Kewell nhiệt tình dẫn đoàn người Cát Lâm đi đến cảng đông.
Giữa cảng bắc và cảng đông của Đan Đóa có ma pháp trận ngăn cách, cửa vào là tòa tháp treo đồng hồ cát để hiển thị thời gian, công hiệu của tòa kiến trúc này đối với Cát Lâm trông không khác gì hải quan.
Người hầu làm việc cho quý tộc, người hầu cấp thấp ở thần điện, còn có một vài người làm việc ở cảng đông, bọn họ được yêu cầu phải sắp hàng để kiểm tra thẻ lý lịch. Kewell là giai cấp đặc quyền, cửa lớn ở một bên khác của tòa tháp trực tiếp mở cho hắn đi qua.
Kewell đã tập mãi thành quen với loại đãi ngộ này, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn quý tộc nhỏ nhiệt tình chào hỏi bên cạnh một ánh mắt, những người đó cũng chẳng dám lộ ra một chút vẻ mặt bất mãn, dùng khuôn mặt tươi cười cung kính nhìn theo Kewell rời đi.
—— Tựa như một loại khoe khoang không tiếng động, khoe khoang rằng gã cũng có thể có được đãi ngộ không tồi ở thế giới khác như vậy.
Cái dáng vẻ đó nhìn cực kì quen mắt, cũng đã nhìn đủ rồi.
Mặt Cát Lâm lạnh tanh, anh không để ý tới gã, cũng không hề chủ động cùng mấy người lão Qusair đàm luận về người tên Johanne kia.
Anh thậm chí cố ý làm mơ hồ đi điểm khác nhau giữa trường học ở địa cầu và học viện của đại lục Seeley: ma pháp học đồ có đạo sư cố định, mỗi vị đạo sư chỉ có 6 7 học sinh cùng một lúc, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua mười người, mà trong trường học ở địa cầu một lớp đã có ba bốn mươi người. Cộng thêm mỗi môn một giáo viên dạy khác nhau, theo đó cẩn thận tính toán, cái gọi là quan hệ đàn anh đàn em chẳng khác gì người xa lạ. Nếu thật sự không quen thì đừng nói vài năm sau gặp lại có nhận ra hay không, cho dù chạm mặt trong sân trường cũng chưa chắc biết đối phương là ai.
Không phải là bọn họ quen biết lẫn nhau, mà trên cơ bản là người trong toàn trường đều biết bọn họ.
Johanne và Cát Lâm là hai người "Nổi danh" nhất trong trường cấp ba năm đó, chẳng qua "nổi danh" của Johanne là nghĩa tốt, gã ta được gọi là "Giáo thảo", có thể đàn có thể hát còn từng được lên tiết mục bầu chọn tài nghệ của học sinh cấp ba ở đài truyền hình địa phương, tình huống Cát Lâm "nổi danh" thì phức tạp hơn nhiều.
Cát Lâm từ trong viện phúc lợi đi ra, viện phúc lợi kia không phải nơi hắc ám gì đâu, mặc dù có lúc ăn không đủ no, nhưng lại không hẳn là đói kém, song bọn trẻ lại chẳng thể sống cả đời ở đấy, bọn nó vẫn phải đến trường.
Trường học là một xã hội thu nhỏ, mấy đứa nhỏ trong viện phúc lợi khi có họp phụ huynh thì không có cha mẹ đến, năm này qua năm khác bọn nó đều mặt quần áo cũ được quyên tặng, giày đá banh đã rách cũng không nỡ vứt, thậm chí trên cặp còn mụn vá, đứa nhỏ như thế khi đến trường sẽ không được yên. Một phần sẽ bị khi dễ, phần còn lại may hơn một chút, chỉ là ánh mắt thương hại và dáng vẻ cao cao tại thượng của các bạn học cũng là một loại thương tổn, trẻ con luôn rất khó khăn để đối xử một cách chính xác với những đồng bọn khác biệt với mình.
Sau khi nhập học hai tháng, bạn học cùng lớp của Cát Lâm với nữ sinh lớp kế bên lục tục bị mất tài sản trong giờ học thể dục. Mấy thiếu niên thiếu nữ này lại đang tuổi thích hàng hiệu yêu khoe khoang, còn ham mê mấy sản phẩm điện tử đời mới, mấy thứ đó đều chẳng rẻ gì cho cam.
Trong lớp xuất hiện lời đồn đãi, mấy học sinh gia cảnh không tốt thì lần lượt trúng đạn, cuối cùng tập trung đến trên người Cát Lâm không xuất hiện trong giờ thể dục.
Loại chuyện này ước chừng là càng nhìn càng giống, Cát Lâm bình thường vùi đầu học tập, không giao lưu nhiều với bạn học, sau lại còn phát hiện mấy món tài sản đã mất ở trong bụi cỏ dưới lầu ký túc xá của anh, lời đồn đãi lập tức giống nổ mạnh, toàn trường đều biết lớp 10 có một tên trộm, Cát Lâm đi tới đâu cũng bị người chỉ trỏ, còn có mấy học sinh lớp lớn chuyên môn chạy tới xem kịch vui.
Đó là một đoạn thời gian khó khăn nhất của anh, giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm niên cấp, lãnh đạo trường học thay nhau tìm anh nói chuyện, sau đó nhân viên điều tra trực tiếp hỏi anh giấu đồ ở chỗ nào.
Rõ ràng học sinh chuồn đi cúp tiết trong tiết thể dục rất nhiều, Cát Lâm cũng chỉ vừa mới đau bụng đi toilet một lần, lại bởi vì anh không có cha mẹ, anh là cô nhi, quần áo cũ nát không mua nổi vài thứ kia, cho nên trong mắt mọi người anh giống như kẻ trộm nhất.
Không được tín nhiệm, thật sự là một trong những việc đáng sợ nhất thế giới.
Bởi vì trường học tra không ra kết quả, các phụ huynh đi báo cảnh sát, án mất trộm cuối cùng cũng cháy nhà lòi mặt chuột. Kẻ ăn cắp gia cảnh giàu có, chỉ là vì có mâu thuẫn với bạn học nên muốn làm khó bọn họ, sau đó mọi chuyện bỗng lớn lên, hoảng quá không biết làm gì, nghe thấy lời đồn đãi liền vứt bỏ một phần đồ đạc muốn giá họa cho người.
Học sinh ăn cắp bị đuổi học, vật về chủ cũ, mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua.
Không có ai xin lỗi, thậm chí có người còn cảm thấy tuy rằng bây giờ Cát Lâm không phải tên ăn cắp, nhưng bình thường một ít đồ lặt vặt của bọn họ không thấy đâu, Cát Lâm vẫn có hiềm nghi.
Những học sinh khác thì không tin cách nói này cho lắm, thế nhưng vì sợ mất đồ nên trong lòng bọn họ vẫn vô ý mang theo cảnh giác.
Quãng đời cấp 3 của Cát Lâm gần như trôi qua trong thành kiến và hoài nghi, khi điền nguyện vọng anh chọn một thành phố rất xa, muốn đến một nơi không ai biết mình.
Kết quả ngày đầu tiên lên đại học, Cát Lâm liền gặp phải ngoài ý muốn.
Đàn anh phụ trách đưa tin tân sinh là giáo thảo Kiều An lớn hơn anh một tuổi, khi đó Cát Lâm chỉ là cảm thấy người này trông quen quen, kết quả đối phương lại nhớ rõ mình, trực tiếp cười hì hì chào hỏi, còn giới thiệu với người bên cạnh đây là đàn em của mình, cũng là một "danh nhân" trong trường của gã.
—— Còn có chuyện nào sốt ruột hơn chuyện này sao?
Cát Lâm cạn lời nghĩ, đương nhiên là có, tỷ như sau khi bị mèo bắt đến đại lục Seeley thì anh lại một lần nữa gặp Kiều An, đối phương dùng giọng điệu giống y đúc lúc đó chào hỏi anh, gọi tên anh nói đã lâu không gặp.
Cát Lâm khẽ thở ra một hơn, anh cảm thấy đầu mình phình to, trong lòng phiền muộn.
Kiều An xuất hiện không chỉ khiến Cát Lâm cảm thấy ngạc nhiên, còn gợi hồi ức không mấy gì tốt đẹp của anh.
Kiều An cũng vừa mới mang đến cho anh tình cảnh gian nan như trong trí nhớ, không được người tin tưởng là một chuyện đáng sợ nhường nào, Cát Lâm đã có trải nghiệm sâu sắc.
Quan trọng nhất căn bản không phải là "Có từng làm hay không", mà là tín nhiệm bản thân.
Chỉ cần trong lòng mọi người nảy sinh bất mãn, thành kiến sẽ hình thành, bọn họ cũng không sẽ bởi vì "Bạn không làm" mà sửa đúng cái nhìn của mình với bạn, mà là cảm thấy "Bạn chưa tìm được cơ hội", "Sớm muộn gì bạn cũng làm vậy mà thôi", sau đó dùng hành động để giữ vững thành kiến của chính mình.
Cát Lâm đứng thẳng người, lần nữa dùng mũ áo choàng che phủ mặt, dời mắt không nhìn chăm chú Johanne.
Cát Lâm cảm thấy hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện cùng bọn lão Qusair, nếu hai người Tascha Grant sinh ra hoài nghi với mình, anh cũng sẽ không tức giận, bởi vì chuyện này thật sự quá đúng dịp, đổi thành anh cũng sẽ không khỏi thấy hoài nghi.
Một đám người đồng tộc có đặc thù khuôn mặt rõ ràng, còn bị chúng thần sai khiến, mục tiêu là Chiến Thần Eloca. Nếu Barre, Johanne đều là mấy tên có ý đồ riêng, làm sao Cát Lâm có thể chứng minh mình không phải là loại người như vậy đây?
Cát Lâm suy tư một hồi, phát hiện có thể làm chứng cho mình thế mà lại là Gafia.
Cơ mà Gafia đang ở Hegel....
Cát Lâm nhắm mắt, dửng dưng nghĩ, nên tới sớm muộn gì cũng tới.
Không có một đàn anh quen biết mình, sớm hay muộn cũng có "Barre" khác đến châm ngòi.
Nếu Johanne muốn nhìn thấy dáng vẻ anh thấp thỏm lo âu, bị Chiến Thần hoài nghi, bị bọn Grant xa lánh, vậy như gã mong muốn! Chỉ có diễn kịch mới có thể lừa ra được càng nhiều tin tức, mới có thể thuận lợi giải quyết vấn đề trở lại cố hương.
Cát Lâm dùng bàn tay nắm góc áo choàng, không ngừng ma sát, loại động tác nhỏ theo bản năng này làm bại lộ sự bất an trong nội tâm anh. Anh cúi đầu, giống như hoàn toàn không có tâm trạng nhìn chăm chú vào cảnh sắc cảng đông.
Grant cùng Tascha trầm mặc không nói, lão Qusair rất muốn nói cái gì, lại nhịn được, sắc mặt có chút khó coi.
Eloca cách Cát Lâm gần nhất, y không chỉ đem những động tác nhỏ nôn nóng kia nhìn vào trong mắt, ngay cả biến hóa trong cảm xúc của Cát Lâm cũng cảm giác được.
Giống như trong nháy mắt, người trẻ tuổi thỉnh thoáng lười nhác kia đã lập tức thay đổi.
Trở nên cứng rắn lạnh như băng, giống như là một pháp sư tự tạo cho một lá chắn phòng ngự thật dày.
Tuy rằng đối với Chiến Thần thì võ trang như vậy còn quá yếu ớt, tựa như con nhím cuộn tròn thân mình, lại giống đám cua biển nhỏ bé sặc sỡ trốn vào vỏ ốc biển, hải quỳ che kín gai độc bị kìm gắp lên, "Võ trang đầy đủ" mà đối mặt với kẻ xâm lấn. Chính là loại tín niệm này, loại ánh sáng chói lọi phát ra từ ngọn lửa linh hồn ấy, lại đẹp đẽ đến thế.
Kỳ thật Cát Lâm ở trong mắt Chiến Thần vẫn luôn có tính chất đặc biệt cực kì mâu thuẫn.
Một người trẻ tuổi sợ hãi đi đường đêm, chưa từng thấy qua chiến tranh cùng tử vong, rồi lại chẳng hề yếu đuối. Cát Lâm chưa từng học võ thuật, nhưng khi anh cầm vũ khí trong tay tiến hành công kích, thường thường sẽ có một loại ánh mắt hung tàn như con sói cô độc trong ngày đông giá rét.
Đó là ánh mắt chăm chú đầy hy vọng của dã thú cô độc khó có thể tìm kiếm thức ăn sắp đói chết trong cơn tuyệt cảnh, kể cả cho dù có tử vong, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha tín niệm.
Eloca biết, ở trên người Cát Lâm, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Y không hỏi, chỉ yên lặng quan sát Cát Lâm.
Hiện tại Eloca lại cảm thấy loại tín niệm sinh trưởng ở sâu trong tuyệt vọng này tựa như thực vật ma pháp mang thuộc tính ám cấp cao vĩnh viễn sẽ không sợ hãi ánh mắt trời, bởi vì thực vật không chống lại được ma lực quang minh cũng đã hóa thành tro bụi.
"Ra các người là đồng tộc, điều này thật khiến người ta cao hứng!" Kewell vui vẻ nói, hắn muốn đi đến bên người Cát Lâm, nhưng mà Eloca lại cách hắn gần hơn.
Băng sương kỵ sĩ chỉ là muốn tìm một đề tài mà thôi, hứng thú của hắn với Cát Lâm không có lớn như vậy, sau khi nhìn thấy góc nghiêng của vị thần nào đó, hắn lại bắt đầu ảo tưởng cô dâu tương lai của mình.
Cát Lâm không yên lòng mà đi tới.
Johanne thấy như vậy một màn, nụ cười của gã càng thêm rõ ràng, gã khiêm tốn cúi đầu nói với Kewell: "Cố hương của chúng tôi rất xa xôi, tôi đến Đan Đóa là muốn thay đổi bản thân mình, tôi có được cuộc sống như bây giờ còn phải cảm ơn sự coi trọng và chiếu cố của ngài Kewell."
"A... Đúng vậy, Johanne, anh rất có năng lực, cũng là một người kiến nghị tốt."
Sau khi Kewell lấy lại tinh thần liền cẩn thận đánh giá Cát Lâm, làm sao cũng cảm thấy Cát Lâm làm một người bình thường, nhất thời cảm thấy địa vị của Cát Lâm trong đoàn người kia chắc chẳng khác gì Johanne.
Bởi vì bọn Cát Lâm lần này đi không có vật cưỡi, Kewell khẩn cấp phân phó kỵ sĩ của mình đến trang viên chuẩn bị xe ngựa nghênh đón khách nhân tôn quý, hiện tại xe ngựa còn chưa đến, Kewell lại giống như cố ý , mang theo một đám người cứ như vậy chậm rãi dắt ngựa đi ngang qua điện Hải Thần.
Bên ngoài tường điện Hải Thần che kín băng tinh và bảo thạch mà xanh đậm, tạo ra hiệu quả biến đổi màu sắc từ đậm tới nhạt, nước suối ma pháp dọc theo kiến trúc len lỏi thành một thác nước nhỏ/
Mỗi một lát gạch phía trước thần điện đều có hình vẽ Hải Thần: một làn sóng cuồn cuộn nổi lên.
Mặc dù là hình vẽ tạo nên từ những đường nét đơn giản, nhưng mỗi một nét đều rất chú ý, độ cong vừa vặn. Đường cong tạo nên hình vẽ được lấp kín bởi hoàng kim, dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng lòa, hết sức chói mắt.
Người hầu quét dọn đằng trước thần điện cùng với hai ba tế ti cấp thấp kinh ngạc nhìn về phía này.
Eloca là tiêu điểm trong đám người, chỉ cần nhìn thấy mặt của y, mọi người sẽ không cách nào bình tĩnh được.
Cát Lâm trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của mấy người hầu kia, tế ti càng là sắc mặt đại biến, xách theo áo choàng thật dài chạy vội vào bên trong cửa điện.
Kewell ngẩng đầu lên, ngạo mạn mà đi qua quảng trường thần điện.
Kỵ sĩ của hắn cũng là cái vẻ nở mày nở mặt, loại khoe khoang ấu trĩ này làm cho Cát Lâm cảm thấy hết sức buồn cười.
Kewell vừa đi vừa nói chuyện: "Hừ, mấy gã kia cứ ở trước mặt tôi nói rằng nếu Drena không phải công chúa đế quốc Kim Cận thì cũng sẽ không được quá nhiều người thổi phồng, kỳ thật danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đại lục Seeley đệ nhất hẳn nên thuộc về thánh nữ điện Hải Thần ở Đan Đóa. Mỹ nhân chân chính mà tôi muốn căn bản không tồn tại, bởi vì đại lục Seeley không có mỹ nhân nào đẹp hơn thánh nữ của bọn họ! Hôm nay tôi cứ muốn khiến bọn họ nuốt lời đó trở vào, tôi muốn bọn họ vào ngày nào đó tôi kết hôn, chỉ có thể quỳ xuống gào khóc trước mặt Hải Thần!"
"..."
Hộ vệ thủ lĩnh và Johanne trở không kịp, nhìn Kewell vẻ mặt đắc ý, mở miệng là một câu mỹ nhân này mỹ nhân kia, phía sau lưng đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
—— Cũng biết "Mỹ nhân" này rất nguy hiểm, sao nói chuyện còn không chú ý?
Kết hôn? Đối tượng còn chưa có kết hôn bằng niềm tin?
Johanne càng rầu hơn, bởi vì gã biết Eloca căn bản không có anh chị em nào cả, có cũng chết sạch rồi.
Nếu thần linh tức giận, toàn bộ Đan Đóa đều sẽ phải hủy diệt, con đường tốt nhất mà gã lựa chọn vẫn luôn rất thuận lợi, mục tiêu lựa chọn cũng rất tốt, bởi vì Kewell không phải một quý tộc tính cách âm hiểm giả dối, mấy năm nay càng ngày càng ỷ lại gã, chỉ là chuyện có lợi có hại, lúc này Johanne lại sắp đối mặt với hậu quả khi Kewell nói chuyện không suy nghĩ trước.
Vô lễ với Chiến Thần - người thắng trong trận chiến chúng thần - ngày Kewell đây thật sự không biết sợ là gì mà!