tính ma lực cùng phép thuật không hợp, thực lực càng mạnh triệu chứng càng nghiêm trọng, trừ phi có cùng cấp bậc với người phóng thích phép thuật."
Lão Qusair là Pháp Thánh hệ phong, trên cấp thánh còn có thể là gì?
Cường giả cấp thánh trong thành Đan Đóa giờ khắc này đều đang thống khổ mà giãy dụa, trong lòng tràn ngập sự kinh hãi khó có thể tin.
Thần!
Mấy trăm năm qua, gần như tuyệt tích tại đại lục Seeley - thần linh!
"Lực lượng của Afiman hiện tại tập trung ở cảng bắc, mọi người đi nghiệp đoàn người mạo hiểm, càng nhanh càng tốt!" Eloca nói.
Hai vị tế ti không chút do dự đáp ứng, lão Qusair còn muốn nói điều gì, Eloca đã mang theo Cát Lâm rời đi.
Dọc theo đường đi, anh không ngừng nhìn thấy có ánh sáng trắng ảm đạm sáng lên.
Đến gần rồi mới phát hiện đó là ánh sáng của quyển trục truyền tống ma pháp, người kịp phản ứng lần lượt lấy ra đồ vật bảo mệnh trong nhẫn trữ vật, tuy rằng loại quyển trục này là truyền tống ngẫu nhiên, tính nguy hiểm rất lớn, có lẽ có thể đem người đưa đến sào huyệt cự long hoặc là miệng ma thú, nhưng tại loại thời điểm này, không trốn thì chỉ có một con đường chết.
"Không thể xua tan pháp thuật này sao?"
Cát Lâm ngửa đầu nhìn về phía không trung, lốc xoáy màu đen giống như càng lúc càng lớn.
"Còn không được." Eloca liếc mắt nhìn Cát Lâm một cái: "Tôi sắp chết, cậu cho rằng tôi còn dư lại bao nhiêu lực lượng? Chúng ta chỉ có một lần cơ hội, nhất định phải thành công, không thể thất bại."
Cát Lâm bị những lời này làm cho cả kinh sửng sốt.
Mấy ngày nay ở chung đã làm anh quên mất Eloca là vị thần sắp tiến vào "Hoàng hôn của chư thần".
Tựa như anh hùng không còn trẻ nữa, tuy rằng vẫn có thể cầm kiếm, nhưng đã mất đi thể lực dồi dào, chỉ có thể theo đuổi một kích trí mệnh.
Cát Lâm trong đầu loạn như mớ bòng bong, trong chốc lát là Chiến Thần ôm mèo đen, trong chốc lát là Eloca nằm ở nơi đó không có hô hấp mà anh nhìn thấy tại Hegel.
"Bất quá, đây chỉ là một phần lực lượng của Afiman, đối phó thần niệm tàn dư vẫn tương đối dễ dàng."
"..."
Khái niệm "Dễ dàng" của Chiến Thần với người bình thường khẳng định không giống nhau!
Cát Lâm nhìn thấy vật kiến trúc hai bên ngã tư đường đều xuất hiện loại tình huống như trong lâu đài Kewell, phần ngoài tường không ngừng rớt xuống, tài liệu kiến trúc vốn có thể sáng lên lại trở nên ảm đạm, nguyên tố ma pháp hắc ám giống như thủy triều xâm nhập vào tòa thành thị này.
Chờ đến cảng bắc, tình huống đã càng thêm nghiêm trọng.
Mái hiên xinh đẹp, pho tượng nhỏ trên nóc phòng, ban công khắc hoa của khách sạn ... Từng mảng từng mảng bong ra, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bắt đầu hóa thành từng mảnh vụn, mặt đường trải đầy gạch ngói vụn.
Lúc ban đầu còn có người bị đập trúng, hiện tại rơi xuống đỉnh đầu mọi người, chính là bụi mù từ đống mảnh vỡ biến thành.
Thành thị phồn hoa lóa mắt kia tựa như cảnh trong mơ vỡ nát, đang dần hóa thành tro tàn.
"Đáng chết!"
Cát Lâm theo bản năng mà rủa thầm một tiếng, anh thấy được từng gương mặt chứa đầy tuyệt vọng.
Người cảng bắc không có quyển trục ma pháp, cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ nhìn tất cả những gì phát sinh trước mắt, sợ hãi đến máu đều sắp đông lại.
"Đi mau! Đều rời khỏi nơi này!"
Trung tâm Đan Đóa, người của hội nghị Mayonice xuất hiện.
Còn có thế lực ngầm nơi cảng bắc, người của nghiệp đoàn người mạo hiểm...
Bọn họ kéo những người xụi lơ ở trên đường dậy, phẫn nộ mà kêu to, thúc giục mọi người đang khóc thảm nhanh chóng thoát khỏi khu vực này.
Phòng ốc lần lượt sập xuống, mặt đất xuất hiện ánh sáng ma pháp trận thật lớn, cùng hô ứng với 15 ngọn hải đăng bên ngoài cảng, đối kháng với hắc ám càng ngày càng khủng bố ấy.
Thành phố không đêm, đang bị bóng tối cắn nuốt.
Ý thức được sự thật này, lòng mọi người tràn đầy bi thương, tuy rằng kiến trúc hóa thành tro tàn, không có người bị thương, nhưng thành thị như phế tích trước mắt làm cho bọn họ cảm thấy tín ngưỡng ở sâu trong linh hồn sụp đổ.
"Ở bên cạnh!"
Cảm giác nhạy bén với nguyên tố ma pháp của Cát Lâm phát huy tác dụng, dưới tình huống nguyên tố hắc ám đang tàn sát bừa bãi vẫn cứ có thể phân biệt ra một chỗ đặc biệt nhất. Anh ép buộc bản thân không nhìn tới thảm trạng chung quanh, bên người xuất hiện càng ngày càng nhiều gương mặt quen mắt.
—— Tế ti Tascha mang theo hai đứa bé gào khóc chạy về phía xa xa, trên cổ còn ngồi một đứa; kỵ sĩ gia tộc Kewell vứt bỏ những trang bị ma pháp xinh đẹp hoa lệ, mặt xám mày tro mà nâng những người bị rơi trúng kia ra bên ngoài; nữ hầu trong khách sạn cảng bắc dắt díu con mình, hốt hoảng lướt qua.
"Nếu đây là bản thân Afiman phóng thích thần thuật thì Đan Đóa đã không còn tồn tại, giờ vẫn còn có thời gian."
Thanh âm của Eloca kéo Cát Lâm từ trong cảm xúc mặt trái càng ngày càng đậm ra.
"Bọn họ có thể sống không?"
"Có thể, chỉ cần chúng ta tìm được cái khe kia, ngăn cản thần niệm tàn dư của Afiman xé mở nó!"
Eloca biết cái gì mới là mấu chốt giải quyết vấn đề, xua tan nguyên tố hắc ám là vô dụng, đây chính là tác dụng phụ do Thần Bóng Đêm Afiman không giới hạn phóng thích thần lực mang đến.
"Gã không phải là phụ thân thất bại, muốn lần nữa tìm một vật thay thế?"
Cát Lâm cho rằng "Người dẫn đường" muốn lần nữa đi địa cầu kéo người lại đây, nhưng nếu vậy, căn bản không cần làm ra động tĩnh lớn tới thế. Thời điểm Barre và Johanne tới hoàn toàn không có loại tình huống này.
"Tôi phải thừa nhận, trong chuyện này tôi có rất nhiều sai lầm, dựa theo khái niệm một ngàn năm trước, một phần thần niệm thần phân ra ký túc trong cơ thể nhân loại là không có khả năng dời đi. Có lẽ thân thể của người địa cầu các cậu rất đặc biệt, cậu thiếu chút nữa đã bị Afiman công kích, đây là sai lầm của tôi."
Eloca không nói, từ lúc Cát Lâm rời đi toà tháp đông đi gặp Johanne, y vẫn luôn theo ở phía sau.
Vì che dấu hơi thở để không bị "Thần niệm" trên người Johanne phát hiện, Eloca cách một khoảng cách rất xa, khi Johanne và Cát Lâm nói chuyện dùng chính là ngôn ngữ trái đất, Eloca cũng nghe không hiểu.
"Chính là nơi này!"
Cát Lâm đột nhiên dừng bước, ngã tư đường trước mắt cùng mấy cái trước không có gì khác nhau.
Phòng ốc biến thành phế tích, suối phun ma pháp hư hao, pho tượng ngã qua bên cạnh, cây cối đổ rạp.
Eloca đưa tay ý bảo Cát Lâm đứng ở ven đường không nên cử động.
"Có chuyện tôi đã nói với cậu, nhưng mấy người Qusair Grant không biết, cho dù là thần cũng không có khả năng tùy ý mở ra cái khe thế giới, càng không có khả năng đưa người trở về một cách hoàn chỉnh, chuyện mà thực lực của tôi ở thời kì toàn thịnh đều làm không được, bọn họ có khả năng làm được, nhất định có điều kiện mà tôi không biết."
Nói xong câu đó, Eloca bỗng nhiên quay người lại, động tác hung ác mà "Dẫm" lên một cái bóng đen.
Cái bóng kia vặn vẹo vài cái, rất nhanh đã hóa thành hư vô, bốc lên thành một đám sương mù.
"Eloca... Ta biết ngươi sẽ đến, ngươi luôn luôn để ý sinh mệnh của đám nhân loại nhỏ bé, sẽ không đứng nhìn tòa thành thị này hủy diệt."
Bóng đen phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị, nó không có gương mặt, chỉ có oán hận vô cùng vô tận: "Vì sao ngươi còn sống? Vì sao ngươi không chết?"
"Afiman, ta nhận thức khí tức của ngươi, ngươi hẳn đã ngã xuống vào 500 năm trước."
Eloca tựa hồ giam cầm không gian chung quanh, bóng đen không có thoát đi, lực lượng ma pháp trận dưới mặt đất Đan Đóa thừa cơ tăng cường, trong trận đối kháng với nguyên tố hắc ám chiếm cứ thượng phong.
Từ trong lời nói của Eloca, Cát Lâm lập tức ý thức được vị Thần Bóng Đêm này là người Chiến Thần quen biết đã lâu, thần ở ngàn năm trước. Cát Lâm lui về phía sau một bước, bàn tay theo bản năng sờ về phía vũ khí, kết quả lại chẳng có gì.
Không xong!
Ám trùy cùng thân thể Johanne đồng thời tan nát, căn bản không tìm trở về.
"Nhất định phải có chuyện có thể va chạm vách tường thế giới của đại lục Seeley phát sinh! Tuy rằng nơi này không phải Hegel, nhưng chỉ có thể thử xem." Thần niệm tàn dư của vị thần hắc ám thần dường như đã không có ý thức thanh tỉnh, gã không trả lời câu nói của Eloca, tự mình nói xong, "Ngươi chết, chúng ta liền tự do."
Đồng tử của Eloca co rút lại, đột nhiên vung tay lên.
Thân thể Cát Lâm không chịu khống chế mà bay đi ra mấy chục mét xa, trước khi lực đẩy biến mất, anh xoay người một cái, vững vàng rơi xuống đất.
Giây tiếp theo mặt đất lập tức kịch liệt chấn động.
Thần niệm của Afiman tự bạo!
Một cái khe tối đen xuất hiện bên cạnh suối phun ma pháp.
Khe hở không gian vốn không thể nhìn thấy, chỉ là nguyên tố hắc ám bắt đầu khởi động, ép nó biến thành loại màu sắc này, sau đó cái khe càng lúc càng lớn, chớp mắt đã biến thành kích cỡ có thể nuốt vào một tòa toà tháp thật lớn.
"Dysis!"
Cát Lâm dùng tay đè lại mặt đất, gian nan ổn định cân bằng của thân thể, kinh hoảng hô to.
Cái khe còn đang mở rộng, không giống một thông đạo, mà như là lỗ đen cắn nuốt hết thảy.
Vô số tạp vật không đếm được bay về phía cái khe, còn có người liều mạng muốn chạy trốn.
Cát Lâm không phải chịu ảnh hưởng từ trùng kích của thần lực, nhưng anh căn bản không cứu được nhiều người như vậy, lúc này phía sau truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, Kewell cưỡi bạch kì mã chạy đến đây.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo nổi gân xanh, mặt đất nháy mắt đóng băng, tuy rằng rất nhanh đã bị nguyên tố ma pháp hắc ám mãnh liệt đánh tan, nhưng vẫn trì hoãn tốc độ người chạy nạn bị kéo về lỗ đen.
Lão Qusair ghé vào trên lưng tế ti Grant, trong tay giơ pháp trượng.
Dòng khí mới vừa ngăn chặn lỗ đen đã bị lần nữa giải khai, lão Pháp Thánh phun ra vài ngụm máu, pháp trượng xuất hiện vết rách.
Đồng thời động thủ còn có cường giả cấp 8 cấp 9 thậm chính cấp thánh không rời đi trong thành Đan Đóa, bọn họ đang vì sự sinh tồn của ngôi thành tự do mà dốc hết một chút lực lượng cuối cùng.
Nhưng thực lực của cấp thần, chính là cường đại như vậy.
Thần niệm tàn dư của một vị thần, không phải bản thân thần, cho nhân loại cơ hội giãy dụa, nhưng cũng chỉ là nhiều một chút thời gian giãy dụa mà thôi.
Trong đầu Cát Lâm trống rỗng, anh không biết Eloca ở trung tâm cái khe thế nào, có lẽ đối với Chiến Thần mà nói thì đây hẳn không phải vấn đề, chỉ là biểu hiện kì quái của Thần Bóng Đêm lại khiến anh cảm thấy cực kì không ổn.
"Ầm!"
Lực hút của lỗ đen đột nhiên biến mất, mọi người cố hết sức lui về phía sau lần lượt ngã sấp xuống.
Trong cái khe chậm rãi vươn ra một cái móng khổng lồ, màu đen, lông xù xù.
Sau đó là con mắt màu da cam... Chỉ có thể nhìn thấy con mắt, quá tối.
Hố đen tuy rằng rất lớn, nhưng đối với bạn thú khổng lồ nào đó, đường kính chỉ bằng cỡ cái đầu nó.
—— Nhưng mà nó là một con mèo, tự mang thuộc tính của chất lỏng, chỉ cần muốn chui, không có gì là không có khả năng.
Thân thể Gafia giãn ra, cái bụng tròn vo thật sự lọt khỏi cái khe, run run lông trên thân thể, lần nữa khôi phục thành hình thể cực lớn, nó nhìn xuống tòa thành thị đã hóa thành phế tích hết một nửa này, uy phong lẫm lẫm tuyên thệ sự tồn tại của mình.
"Meow!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gafia: Chuyện này chứng minh cái gì?! Mị mập giả tạo, mập giả tạo!
Cát Lâm: Đậu mè chứ mập giả tạo!
————
Gafia, ma thú cấp thần, mập giả tạo như thần, không có bệnh.
Gif minh họa :)))