Mèo Zilla

Chương 52: Xuống hang đất




Những cục đá nhỏ vụn dọc theo vách động lăn xuống.

Đóa hoa có hình bươm bướm trắng của cây thảo dược sinh trưởng tại dưới cửa hang động tối tăm, đẩy ra dây leo che lấp hang động là khoảng không đen nhánh bên trong, một luồng gió lạnh vù vù mà thổi lên.

Cát Lâm theo bản năng lui về phía sau một bước, anh ngửi được trong gió có một mùi gay mũi.

Loại mùi vị này cũng không dễ chịu, nếu miễn cưỡng muốn hình dung thì tựa như mùi vỏ quýt cùng cá mè thối trộn chung với nhau.

Người tìm kiếm kho báu ẩn giấu của thần trong du ký bị hồ nước đẩy trôi tới tận sâu trong rừng rậm, mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại phát hiện mình thất lạc với bạn đồng hành. Hắn muốn leo lên cây, dựa vào mặt trời và vị trí ngôi sao để phân rõ phương hướng, kết quả gặp phải một con cự mãng hệ băng, một trận khổ chiến ma lực hao hết, liều mạng vọt vào trong đám khói độc, lại trước khi tử vong chui vào một dòng suối, lặn đến khu đất an toàn.


Cái hang kho báu ngầm kia, ngay trên dòng suối bên cạnh bờ sông.

Cát Lâm nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này nằm ở một cái dốc thoải nho nhỏ, gần đó cũng không có nguồn nước, đáy dốc mọc đầy thực vật. Nếu cứng rắn xem đây là dòng sông sau khi đã cạn khô cũng không phải không có khả năng.

"Mùi ở nơi này là xảy ra chuyện gì?"

Eloca đối với cái vị tác giả du ký, tính cách của Sơn thần Firnando rất rõ ràng.

Lúc "Firnando" hình dung một vật luôn thích dùng từ mới. Hắn tự cho rằng mình hình dung cực kì chính xác, chỉ là người nghe đối với cái hình dung đó luôn luôn có lý giải bất đồng. Giống như [nước hồ Mơ Ngủ có màu tựa như ngọc thạch thừa thải trên hoang mạc thú nhân], vấn đề tới rồi đây, loại ngọc thạch này tổng thể mà nói thì là màu trắng, nhưng còn có trắng xám, trắng xanh, trắng sữa, trắng ngà vân vân, hơn hai mươi loại khác nhau. Nếu ấn tượng đầu tiên trong đầu người đọc du ký với bạch ngọc trên hoang mạc thú nhân cùng tác giả du ký hoàn toàn khác nhau, thì cho dù hồ Mơ Ngủ ở ngay trước mắt người đó, cũng đừng có mơ mà nhận ra được.


Không chỉ là "màu sắc", trên cơ bản hình dung đối vật thể đều chạy không khỏi cái loại xui xẻo sai lệch này, đồng thời còn có "mùi vị". Nguyên văn trong du ký là trong hang động có gió, đứng ở cửa hang có thể ngửi được [mùi giống như mùi nôn của cự mãng].

Cái hình dung này thật sự rất là trừu tượng!

Người ở đại lục Seeley nhiều như thế, trong đó phần lớn đều không có khả năng biết mùi nôn của cự mãng ra làm sao, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.

Bởi vì nghe thôi đã đủ đáng sợ, thành ra mọi người nháo nhào liên tưởng tới cái mùi mà mình cho rằng khó ngửi nhất. Đại tế ti Firnando hiển nhiên cũng không ngoại lệ, gã đưa tới một dòng khí thổi tan hương vị, vẻ mặt xấu hổ nói:

"Tôi lấy một ít sản phẩm thất bại của luyện kim thuật sư ở trấn Maren, hai người biết mà, luyện kim thuật sư thật sự là tồn tại nguy hiểm nhất trên thế giới! Bọn họ luôn có thể chế tạo ra mấy thứ gϊếŧ người vô hình."


"..."

Cát Lâm nhớ lại nguyên văn trong du ký một lần, đang muốn khích lệ đại tế ti đầu óc linh hoạt, kết quả đối phương còn nói:

"Số lượng cự mãng trong rừng rậm Mê Huyễn không nhiều lắm, trên cơ bản đều là ma thú cấp tám đến cấp chín, đều sống ở sâu trong rừng rậm, nơi đó không phải là chỗ có thể tùy ý qua lại. Lại nói tụi nó lười muốn chết, sau khi ăn no nê có thể tới ba tháng không thấy mặt mũi, cho dù tôi muốn lâm thời tìm một con cự mãng cũng không có cách nào."

Cát Lâm khiếp sợ đến trợn tròn mắt.

Từ từ, tìm mãng xà làm gì? Xách vào hang ngầm, sau đó đánh tới khi nó ói ra?

Đại tế ti điện Chiến Thần thật sự rất hung tàn! Nhớ tới con Lôi báo đáng thương vừa nãy, mí mắt anh giật giật, lặng yên mà nghiêng đầu.

Bị cái mùi quái lạ này phất thẳng vào mặt, cơn buồn ngủ của Cát Lâm đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Phát hiện Eloca đang nhìn mình, anh mới đầu không rõ vì sao, sau đó ý thức được bản thân đây lại một lần "Biểu hiện vượt trội", đối mặt với cái mùi "nồng nàn" như thế mà chỉ khẽ nhíu mày, không có che mũi chạy tới xa xa nôn.

Ha ha.

Cát Lâm nghĩ thầm rằng, sự hung tàn của người địa cầu, thế giới văn minh ma pháp của các người sẽ không hiểu được đâu! Anh là một người đàn ông đã kinh qua cá trích thối Thụy Điển*, vỏ quýt thêm cá mè thối tính cái gì?

"Cái hang ngầm này rất sâu, ngoài ra còn có ba cái lối ra, tôi cũng đã chặn lại."

Đại tế ti Firnando cẩn thận kiểm tra hết cây cỏ chung quanh, lại cúi đầu cẩn thận lắng nghe một đợt động tĩnh gần cửa động, sau đó cực kì khẳng định nói: "Con mồi đã ở trong bẫy rập, chúng ta có thể đi xuống."
Đất ngoài cửa hang không tính ẩm ướt, cẩn thận sờ soạng còn có thể cảm giác được vách động đều là đá.

Một ít hòn đá trồi lên vừa lúc có thể trở thành nơi đặt chân, Cát Lâm một bên sờ soạng, một bên dịch chuyển cơ thể chậm rãi bò tới phần đất trong hang động.

Firnando cùng Eloca đã sớm ở dưới chờ anh.

Phía trước hang ngầm còn có một thông đạo, có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong mạch nước ngầm.

Cũng không biết Firnando chôn cái đồ phát ra mùi tanh ở chỗ nào, sau khi đi vào đáy động, cái mùi đó ngược lại giảm bớt một ít. Không gian tối đen u ám làm tinh thần Cát Lâm căng chặt, hô hấp dồn dập.

Anh theo bản năng cầm lấy vũ khí.

Vũ khí bằng xương mang xúc cảm lạnh buốt, tựa như một mũi thuốc an thần loại mạnh, rất nhanh đã giảm bớt cảm giác buồn bực và tim đập nhanh trong ngực.
Cát Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, anh nghe được sâu trong hang động có tiếng đập cánh, vách đá bên trên đỉnh đầu cũng có, phành phạch phành phạch.

"Con dơi?"

"Còn có thằn lằn độc, nơi này vốn là hang ổ của tụi nó, một ít trong số đó đã bị dược tề của luyện kim thuật sư dọa đi rồi." Đại tế ti Firnando thấp giọng nói.

Trong hang động hầu như không có tiếng vọng, Cát Lâm suy đoán đây cũng là kết quả của việc vận dụng dòng khí một cách tài tình.

Nói như vậy, chỉ cần có thể tinh thông loại võ thuật này của Eloca là có thể ngụy trang thành một pháp sư hệ phong.

Sinh vật trong hang ngầm bị kinh động, nhưng mà cách một tầng lồng khí, chúng nó không có cách nào đối phó kẻ xâm lược.

Cát Lâm đi tới, bỗng nhiên đạp trúng một cái vòng hạt tròn, anh phản ứng nhanh chóng điều chỉnh cân bằng thân thể, còn chuẩn xác mà xoay người nhặt lên thứ đồ kia.
"Là phong châu, xem ra là con mồi của chúng ta để lại."

"..."

Cát Lâm trong lòng phải nói là khổ, có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối thì giỏi lắm à! Trong ba người chỉ có anh là không thấy, nhặt được đồ vật còn chưa có sờ ra là cái gì đâu!

Đúng rồi, tên Barre kia cũng có thể nhìn trong bóng tối.

Cho nên người "mắt mù" trong hang ngầm thật ra chỉ có một mình anh thôi phải không?

Cát Lâm oán thầm, thiếu chút nữa không nghe thấy Firnando nói gì.

"Đằng sau cái miếng huy chương giả kia cũng có rất nhiều phiền toái, nghe nói chủ nhân ban đầu đã chết của huy chương này biết phương thức gieo trồng của một loại thảo dược hiếm có, tất cả người có hiềm nghi gϊếŧ chết hắn đều sẽ bị hoài nghi cướp đoạt phương pháp gieo trồng." Đại tế ti Firnando nói bằng giọng thoải mái: "Xem ra chúng ta đã giúp thằng Hartert đáng thương kia né tránh một lần phiền toái rồi."
Cát Lâm cực kì căm tức cái chuyện phức tạp này, hiện tại lại nhịn không được lo lắng Barre sẽ bởi vì ngoài ý muốn nào khác mà không ở bên trong hang ngầm, anh không yên lòng nghe, hoàn toàn không muốn suy đoán tên Hartert xui xẻo kia là bị ai hạ độc thủ.

Eloca nhìn thấu sự bất an của anh, y cầm lấy phong châu từ trong tay Cát Lâm.

"Thứ này đã bị dùng hết rồi, trên tường đá phía bên trái cậu còn có dấu vết ma pháp rất mới, để phòng ngừa lạc đường. Vừa rồi chúng ta đi ngang qua một chỗ hở ở gần mạch nước ngầm, nơi đó bị người rải thuốc bột đuổi ma thú. Người tới trước chúng ra rất có chuẩn bị với lần thám hiểm này."

"Đương nhiên là có chuẩn bị, bản đồ kho báu cố ý làm giả là một "cuộn giấy da thú vô dụng ai cũng không biết" mà!"

Đại tế ti Firnando đắc ý mà nói ra kế hoạch của mình, gã để một võ giả của điện Chiến Thần giả thành người mạo hiểm, một người khác làm bộ tuyên bố nhiệm vụ tìm người rồi từ chối không thừa nhận đây là đồ mà hắn muốn, nghiệp đoàn người mạo hiểm chỉ có thể dàn xếp ổn thoả, đem tấm giấy da thú này tạm thời thu vào gửi trong kho hàng.
So với Hartert, Barre thật sự là một thằng nhóc trẻ tuổi làm người ta thích, dựa theo cách nói của đại tế ti chính là câu phát dính ngay.

Barre quả nhiên chế tạo một cái hỗn loạn nho nhỏ, đem "Tấm giấy da thú tìm thấy trong một quyển du ký cũ nát" trộm tới tay. Đó cũng là vì tính cách của Barre, gã sẽ không dễ dàng buông tha bất cứ đồ vật nào có khả năng là thứ có giá trị.

"Tên ma pháp sư cấp sáu này rất tham lam, hình như gã cảm thấy hết thảy vật phẩm trân quý bị gã nhìn thấy đều là cơ hội thuộc về gã ta." Đại tế ti cảm khái nói. Ở trong mắt gã, Barre là một người rất kỳ quái, mang theo một loại đinh ninh khó hiểu, tuy rằng hành vi cẩn thận, nhưng có đôi khi lại cực ngu xuẩn, tỷ như chưa bao giờ hoài nghi chuyện tốt từ trên trời rơi xuống là một cái bẫy.

Câu chuyện về bảo tàng của thần giấu ở rừng rậm Mê Huyễn đã truyền lưu hơn một ngàn năm, làm sao có thể tùy tiện ghi lại trên một tấm da dê? Chẳng sợ thoạt nhìn có giống đi nữa, cũng phải nghiêm túc tự hỏi một phen.
Barre thì không, gã ta nhanh chóng trộm giấy da thú đi, còn là dưới tình huống không xác định tờ giấy da thú này là cái gì.

"Nếu gã không tin tưởng thì sao?"

"Trên da thú chỉ không chỉ đánh dấu mỗi kho báu, nếu đi theo phương hướng bên trên còn có thể vòng ra ngoài rừng rậm Mê Huyễn tới một con đường núi khác. Barre chạy trốn khỏi trấn Maren, vì để tránh phiền toái sẽ không dám đi đường cũ trở về, tấm bản đồ này có thể trợ giúp gã rời đi." Firnando ngừng một chút, rất nhanh đã nói tiếp:

"Thưa thần, tôi cũng có bố trí bẫy rập trên con đường kia, còn phái một số người mai phục."

Nhưng Barre tiến vào rừng rậm, một đường chính xác mà né khỏi nguy hiểm, sau khi xác định bản đồ có tác dụng, cuối cùng gã ưu tiên lựa chọn kho báu mà không phải là vội vã đi khỏi rừng rậm.
Hang thấm nước, không khí trở nên ẩm ướt.

Thông đạo càng chạy càng hẹp dần, chẳng qua lưu thông gió vẫn luôn tồn tại, tiếng nước chảy cũng gần trong gang tấc.

Tiếng vang quy luật này tựa như bài hát ru con, Cát Lâm lại bắt đầu cùng cơn buồn ngủ đấu tranh, bỗng nhiên đầu của anh giống như bị cái gì gõ thật mạnh một cái, cảm thấy một trận chếch choáng mãnh liệt.

Eloca chuẩn xác mà vươn tay đỡ lấy người ta.

"Chúng ta đến rồi, đây là ma pháp hệ tinh thần, cậu nhìn thấy cái gì?"

"... Ảnh chụp."

Cát Lâm che trán, ánh mắt trống rỗng.

Anh nhìn thấy một tấm ảnh ảnh chụp gia đình, người mẹ ôn nhu, người cha nhìn ống kính mỉm cười, còn có đứa bé đứng giữa hai người. Trên người đứa trẻ kia mặc quần áo mới, cầm đồ chơi trong tay, thấy thế nào cũng là một gia đình hạnh phúc.
Buồn cười chính là, ngoại trừ gương mặt của đứa nhỏ kia là anh, hai người trưởng thành còn lại cũng không phải cha mẹ Cát Lâm.

Người nữ là một dì ở viện phúc lợi, người nam là thầy dạy ngữ văn của anh.

Hai người kia không có bất cứ quan hệ nào, chẳng qua là khi Cát Lâm còn nhỏ dại, lại là hai người dành cho anh nhiều sự giúp đỡ nhất.

... Khát khao một tình thân vô vọng, tiềm thức liền tìm một đối tượng thích hợp.

"Không có gì, đây là ảo thuật sao?" Cát Lâm xoa ấn đường, cố gắng bình phục cõi lòng hỗn loạn.

"Là một ảo thuật làm cho người ta nhìn thấy nguyện vọng của bản thân, nếu có đeo đạo cụ phòng ngự ma pháp, lúc ban đầu chỉ có thể phát hiện là ma pháp hệ tinh thần, nhìn không tới bất luận thứ gì."

Bẫy rập chân chính còn ở bên trong.

Firnando không nghĩ tới bước đầu tiên Cát Lâm bước vào phạm vi ảo thuật đã lập tức có cảm giác.
Cát Lâm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Có biện pháp nào chống lại ảo thuật không?"

Eloca ném cho anh ba chữ.

"Tới gần tôi."

Cát Lâm yên lặng mà theo tiếng đi đến bên người Chiến Thần.

Sau đó tay anh bị người nắm chặt, trong lòng Cát Lâm cả kinh, theo bản năng muốn tránh thoát, song rất nhanh đã kịp phản ứng lại, yên lặng mà bị dắt đi.

Cát Lâm thân thiết lĩnh hội sự thật rằng chiều cao quyết định độ lớn nhỏ của xương cốt.

—— Tay phải của Eloca, rõ ràng lớn hơn một vòng so với anh.

Cảm giác này có chút quái, Cát Lâm thử tưởng tượng bàn tay của đại tế ti đầu bóng lưỡng một chút, nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên là y như cái quạt hương bồ, ngay cả mặt của Lôi báo cũng bị nắn bóp tới biến hình.

Lúc này phía trước truyền đến một trận tiếng quát to cực kì hưng phấn.
Thanh âm quanh quẩn bên trong hang động, tựa như cái máy lặp mà một lần lại một lần oanh tạc bên tai Cát Lâm.

"Là ta gϊếŧ chết Chiến Thần, ta mới là người thắng cuối cùng!"

*Cá trích thối: Surströmming (phát âm [sʉ̌ːʂtrœmːɪŋ], Tiếng Thụy Điển: strömming, tạm dịch: "cá trích biển Baltic chua") là món cá trích Baltic chua lên men và là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới. Mùi đặc trưng của nó là: hòa quyện giữa mùi hăng nồng của axit propionic, mùi bơ ôi thiu của axit butyric, mùi chua như giấm của axit axetic và mùi trứng thối của hydro sulfua..... Nguồn: tổng hợp.