Mèo Zilla

Chương 7: Lĩnh vực cấm ma*




Cát Lâm bị mèo quào cho mặt nở hoa.

Sau khi bừng tỉnh đầu óc anh vẫn là một mảnh hỗn độn, phân không rõ mình đang ở đâu, vừa nãy xảy ra chuyện gì.

Chóp mũi anh chôn vào trong đám lông mềm mịn như nhung, còn chưa kịp lưu luyến loại cảm giác ấm áp thoải mái này, hai má đã bị quạt cho mấy dấu móng tay.

Nói chính xác hơn, là đạp.

Mèo đen tức giận rời khỏi bụi cỏ, nó không rõ sao lại có người xuất hiện ở đấy.

Vị trí của mảnh di tích này cực kì bí mật, cửa vào là khe hở giữa hai vách núi, bên ngoài có cây cối rậm rạp che đi, người Hegel sẽ không tới gần trừ khi tiến hành hoạt động tế điển.

Ý từ từ! Hình như hôm nay có tế điển thì phải.

Mèo đen bắt đầu suy tư, nó ngồi xổm trên trụ đá phía trước, dùng tầm mắt lợi hại xen lẫn uy nghiêm nhìn chằm chằm Cát Lâm.


Nhưng Cát Lâm lại không thấy thế, anh vừa ngẩng đầu đã phát hiện phía trước có một cục đen đen da lông bóng mượt ngồi đó, đôi đồng tử màu vàng kim dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng mê người, cái đuôi không kiên nhẫn mà đong đưa qua lại.

Phẩm cùng thực hảo**, là một con mèo rất đáng yêu.

Nhưng mà nơi này là Hegel, mèo ở đây không giống với đám mèo lông xù chơi đùa, chờ thức ăn trên bờ biển Bạch Sa Loan.

—— Muốn sống thì không cần giơ tay đi sờ!

Đáng yêu cũng vô dụng! Trời mới biết con này có phải là con của Ma ảnh Gafia, hoặc là cháu chắt chút chít nó hay không!

Tưởng tượng một chút, khi bạn đang hưng phấn chơi đùa cùng một bé mèo rất chi là đáng yêu, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng ma thật lớn, một cái móng đem bạn đập thành thịt bằm, muốn bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu.


Cát Lâm dùng sức xoa bóp hai má, nhanh chóng đứng lên.

Di tích đá lớn trong đêm khuya có vẻ âm trầm, tầm mắt Cát Lâm đã bị trụ đá và cổng vòm ngăn cản, nhìn không được xa, không có côn trùng kêu vang, không có chim hót, cỏ dại mọc thành bụi cuối di tích, chỉ có bóng đêm đen đặc, nhìn không thấy một bóng người.

Cát Lâm lấy lại bình tĩnh, đỡ lấy cái đầu có chút chếch choáng.

Anh nghĩ hậu quả xấu của việc dạ dày từ chối ăn cơm bắt đầu xuất hiện rồi.

Cát Lâm chẳng hiểu ra sao mà ngất đi, chắc có lẽ là vì tụt huyết áp, hơn nữa tinh thần bị áp lực dẫn đến mệt mỏi, tóm lại anh rớt lại phía sau, người Hegel đang cử hành tế điển chúc mừng vụ thu hoạch không có phát hiện, Eade cũng đã rời đi, anh bị nhốt lại trong rừng rậm.

Bởi vì con mèo bự kia nên bên cạnh rừng rậm không có dã thú, đối với Cát Lâm đó là một tin tức tốt, rất nhiều mãnh thú đều là sinh vật có thói quen dạ hành, quen đi săn vào ban đêm.


Cát Lâm buông cánh tay xuống, nhìn bé mèo đen trước mặt.

Hình như mèo cũng là động vật dạ hành?

Bỏ đi, không thể trêu vào. Anh chạy trốn!

Cát Lâm chậm rãi lùi về phía sau, cố gắng không cho động tác của mình bị mèo nhỏ hiểu lầm, ngay lúc anh thuận lợi lui ra sau bốn năm mét, rời khỏi cái bóng của trụ đá, khuôn mặt vừa cũng được ánh trăng chiếu sáng thì ——

Mèo đen đột nhiên cong thắt lưng, đôi mắt loè loè ánh kim rõ ràng phản xạ lại bóng dáng Cát Lâm.

Ấn đường không có hình xăm! Không phải người Hegel!

Địch nhân! Kẻ xâm lấn!

"Meo!!!"

Mèo đen phẫn nộ đạp mặt đất một cái, nhảy vọt lên đánh về phía Cát Lâm.

Móng vuốt sắc bén từ trong đệm thịt lộ ra, nếu mặt Cát Lâm mà kề gần vào một chút chắc chắn sẽ không nhẹ như vừa rồi, tuyệt đối sẽ mọc thêm vài vết máu thảm thiết.
Cát Lâm không biết anh làm gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới con mèo đó, nhìn tên nhóc uy hiếp hé miệng, trong cổ họng gầm gừ, móng vuốt giơ cao cao cực kì có lực! Cát Lâm theo bản năng né tránh, không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy.

Mèo đen hùng hổ đuổi theo.

"Meo meo meo!" Một trận gào điên cuồng.

—— Đứng lại ngay đồ xâm lấn kia! Ngươi đang đạp lên lãnh địa của ta!!

Ngươi mạo phạm ta! Ngươi đã quấy rầy chủ nhân ta an nghỉ!

Hay là ngươi muốn trộm kiếm của chủ nhân? Tên trộm kia, ta muốn vo ngươi thành banh thịt!!

Cát Lâm không có giấy chứng nhận ngôn ngữ mèo cấp tám, nghe không hiểu cái con này nó đang gọi cái gì. Anh một bên chạy một bên lo lắng con mèo bự kia có thể xuất hiện hay không, ông trời làm chứng! Anh hoàn toàn không có khi dễ con mèo con kia, ngay cả ngón tay còn chưa chạm vô nữa là!
Mèo đen rất quen thuộc địa hình, nó đi tắt, mượn dùng trụ đá hoặc cổng vòm nhảy lên, mỗi cách hơn mười giây đều có thể xuất hiện ở trước mặt Cát Lâm, phẫn nộ công kích anh.

Tay áo bị xé rách, tóc bị kéo rớt một nhúm, cánh tay, đùi thậm chí sau lưng cũng bị trúng chiêu, không nghiêm trọng lắm, đều là trầy da do tránh né không kịp, nhưng mà vẫn cảm thấy đau đớn nóng cháy.

Cát Lâm càng chạy trong lòng càng tức.

Bị con mèo bự kia hố tới cái chỗ chỉ có khoai tây và cà chua còn chưa tính, bây giờ còn bị một con mèo con đuổi theo đánh! Cái con mèo đó không được như ý thì quyết dây dưa không bỏ! Anh căn bản không có đắc tội nó à nha, khinh người quá đáng!!!

Bầu trời ban đêm tối đen, thấy không rõ đường, khiến Cát Lâm nhiều lần suýt chút nữa đã trượt chân.

Ngay sau khi anh quẹo qua một bức tường đá rộng lớn, mèo đen sớm mai phục ở đó cũng nhảy lên, tông vào Cát Lâm, sức lực lớn tới mức tông anh lui về phía sau vài bước, anh rất khiếp sợ.
Con mèo này lúc ngồi xuống chỉ có một cục nho nhỏ, sức lại tuyệt nhiên không yếu, chẳng lẽ toàn thân đều là cơ bắp? Tư thế nó nhảy lại đây tuyệt đối không giống mèo, mà càng giống như một con báo.

Đây là không cào anh tới nở hoa không bỏ à?!

Móng vuốt sắc bén và răng nanh dưới ánh trăng lấp loé tia sáng lạnh lẽo khiến cho Cát Lâm giật mình, anh vươn tay lôi kéo áo, cúc áo hẹp dài làm từ xương cá ở Hegel lập tức lộp bộp rơi xuống.

Cát Lâm một bên đối phó mèo đen, một bên dùng tốc độ vượt xa người thường cởϊ qυầи áo, giả vờ mất trọng tâm, lại ngay lập tức khi mèo đen tới gần dùng quần áo bao lấy nó, đồng thời thu tay lại, thừa dịp mèo đen bởi vì quán tính không thu thế được mà lăn qua một bên nhanh chóng gói quần áo thành một cái túi tạm thời.

Vì phòng ngừa mèo đen cắn xé quào rách "Túi áo", Cát Lâm trực tiếp đứng một chỗ xoay tròn, biến cánh tay thành máy xay gió, đổi hết từ tay trái sang tay phải, rồi quay thành hình số tám hoặc quay kiểu múa côn nhị khúc đủ cả, không quản ai ở trong túi đều sẽ trực tiếp bị xoay cho choáng luôn.
Chất liệu may mặc của người Hegel giúp cho Cát Lâm rất nhiều.

Thừa nhận trọng lực tốt, không có bởi vì lực hướng tâm mà xé rách, Cát Lâm muốn cho cái loại vải dệt này một trăm like!

Cát Lâm nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh, nhìn trúng một nhánh cây vươn ra của cây cổ thụ nào đó.

Anh cầm túi chạy tới treo trên nhánh cây, còn lắc thêm hai cái. Vật trong túi thẳng tắp rơi xuống, hoàn toàn không có động tĩnh.

"Tên vô lại, đuổi nữa coi! Có bản lĩnh mày đuổi tiếp đi!" Cát Lâm hả giận, anh thật cẩn thận mà quan sát chung quanh.

Không có tung tích của mèo bự, rất tốt!

—— Khi dễ con nhà người ta xong rồi xoay người bỏ chạy, mới là lựa chọn chính xác!

Cát Lâm dùng bàn tay đặt phía trên túi, kéo theo chiều kim đồng hồ, túi nhất thời bắt đầu điên cuồng xoay tròn, Cát Lâm co cẳng bỏ chạy, đảo mắt đã biến mất ở trong bóng đêm.
Tốc độ quay của túi càng ngày càng chậm, cho đến khi bị xoắn thành một sợi dây thừng, không thể xoay tiếp nữa mới bắt đầu xoay ngược lại chiều kim đồng hồ. Sau khi dây thừng mở ra, bởi vì quán tính, xoay tròn không có dừng lại, lại bắt đầu tạo ra một cái dây thừng mới... Cứ như vậy lặp đi lặp lại đại khái hai ba lần, tốc độ mới chậm lại, túi trong rốt cục có động tĩnh.

"Meo..." Tiếng kêu hữu khí vô lực.

Mèo đen bắt đầu quơ quào trong túi, đồng thời phát ra quát to thê lương, một tiếng cao hơn một tiếng.

Cát Lâm ở xa xa nghe thấy động tĩnh, chạy trốn càng nhanh.

Vận khí của anh rất tốt, không ngờ đánh bậy đánh bạ chạy đúng hướng, mắt thấy sắp rời khỏi phiến di tích này vọt vào rừng rậm.

Mèo đen xé túi ra, bộp một tiếng trực tiếp rơi xuống đất, bởi vì bị xoay cho choáng váng đầu óc, không thể đúng lúc tìm được cân bằng xoay người trên không trung, trực tiếp tiếp đất bằng mông.
Ờ, ngồi thẳng xuống tảng đá, không có bụi cỏ giảm xóc ấy.

"Méo!!! "

Tiếng kêu phải nói là cao vút à nha~

Trong đôi mắt màu vàng kim tràn ngập khiếp sợ, phẫn nộ, ủy khuất, khổ sở, còn có không dám tin, vuốt mèo vì hả giận mà cào tảng đá, đạp chân sau trên mặt đất lăn vài vòng.

Phiến di tích này cũng không phải di tích bình thường, dựa theo lời đồn ở Seeley, đây là một lĩnh vực cấm ma.

Không chỉ ma lực, ngay cả đấu khí của võ giả cũng không thể sử dụng, bất kể người nào bước vào di tích cũng sẽ mất đi lực lượng.

Ma ảnh Gafia cũng không ngoại lệ, nó là một con mèo, sau khi mất đi ma lực chỉ còn là một con mèo đen bình thường.

Gafia cũng không e ngại địch nhân, cho dù là lĩnh vực cấm ma, nó còn có móng vuốt sắc bén và răng nanh, thân thể mạnh mẽ linh hoạt, nó tin tưởng bất cứ kẻ địch nào cũng sẽ gục ngã trước nó.
Nhân loại? Bọn họ ở trong lĩnh vực cấm ma thậm chí không thể vận động mạnh, chạy không được xa, mất đi ma pháp hỗ trợ, nhân loại chính là phế vật, phế vật sức chiến đấu chỉ có năm!

Sau khi bị bọc thành kén quay choáng, Gafia rốt cục nhận rõ hiện thực tàn khốc.

Nếu ở lĩnh vực cấm ma ăn mệt, vậy thì chạy ra ngoài trả thù lại!

Mèo đen bật dậy, cũng không tiếp tục ăn vạ nữa, nó mài mài móng vuốt lên tảng đá, chuẩn bị đuổi theo Cát Lâm, muốn cho kẻ xâm lấn đó nhận rõ sự khủng bố của Ma ảnh Gafia!

Ở Hegel, đắc tội Gafia mà ngươi còn muốn trốn?

Bỗng nhiên có một cánh tay thon dài vươn ra từ trong bóng đêm, nắm nhúm lông sau gáy nó xách lên.

"Méo?" Mèo đen muốn giãy dụa, nhưng sau khi nhận ra khí tức quen thuộc, nó lập tức dùng tứ chi bám vào người đó.

Sau đó nó đối diện với ánh mắt màu xanh lam, mèo đen lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn, vô tội meo một tiếng với người kia.
Ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng điểm điểm mũi mèo đen, sau đó đem mèo bỏ vào trong ngực, bàn tay vuốt ve dọc theo sống lưng của mèo đen, nó rất nhanh híp mắt, phát ra tiếng khò khè khò khè.

"Nhóc đang ầm ĩ cái gì?"

"..." Gafia chột dạ quay đầu.

"Có người đánh nhóc?"

"Meo ~" Đôi mắt của cái cục màu đen rất vô tội, liếm móng mèo giả ngu.

Chuyện mất mặt như vậy sao có thể nhận?!

"... Ta cũng nghe được."

Nếu có cuộc thi cấp bậc thông thạo ngôn ngữ mèo, bằng chứng nhận của Chiến thần Eloca chắc chắn không chỉ cấp tám.

Người bảo vệ của toà lĩnh vực cấm ma này chính là Chiến thần Eloca đang an nghỉ nơi đây, cũng là chủ nhân Gafia.

Bài ca hiến tế của Hegel sẽ khiến y tạm thời rơi vào trạng thái nửa tỉnh, Hegel vẫn an tường yên lặng như năm vừa rồi cho nên Chiến thần sẽ không triệt để tỉnh lại, cách vài ngày sẽ tiến vào an nghỉ, kết quả... Y bị tiếng kêu điên cuồng tức giận của sủng vật đánh thức.
"Người từ ngoài đến? Một nhân loại có thể tự do chạy trốn ở lĩnh vực cấm ma, không có một chút khó chịu?" Chiến thần lập lại một lần nội dung mà y nghe được từ tiếng kêu của Gafia.

Mỗi một ngọn cỏ ở đại lục Seeley đều có ma lực, người lớn lên ở phiến thổ địa này, chẳng sợ cái gì không làm cũng sẽ được ma lực tẩm bổ. Nếu tiến vào lĩnh vực cấm ma, sẽ suy yếu tựa như cá rời khỏi nước.

Chỉ có người ca xướng bài ca hiến tế của Hegel mới có thể thuận lợi thông qua toà lĩnh vực cấm ma này.

Đến tột cùng là hạng người gì, lại có thể ở trong lĩnh vực cấm ma đánh mèo của y?

Bóng dáng của người nọ chuẩn xác mà ngẩng đầu nhìn về phương hướng Cát Lâm chạy trốn, trong đồng tử xanh lam rất nhanh hiện lên hình ảnh Cát Lâm để trần thân trên, sau lưng có vài đường cào. Mà người đã rời đi di tích trốn vào rừng rậm.
Chiến thần lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ, hắn không phải người đại lục Seeley?"

Mèo đen đang tựa vào người y đột nhiên cứng đờ cả người.

Nó nhớ tới món đồ chơi mới của mình, còn có nguồn gốc của cái món đó...

*Ma đây là trong ma pháp, không phải mấy anh chị lượn lờ trong tháng bảy đâu nhé :V

**Phẩm cùng thực hảo:... bó tay TT^TT