Mèo Zilla

Chương 43: Ngoài doanh địa




Lúc chạng vạng tối, khu doanh địa bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn.

Những doanh địa người mạo hiểm như thế này bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn cũng có mười mấy chỗ, gần doanh địa có nguồn nước sạch, cũng là nơi sương mù mỏng nhất. Tất cả người mạo hiểm đến đây nghỉ ngơi sẽ tự giác kiểm tra sửa chữa doanh địa, để bảo đảm an toàn của mình.

Trò khôi hài bên trấn Maren khi nãy đã trì hoãn rất nhiều người.

Khi Barre đến doanh địa của chi đoàn mạo hiểm kia, vị trí an toàn ở trung tâm doanh địa và khu vực tránh gió che mưa đều đã bị mấy đoàn mạo hiểm khác chiếm cứ. Mặt trời đã lặn, muốn chạy tới mấy doanh địa khác cũng không còn kịp, bọn họ chỉ có thể ở trong đây tạm qua một đêm.

Một nhóm người vội vàng đóng đinh dựng lều trại, cộng thêm túi ngủ cố định, một nhóm người khác thì phải đi xách nước nhóm lửa, chuẩn bị bữa tối.


Barre cùng hai ma pháp sư cấp bốn nọ đang cẩn thận kiểm tra chú văn phòng ngự của khu vực này, bởi vì bọn họ tới trễ nên vị trí này rất tệ, trên mặt đất có rất nhiều vết cào của dã thú, lượng công việc sửa chữa rất lớn.

Các ma pháp sư càng không ngừng phàn nàn.

Barre một bên làm việc, một bên lặng lẽ quan sát toàn bộ doanh địa.

Đoàn mạo hiểm ở giữa có thực lực rất tốt, võ giả cấp sáu cùng ma pháp sư cấp sáu có mấy người; đoàn mạo hiểm bên phải thì kém nhiều, bất quá người mạo hiểm bên trong đều đã có ít tuổi, hẳn là người có kinh nghiệm phong phú; đoàn mạo hiểm bên trái nhân số ít nhất, tất cả đều là phụ nữ, những cô gái kia có làn da ngăm đen, cơ bắp trên cánh tay rất rắn chắc, nửa bên mặt đều là hình xăm hoa văn rắn, hơn nữa ngực lại khá bằng phẳng, thực rõ ràng là người của bộ lạc Rừng Mưa.


Ngoại trừ những đoàn mạo hiểm kia, còn lại chính là những người mạo hiểm hành động một mình.

Có người khi xuất phát ở trấn Maren không gặp được đoàn đội thích hợp, bọn họ sẽ chờ đợi trong doanh địa, gặp phải đội ngũ hợp ý sẽ gia nhập, có người lại hoàn toàn thích hành động một mình.

Barre để ý chính là loại thứ hai, gã muốn chuồn ra khỏi doanh địa vào buổi tối hôm nay, tìm kiếm di hài và vật phẩm tùy thân của Hartert. Nếu gặp được một tên có thực lực cao cường còn thích lo chuyện bao đồng, Barre còn phải diễn một vở kịch bạn bè gặp nạn mình đau lòng không thôi, vừa nghĩ tới đã chán rồi.

Sau khi đánh giá khắp doanh địa một lượt, Barre phát hiện nơi ở gần ranh giới doanh địa có một người rất kỳ quái.

—— Khoác áo choàng màu xanh sẫm, chân mang một đôi giày lân giáp dày, không đeo huy chương, trên quần áo cũng không có bất kì loại chú văn phòng ngự gì, thoạt trông tựa như một người mạo hiểm bình thường.


Người mạo hiểm kia lẻ loi một mình, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, không dính lá cây hạt cỏ, cũng chẳng lấm lem vết bẩn, hoàn toàn không giống dáng vẻ đã bôn ba rất lâu trong núi rừng.

Barre hoàn toàn không cảm giác được thực lực của người nọ, tựa như lúc ở trong thành trấn gặp phải một người bình thường, cả đời chưa từng học qua ma pháp và võ thuật vậy.

Người mạo hiểm ngồi bên đống lửa thuộc về mình, trên giá gỗ treo một con chim trĩ, phía dưới đống củi cạnh đống lửa chôn một đống lông gà màu sắc sặc sỡ, trong đó màu xanh biếc chiếm đa số, thoạt nhìn rất giống chim Thúy Linh - ma thú cấp ba trong rừng rậm Mê Huyễn.

Chim Thúy Linh không biết bay, thân thể mập mạp, sinh sôi nảy nở rất nhanh, chất thịt lại non mịn, điểm khác nhau giữa chúng nó cùng chim trĩ bình thường là có thêm một ma hạch hệ mộc cấp ba, bởi vì ở trong rừng rậm Mê Huyễn chim Thúy Linh tuy không khó đối phó lại cực khó bắt lấy, nên nguyên một con như thế đem ra trấn Maren bán cũng được bảy đồng vàng.
Đối với đoàn mạo hiểm cấp thấp mà nói, đây có thể coi như là một thu hoạch không tồi, hơn trăm gốc thảo dược cấp thấp cộng lại mới được cái giá này, thế mà lại có người xem nó thành bữa tối trực tiếp nướng?

Đây là lãng phí! Tựa như cánh gà không tẩm ướp gia vị đàng hoàng, cá quế không được chiên qua dầu, khuyết thiếu đi một vài bước nấu nướng, tuy rằng trực tiếp ăn hương vị cũng không kém, nhưng mà —— nấu nướng không thêm bất luận loại thảo dược nào chỉ có thể lấp đầy bụng, không được tính có bất cứ công hiệu gì chứ đừng nói là mỹ vị!

Không chỉ Barre, một ít người mạo hiểm tinh mắt đều lộ ra vẻ mặt tức giận.

Nhưng đây là con mồi của người khác, bọn họ không làm rõ được nội tình người này, lông chim Thúy Linh nhổ cũng đã nhổ, thịt cũng chín, đoạt tới cũng không đáng giá tiền, mọi người chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người nào đó xé thịt gà, ăn hết bữa tối một cách ngon lành.
Màn đêm buông xuống, trong rừng rậm mơ hồ vang lên tiếng dã thú gầm rú.

Các người mạo hiểm nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, chui vào bên trong túi ngủ.

Barre trợn tròn mắt, gã có chút bất an, loại cảm xúc phiền táo này bắt đầu xuất hiện từ lúc Hartert trộm gia nhập đoàn mạo hiểm khác, mất đi sự khống chế và tung tích của mục tiêu làm sao có thể là một việc vui vẻ đây?

Đế quốc Kim Cận là quốc gia lớn nhất đại lục Seeley, nếu như nói rừng rậm Mê Huyễn khắp nơi là kim tệ, như vậy đế quốc Kim Cận chính là kỳ ngộ nơi nơi. Tùy tiện đụng phải một ông lão trên đường ở đế đô đều có khả năng là ma pháp sư, nhà bào chế thuốc, luyện kim thuật sư cấp cao hoặc là đại nhân vật của một thế lực nào đó, nếu như có thể đứng vững gót chân tại đế đô, căn bản không cần sầu không có tương lai.
Barre đã đến bình cảnh, thu hoạch từ việc hãm hại lừa gạt chỉ đủ cho gã trở thành ma pháp sư cấp sáu, mà dược tề cao cấp giá lại cực đắt, muốn mua cũng mua không được.

Mất đi nước cờ đầu tiên là Hartert, Barre chỉ có thể đi tìm những mục tiêu khác, cố gắng làm cho bản thân lên tới cấp bảy.

Bắt đầu từ cấp bảy mới tính là ma pháp sư cấp cao.

Trong một vạn ma pháp sư cấp sáu chưa chắc sẽ xuất hiện một người cấp bảy, nhưng thiên tài như thế đặt ở thủ đô đế quốc Kim Cận căn bản tính không là cái gì, rất nhiều ma pháp sư hộ vệ trong gia đình quý tộc chính là cấp bảy.

Ma pháp sư cần dược tề đắt đỏ để điều trị thân thể, không có tiền sẽ không có dược tề, ma lực mất cân bằng thì làm sao có thể trở thành ma pháp sư cấp cao được?

Cho nên ma pháp sư cấp sáu thăng lên cấp bảy mới khó nhường ấy, bản chất không phải là vấn đề về thiên phú, nhưng lại cùng thiên phú có liên quan, bởi vì chỉ có thiên tài mới có thể không cần dược tề lên tới cấp bảy. Chỉ là người như thế đến đế đô sẽ lập tức ma pháp sư hộ vệ nguyện trung thành với quý tộc hạ thấp xuống, từng đám ma pháp sư cấp bảy lên cấp bằng dược tề có thể dễ dàng đâm đau ánh mắt thiên tài.
Barre trào phúng mà bĩu môi, không quản cái thế giới nào cũng đề như thế, giai cấp thống trị nắm thứ quan trọng nhất, người thường muốn thay đổi vận mệnh, chỉ dựa vào cố gắng là không đủ.

Gã càng thêm kiên định chuyện tìm kiếm di hài Hartert, cái chết của Hartert một ngày nào đó sẽ bị công tước Luhmann đế quốc Kim Cận tra được, làm "bạn bè" cùng đường tới trấn Maren với Hartert, nếu bây giờ gã không làm chút chuẩn bị, tương lai bị người của công tước Luhmann tìm tới cửa, mọi chuyện liền phiền toái.

Một công tước đế quốc đã trải qua nỗi đau mất con không hề dễ chọc đâu!

Barre hít một hơi thật sâu, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Trong doanh địa liên tiếp vang lên tiếng ngáy.

Gã lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi túi ngủ, hoạt động cơ thể hai cái, ngẩng đầu nhìn về một phía khác của doanh địa, rõ ràng phát hiện người mạo hiểm kỳ quái nọ không có nghỉ ngơi mà là cầm một quyển sách ngồi ở gần đống lửa trại.
Người kia đưa lưng về phía này, giống như không hề chú ý tới Barre.

Barre do dự một hồi, bởi vì gã không rõ ràng người này rốt cuộc thời điểm nào mới bằng lòng đi ngủ, cuối cùng gã quyết định vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm việc, phạm vi mà đoàn mạo hiểm bọn họ chiếm cứ vừa vặn ngay bên cạnh doanh địa, làm bộ như đi vệ sinh chạy ra sau cây là được.

Trong rừng cây một mảnh tối đen, trên mặt đất có ánh huỳnh quang của các loại nấm cùng côn trùng.

Barre lấy Phong châu bán ở trấn Maren trấn ra ngăn cách sương mù, lại lấy một chai thuốc bột không nhãn mác cẩn thận rắc trên người, đây là dược tề mùi Địa Hành long, chỉ có ma thú mới có thể ngửi được, trong khoảng thời gian nhất định có thể dự phòng ma thú công kích.

Các dấu vết trong rừng cây đều do con người để lại, Barre phân biệt thật lâu.
Trong đêm tối có thị lực hơn người, có thể nghe được những thanh âm rất nhỏ mà người khác nghe không được, cảm giác được ma lực dao động —— đây đều là bản lĩnh của Barre, cũng là mấu chốt để gã tin tưởng có thể tìm kiếm vật phẩm của Hartert hơn mười ngày sau.

Trên thân cây có dấu vết móng vuốt sói, trên mặt đất cũng có.

Chỉ là chúng còn rất mới, thoạt trông là do hôm nay bầy sói đi ngang qua để lại.

"Nếu ta là cậu, ta sẽ không rời khỏi doanh địa khi đêm tối."

Trên đỉnh đầu Barre bỗng nhiên vang lên một thanh âm, gã sợ hãi cả kinh, nhanh chóng tạo ra một lá chắn ma pháp hệ thủy bao lấy cơ thể, vội vàng lui về phía sau.

Một bóng người đứng trên nhánh cây.

Nhánh cây kia không phải quá nhỏ, nhưng cũng không to, còn chưa rộng bằng bàn tay. Nơi này khá gần vùng lốc, một năm bốn mùa đều có gió, nhánh cây lắc lắc lư lư, một khắc cũng không ngừng. Người này lại cực kì thoải mái, điều khiển trọng tâm thân thể một cách tinh vi để có thể vẫn đứng bất động, thậm chí nơi đứng cũng rất tốt, tuy rằng cành cây bởi vì trọng lượng mà bị ép tới hơi hơi gấp khúc, nhưng lại không hề có dấu hiệu gãy.
Người đó không mang bất cứ vật phẩm ma pháp nào, sương mù lại không bay tới bên người y, tựa như cách một tầng lồng che.

Là võ giả phụ tu hệ phong?

Barre cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì gã vẫn không hề cảm thấy có dao động ma lực trên người đối phương!

Tất cả các loại võ thuật cấp cao ở đại lục Seeley đều phải dựa vào ma pháp phụ trợ, ma pháp hệ phong có thể gia tốc, ma pháp hệ tinh thần có thể khiến lúc vung nắm đấm tạo ra ảo cảnh, hệ hỏa có thể thiêu đốt, võ giả hệ thổ cấp cao một quyền đập nát mặt đất không phải chuyện khó.

Một thế giới có nền văn minh ma pháp phát triển cao độ chính là tàn khốc như thế, nếu như không có thiên phú ma pháp, ngay cả kỵ sĩ cũng không làm được.

Mà nơi hoàn toàn không cần ma pháp ——

Tim Barre bỗng nhiên đập nhanh hơn, gã nhìn chằm chằm bóng người trên cây kia, ánh mắt nóng rực.
Cứ việc bị che dưới bóng của đấu lạp*, Barre vẫn mơ hồ nhìn thấy gương mặt người nọ: hai má có hai vết sẹo thật sâu, quầng thâm dưới mắt rất đậm, làn da thiên về nâu đen, lông mày khá thô.

Barre chặt chẽ nhớ kỹ khuôn mặt này.

Cát Lâm thầm giật mình, theo lý thuyết vị trí này hẳn Barre không thể nào thấy được mặt của anh, nhưng ánh mắt của đối phương lại không tỏ vẻ như thế. Vừa rồi anh đi đường tắt tới thân cây này, chờ Barre dọc theo lượng lớn dấu vết sói xám cố ý để lại đến đây, vốn thời gian có lẽ đủ dùng, chỉ là tốc độ Barre đi đến vượt quá dự tính của anh, cứ như gã có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối vậy.

Là ma pháp? Hay là đạo cụ ma pháp nào đó?

Cát Lâm có một loại cảm giác quái lạ, anh nói không nên lời, nếu như một mực phải hình dung, thì chính là hai người cùng xuyên việt từ thế giới khác, anh không nhận được bất cứ thứ gì, mà đối phương lại như mở bàn tay vàng.
Biết ma pháp, có thể ở ban đêm nhìn thấy đường, còn có thể nói ngôn ngữ thông dụng một cách lưu loát, hoàn toàn không có những thói quen khi phát âm tiếng trung xen lẫn bên trong, điều này bình thường sao?

Phải biết, vì để dấu diếm sơ hở, Cát Lâm còn chuyên môn tìm đại tế ti Fernando luyện tập "Lời kịch", bảo đảm lời nói ra không mang theo khẩu âm khả nghi nữa đó.

Trong đầu suy nghĩ đủ thứ nhưng Cát Lâm vẫn cứ ngụy trang thành âm điệu già nua, khàn khàn nói:

"Bầy sói của điện Chiến Thần đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát cuồng, sẽ tấn công các người mạo hiểm xuất hiện ở phụ cận, nếu không muốn chết, vẫn nên nhanh chóng trở về!"

Barre nghe tên điện Chiến Thần tức thì sửng sốt, sau đó gã rất nhanh nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay trên trấn Maren.

Người mạo hiểm công kích nhầm sói xám của điện Chiến Thần, Hartert ở trong doanh địa bị ma thú tha đi, rừng rậm gần doanh địa có nhiều dấu móng vuốt và dấu vết hoạt động của bầy sói lưu lại... Trong những việc đó có tồn tại mối quan hệ nào không? Ma thú sẽ không đem con mồi kéo tới trong hang ổ mà là tìm một nơi an toàn gần đó ăn cơm, nếu từ đầu tới cuối không tìm thấy hài cốt mới mẻ, như vậy rất có thể Hartert chưa chết!
Barre mừng rỡ, con trai công tước còn sống đương nhiên hữu dụng hơn so với đã chết!

"Chào ngài, võ giả tôn kính, bạn của tôi mất tích ở trong này... Đoàn mạo hiểm cùng xuất phát với hắn nói hắn đã chết, tôi không tin, tôi muốn tìm được hắn."

Barre cầm Phong châu ma pháp trong tay, ánh sáng nhỏ bé kia có thể chiếu rõ mặt gã.

Nhìn gương mặt chân thành ưu thương kia, trong lòng Cát Lâm phải nói là nghẹn muốn chết, thì ra còn là một cao thủ diễn xuất nha!

"Mất tích trong rừng rậm Mê Huyễn, đồng nghĩa với tử vong." Cát Lâm tiếp tục dựa theo lời kịch vạn năng mà mình định ra nói.

"Nhưng tôi nghe nói, sói của điện Chiến Thần không ăn người..."

Cái này không ở trong phạm vi lời kịch chuẩn bị, vì thế Cát Lâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Người trẻ tuổi, nếu cậu thật sự chưa từ bỏ ý định, lại rất có dũng khí, ta đề nghị cậu ngày mai rời đi doanh địa, đi điện Chiến Thần nhìn xem."
Barre còn chưa kịp trả lời, người đứng ở trên cây đã xoay người nhảy ra phía ngoài, dòng khí vô hình nâng người nọ, người mạo hiểm kì quái khoác áo choàng xanh thẫm, có tóc và mắt màu đen đã đáp xuống mặt đất phía xa xa, không hề quay đầu lại đi về phía doanh địa.

*Đấu lạp: hay còn gọi là mũ trúc được coi là một vật dụng quen thuộc trong các bộ phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ. Đặc biệt với các nhân vật nữ mũ trúc kết hợp với khăn lụa đã làm tăng thêm vẻ đẹp và sự bí hiểm cho họ mỗi khi xuất hiện. Nguồn: Facebook - Học tiếng Trung Quốc