Mèo Zilla

Chương 44: Điểm khả nghi




Cát Lâm đưa lưng về phía gã Barre tâm tư không rõ kia, lúc đầu còn có vài phần khẩn trương, dù sao lỡ như đầu óc đối phương chập mạch, nện hai cái ma pháp lại đây, coi như Eloca tới cứu kịp, Cát Lâm cũng không phải cao thủ phái diễn xuất, lúc trốn tránh động tác thân thể mất tự nhiên, khẳng định sẽ lộ ra sơ hở.

Khẩn trương thì khẩn trương, song vở diễn này nhất định phải diễn cho hết.

Năng lực nhìn ban đêm của Cát Lâm không nghịch thiên như Barre, bất quá tình hình gần con đường này ban ngày anh có xem qua, hơn nữa nói đến lực cân bằng, Cát Lâm đã luyện được có chút thành tựu, nếu không đã không dám đứng ở trên nhánh cây.

Mặt đất trong rừng bị che kín bởi những bụi cây thấp bé, rong rêu trên tảng đá, các loài nấm phát quang, cực kì trơn trượt.

Lấy thị giác Barre nhìn, Cát Lâm đi đến không chút để ý.


Thân thể có hơi hơi lay động, đây là đạp phải thứ không dễ mượn lực, nhưng trước đó ý thức của thân thể cũng đã kịp phản ứng lại. Bởi vì không phải lung lay biên độ lớn, cho dù gặp phải lần loạng choạng thứ hai cũng vẫn có thể điều chỉnh lại được, thoạt trông không phải đi được không chút để ý sao?

Loại bản lĩnh này không phải ai cũng có, huống chi khi Cát Lâm trở về doanh địa hoàn toàn là đi thẳng một mạch.

Barre theo ở phía sau đương nhiên có thể nhìn thấy con đường này có bao nhiêu khó đi. Người bình thường ban đêm thấy không rõ đồ vật, trong rừng cây cành lá rậm rạp, ngay cả một chút ánh sáng trăng sao đều không có, ánh sáng của côn trùng không chỉ vô dụng, nhìn nhiều mấy cái ánh chớp nhá đó còn sẽ bị quáng mắt, người mạo hiểm không thèm để ý đi lại trong rừng rậm giống Cát Lâm, không ngã gãy răng đã là may phước lắm rồi!


Điều này khiến cho ánh nhìn chăm chú của Barre đối với cái bóng kia càng thêm nóng cháy.

—— Người mạo hiểm thần bí, không cần ma pháp lại thêm đặc điểm tóc đen mắt đen, chẳng lẽ thật sự là người của nơi kia sao?!

Cát Lâm bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên là có phát giác.

Căn cứ những gì Barre trải qua mà suy đoán, Barre là một người sẽ không bỏ qua bất luận "Kỳ ngộ" nào, nếu như không có cơ hội, gã sẽ "Sáng tạo" cơ hội, nhưng gã lại đem mọi chuyện làm tới rất sạch sẽ, sau khi mọi chuyện qua đi, liền tính có người khác hoài nghi cũng không tra được chứng cứ thuyết phục. Đổi thành những người hồ đồ còn sẽ đồng tình với cuộc đời lận đận của gã ta.

Một cường giả có thực lực thần bí xuất hiện trước mặt Barre, gã chắc chắn sẽ có hành động.


Nhưng mà Barre mới ngụy trang thành dáng vẻ lo lắng cho bằng hữu, nếu sáng sớm ngày mai không đi điện Chiến Thần tiếp tục tìm kiếm tung tích Hartert mà là muốn bám vào "Cường giả thần bí ", kế hoạch ban đầu của gã sẽ hoàn toàn báo hỏng, diễn cũng uổng phí.

Nghĩ đến rối rắm trong lòng Barre, Cát Lâm bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thư sướng.

Cảm giác không thích hợp xuất hiện từ sau khi nhìn thấy tư liệu về những gì Barre đã trải qua tiêu tan không ít, Cát Lâm buồn cười nghĩ, thì ra nhìn người ta kinh ngạc như thế lại là một chuyện sảng khoái nha!

Đáng tiếc này chỉ là rối rắm nhất thời, thật sự không tính là cái gì, nếu như kế hoạch thuận lợi, còn có thiệt thòi lớn ở phía sau chờ Barre tới hưởng kìa!

Cát Lâm lần nữa ngồi trở lại bên cạnh lửa trại, tiếp tục cầm sách lên lật xem.
Barre ở xa xa doanh địa nhìn xung quanh, kiệt lực muốn nhìn thấy mặt bìa của quyển sách kia, kết quả làm gã như có điều suy nghĩ.

Đó là một quyển du ký được bán tràn lan khắp đại lục Seeley, cho rằng trong rừng rậm Mê Huyễn có kho báu của thần linh viễn cổ, viết đến rất sống động, lữ trình của nhân vật chính cực kì mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng mà trên thực tế tác giả có lẽ ngay cả rừng rậm Mê Huyễn đều chưa từng tới, bởi vì những cảnh sắc mà hắn viết căn bản không có trong rừng rậm này, ma thú cũng không dễ dàng đối phó như thế.

Cát Lâm cầm một quyển sách giáo khoa gắn bìa của quyển du ký học từ đơn, thấy thời gian cũng được rồi, không cần phải giả bộ nữa liền thu dọn đồ vật, tiến vào trong túi ngủ nghỉ ngơi.

Lửa trại dần tắt, trong rừng rậm càng ngày càng lạnh.
Trong lòng Barre có việc, tự nhiên không có tâm trạng đi ngủ, nhìn về phương hướng của Cát Lâm phát ngốc hồi lâu, rốt cục bị lạnh tới hoàn hồn, sau khi đánh liên tiếp bốn hắt xì, gã vội vàng lấy từ trong nhẫn ma pháp trữ vật ra một chai dược tề uống hết, không dám tiếp tục đón gió lạnh nữa, chân tay khẽ khàng mà đi vào lều trại đoàn mạo hiểm, nằm trở về túi ngủ thuộc về mình.

Thân thể ấm dần, cơn buồn ngủ liền kéo tới.

Barre bất tri bất giác mà tiến vào mộng đẹp, trong doanh địa lại khôi phục an tĩnh.

Cát Lâm lại không bị cơn buồn ngủ chinh phục, sau khi thuốc màu trên mặt anh khô lại, làn da bị nó kéo căng rất chặt, làm sao có thể ngủ được? Chờ tới lúc nghe thấy tiếng lều trại của mình bị xốc lên, Cát Lâm lập tức xoay người ngồi dậy.

Khi Eloca lại đây khi còn mang theo vài trái cây tươi tiện tay hái được.
Cát Lâm cũng không khách khí, dùng siêu bên cạnh rửa sạch sẽ, trực tiếp gặm luôn.

"Người đâu, ngủ?"

Lời này của Cát Lâm là chỉ Barre, Eloca rất rõ ràng, y gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Trong lều trong không có đèn dầu, muốn lấy cái gì đều phải dựa vào sờ, Cát Lâm không có nhìn thấy biểu tình suy nghĩ sâu xa trên mặt Eloca.

"Thanh âm của cậu..."

"Thanh âm làm sao vậy?" Cát Lâm còn không chưa kịp phản ứng, ăn tới hạt mới rốt cục tỉnh ngộ, anh bỗng nở nụ cười, dùng giọng nói khàn khàn kia đáp: "Người trẻ tuổi, đây là một bí mật."

"Không thể nói?" Eloca khẽ nhíu mày.

"Ha, làm sao có thể?"

Cát Lâm thấp giọng cười, câu vừa rồi rõ ràng là lời kịch đã luyện tốt, lấy ra đùa vị thần nào đó thôi. Tuy rằng biết Eloca không cứng nhắc như bề ngoài, nhưng dáng vẻ lúc nào cũng lãnh đạm của đối phương khiến cho Cát Lâm ngẫu nhiên sẽ nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc.
—— Nghĩ thì nghĩ, không thể trực tiếp chọc, anh là một fan sắc đẹp có nguyên tắc.

Trên đời này người lớn lên xinh đẹp nhiều lắm, có thể tùy tiện nhìn, nhưng không được trêu đùa, nếu không thì đó là chuyện khiến người ta rất chán ghét. Chẳng sợ chỉ trêu đùa như trình độ hôm nay, cũng phải thấy tốt liền thu.

"Ở cố hương của tôi, có một số người dùng bản lĩnh như thế để kiếm tiền, bọn họ có thể bắt chước tiếng ho khan và tiếng thở dốc của bà lão, cũng có thể làm giọng non nớt giống các cô gái trẻ tuổi, nếu là loại đăng phong tạo cực* còn có thể chỉ dựa vào giọng nói đã có thể làm cho anh ở trong đầu phác thảo ra một hình tượng cụ thể."

"Ma pháp tinh thần? Ảo thuật dùng ngôn ngữ phụ trợ?"

"...Không phải, loại bản lĩnh kia đối với người từng trải càng nhiều các có tác dụng, nếu như là một đứa nhóc tuổi không lớn lắm, không tiếp xúc qua bao nhiêu sự đời, nó chỉ có thể nghe ra giọng nói là nam hay nữ, ngay cả bao nhiêu tuổi cũng đoán không ra."
Cát Lâm giải thích đến có chút tốn sức, bất quá anh tin tưởng với chỉ số thông minh của vị thần nào đó, rất nhanh có thể nghĩ thông suốt.

Eloca nhắm mắt lại, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu lặp lại lần nữa để tôi nghe một chút."

"..."

Cát Lâm sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn nhịn xuống xúc động muốn trêu chọc, quy củ đem vài câu đối thoại với Barre lặp lại một lần.

Thanh âm già nua khàn khàn, khi khuyên bảo người khác trở về doanh địa, phát âm nghe vào tựa như đang thở dài, trong ngữ điệu không có bi thương, cũng không có thương hại đồng tình, giống như cuộc đời người này đã thấy qua rất nhiều chuyện như vậy.

Người lớn tuổi, có thực lực, qua lại giữa sinh tử nhiều lần, có lẽ trước kia căn bản sẽ không lo chuyện bao đồng, chỉ là sau khi bạn bè người thân chẳng còn lại mấy người, trái tim cứng rắn bắt đầu trở nên mềm mại... Người như vậy, phải là một ông lão cô độc có khuôn mặt hung ác, thoạt nhìn không dễ tiếp cận.
Lúc Eloca còn muốn tiếp tục miêu tả cách ăn mặc của "Hình tượng này", kết quả thất bại.

Bởi vì ngôn ngữ thông dụng của Cát Lâm chỉ mới ở giai đoạn sơ cấp có thể nghe nói, căn bản không cách nào đem "Nhân vật" mô phỏng một cách phong phú hoàn mỹ, có thể tăng thêm một ít cảm xúc đã rất tốt, nếu muốn điều chỉnh các điểm khác biệt nhỏ bé trong khẩu âm, bên cạnh đó "Lộ ra" ra lai lịch và thân phận nhân vật, anh phải đi hết một vòng trên đại lục Seeley mới có thể nắm được tinh diệu bên trong.

Với trình độ bây giờ đã đủ để ứng phó người cùng đến từ thế giới khác là Barre.

Eloca nhịn không được hỏi: "Nói như vậy, cậu ở cố hương là dựa vào bản năng "mô phỏng âm thanh" này làm việc kiếm tiền?"

"Cũng không xem là thế, tôi có học qua một chút, trình độ không tính cao nhất, dựa vào nó kiếm cơm chính là không đói chết, ngoài ra không có cách nào trông cậy vào." Cát Lâm nhún vai, sinh hoạt tương đối thực tế, anh chỉ là một người bình thường, làm sao có thể ai ai cũng là người nổi bật đứng đầu nghề nghiệp được? Công việc, đơn vị bao ăn bao ở mới là thứ mà anh lúc đó cần nhất, lý tưởng đã sớm ném vào trong tô mì ăn liền, bị anh xem như đồ ăn cùng nuốt luôn vào bụng rồi.
"Tôi rất muốn nghe thử một chút những người xuất sắc hơn cậu xem "Thanh âm" của bọn họ ra sao." Eloca đã hiểu ý mà Cát Lâm giải thích trước đó, mấy thanh âm cũng không phải tự dưng có, mà là "Người mô phỏng âm thanh" thông qua quan sát lắng nghe từ những người khác nhau, tổng kết đặc điểm mới bắt chước ra, mỗi câu mỗi chữ đều phải trải qua quá trình nghiêm túc nghiền ngẫm.

Nghiêm khắc mà nói, coi nó là ma pháp tinh thần cũng không sai.

Ảnh hưởng tư duy nhân loại, phù hợp với tưởng tượng của nhân loại, dẫn dắt phán đoán của bọn họ—— nguyên lý ảo thuật cũng là như vậy, những lời kia giống như là một đạo ám chỉ tinh thần, người càng từng trải càng dễ dàng cảm giác được sự lợi hại của nó.

Eloca còn đang hồi vị, nụ cười của Cát Lâm đã cứng ngắc, đây không phải là lần đầu tiên Eloca biểu hiện ra sự hứng thú với "Địa cầu". Tuy rằng Eloca không cho rằng mình là thần, nhưng lực lượng của y thật thật sự tồn tại, Chiến Thần có điều kiện cũng có năng lực đi dạo địa cầu một vòng, Cát Lâm không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Từ góc độ bạn bè mà nói, Cát Lâm rất thích ý làm người dẫn đường, mời Eloca thể nghiệm cuộc sống ở một nền văn minh khác.

Thế nhưng tình hữu nghị thì đơn giản, mấy chuyện khác lại phức tạp.

Không nói khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, vẻn vẹn chỉ mỗi con mèo kia của Eloca làm sao bây giờ?

Lúc chủ nhân ra ngoài không mang theo nó, mèo đen lăn qua lăn lại lăn bằng luôn bãi cát ở Hegel, cách biển rộng mênh mông, Gafia chỉ có thể từ bỏ, cơ mà giữa địa cầu và đại lục Seeley chỉ là chuyện cách một cái khe thôi đó!

Ma ảnh Gafia tuyệt đối là quái thú cấp bậc Godzilla, có thể thoải mái đẩy ngã một tòa nhà cao tầng, một bàn tay chụp bay máy bay ném bom, tuy rằng không có năng lượng hạt nhân giống Godzilla, cũng không bắn tia hồng ngoại, phun ra hơi thở nguyên tử, nhưng mà nó có thể biết ma pháp nha! Ma thú cấp thần Gafia, này nếu như đến địa cầu, đã không phải là giống loài xâm lăng nữa mà là tận thế!!!
Cát Lâm không muốn thành thị bị mèo bự dẫm thành phế tích, cũng không muốn Gafia bị đạn hạt nhân oanh tạc.

Anh không được tự nhiên, Eloca đều xem ở trong mắt.

Chiến Thần không tức giận, y cảm thấy ý nghĩ của Cát Lâm rất bình thường. Thế giới kia không có ma pháp, tố chất thân thể của nhân loại cũng rất bình thường, ai sẽ nguyện ý khiến sự an bình của cố hương bản thân bị phá hủy? Việc này không chỉ Cát Lâm, đổi lại là bất cứ một người Hegel nào, cũng sẽ không đồng ý.

"Sự kinh ngạc của tôi bắt nguồn từ sự ưu tú của cậu, chúng ta kiểu gì cũng sẽ từ trên người một người suy đoán gia đình, bộ tộc, quốc gia của người nọ... Hiện tại tôi nhìn thấy thế giới của cậu, cảm thấy đó là một địa phương không tồi."

Cát Lâm xấu hổ mà ho khan một tiếng.

Anh xem như không làm người địa cầu mất mặt? Độ ca ngợi quá cao, da mặt mỏng có chút chịu không thấu!
"Này... Chúng ta nói chuyện Barre đi, trên người gã có rất nhiều bí ẩn." Cát Lâm kiên trì nói sang chuyện khác.

Đầu tiên là nhắc tới vấn đề khẩu âm, sau đó là việc Barre có thể thấy rõ đồ vật vào ban đêm, tuy rằng điểm ấy thuận tiện cho bước tiếp theo của kế hoạch, không cần phải nghĩ biện pháp làm Barre "Trong lúc vô tình nhìn thấy" bìa sách, nhưng loại năng lực này khiến cho Cát Lâm cảnh giác.

"Anh không bị phát hiện chứ?"

"Suýt chút nữa." Eloca nghiêm túc đáp: "Chuyện này tôi cũng không ngờ đến, ngay từ đầu nơi tôi đứng cũng không ẩn nấp cỡ nào, sau lại phát hiện gã có thể nhìn thấy lông sói nằm trên bụi gai, mới ý thức được điểm ấy."

Cát Lâm nhẹ nhàng thở ra, lầm bầm lầu bầu: "Vận khí của chúng ta quả thực không tồi."

Anh hồi tưởng mọi chuyện một lần nữa, vẫn cảm thấy kế hoạch quá mức thuận lợi, Barre cũng không tính là tân thủ, gặp phải một cường giả không rõ lai lịch, nếu không làm rõ, hẳn sẽ không dễ dàng hành động. Nhưng ngay lúc đó Barre không che dấu tốt ánh mắt, còn cả tầm mắt nóng rực sau đó đều lộ ra một loại kinh hỉ không kiềm chế được.
"Từ từ, khuôn mặt anh vẽ cho tôi không phải là của một người nổi tiếng nào đó chứ?!"

"Không phải."

Eloca quả thật chỉ là tiện tay vẽ mà thôi, y nghi hoặc nhìn Cát Lâm, người sau đi tới đi lui trong lều trại.

"Người mạo hiểm mà tôi đóng giả là một võ giả, tuy rằng body painting của anh... Tôi là nói kĩ thuật vẽ cao siêu, nhưng mà chúng ta không có thuốc nhuộm tóc và kính sát tròng, ặc, đừng quan tâm cái cuối là gì, tóm lại là mặt tôi thay đổi, nhưng vẫn là tóc đen mắt đen, anh cảm thấy đặc điểm này có thể liên tưởng đến người Hegel không?"

"Tóc đen mắt đen không là đặc điểm chỉ có người Hegel mới có." Eloca trả lời, không chỉ người Thái Ngạc, còn có rất nhiều bộ tộc ở đại lục Seeley đều có.

Cát Lâm bổ sung một câu: "Nếu cộng thêm không biết ma pháp đâu?"

"Cậu là chỉ?"
"Gã có thể giống như anh, cảm giác được sự dao động của ma lực chung quanh, hoặc là cái gì đó khác? Dù sao chính là không cảm giác được dấu vết ma pháp trên người tôi, mà tất cả võ giả trên đại lục Seeley hẳn sẽ biết ma pháp, ngoài trừ người Hegel đã diệt tuyệt trong truyền thuyết."

"... Vị giáo viên khóa ngôn ngữ nọ ngay cả chuyện Hegel cự tuyệt ma pháp cũng không biết."

"Chúng ta không phải hoài nghi Barre có liên quan đến nguồn gốc Hải Tích sao? Nếu đây là sự thật, gã không chỉ biết người Hegel còn sống, đối với một ít chi tiết này cũng cực kì rõ ràng! Chúng ta có thể phải sửa đổi kế hoạch kế tiếp, phản ứng của Barre chính là chứng cứ vô cùng xác thực!"

Cát Lâm càng nói càng hưng phấn, anh đi lòng vòng trong lều hai vòng, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Cái bản lĩnh có thể nhận thấy được ma lực dao động này, Cát Lâm chỉ biết là Eloca có, lão Qusair bên kia không rõ ràng lắm, mà khi đại tế ti Firnando cùng Cát Lâm gặp mặt lần đầu tiên lại hoàn toàn không phát hiện, nếu không tế ti đầu trọc cũng không hoài nghi anh là người Hegel giả mạo.
"Đây là một bản lĩnh rất đặc biệt sao?"

"Tôi tin tưởng cậu đi ở trên đường lớn, có thể bị người nhìn ra trên người có ma lực dao động hay không chỉ có tôi. Khi một người sử dụng cường lực ma pháp, ma pháp sư cấp cao bình thường đều có thể cảm giác được ma lực dao động, cường giả cấp thánh có thể nhận ra những khác biệt rất nhỏ giữa ma lực. Chỉ là vừa rồi cậu "Sử dụng" chính là "ma pháp hệ phong" rất bình thường, theo lý thuyết không nên bị hoài nghi mới đúng, nếu gã đã có loại bản lĩnh này, lại vẫn còn là một ma pháp sư cấp sáu, cái này rất kì quái, trừ phi gã..."

Eloca lâm vào trầm tư, Cát Lâm không dám đã quấy rầy y suy nghĩ, chỉ có thể yên lặng gấp ở bên cạnh.

Rốt cục, Chiến Thần có kết luận.

"Lực lượng thần giao cho người khác, chính là dời đi thần lực. Một ít kỵ sĩ thần điện và tế ti có khả năng sẽ có được, Barre không có hình xăm thoạt nhìn không giống, cộng thêm gã có thể học tập ma pháp... Có lẽ không phải gã bị dược tề thay đổi thể chất trở thành ma pháp sư, gã là tạo vật thần lực."
"A?" Cát Lâm ngơ ngác.

Cái từ này anh biết, Hải Tích chính là tạo vật thần lực, thân thể ban đầu của chúng nó rất có khả năng chính là cá trong biển, bị thần lực biến đổi thành quái vật, đồng thời lực lượng cũng phá hủy đại não chúng nó, mãnh liệt ác niệm làm chủ ý chỉ chúng nó, Hải Tích là quái vật chỉ biết chém gϊếŧ.

"Barre không phải quái vật, gã cũng không giống như bị điên." Cát Lâm chần chờ nói, vì kỳ ngộ cùng tiền tài ám hại người khác, loại chuyện này có lẽ không phải do ác niệm thần lực ảnh hưởng.

Giọng nói Eloca lạnh như băng giải thích: "Trước khi tôi ngủ say, tạo vật thần lực cũng không cái nào như Hải Tích, xem ra chúng thần phát minh ra rất nhiều thứ mới."

*Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất. Nguồn:https://tan-tac-long-ho-mon.fandom.com/vi/wiki/Thu%E1%BA%ADt_Ng%E1%BB%AF_V%C3%B5_Hi%E1%BB%87p