Mèo Zilla

Chương 34: Tên của thần




Một đêm này, người ở trấn Maren nhìn thấy phía rừng rậm Mê Huyễn xuất hiện một chùm sáng, nó tựa như ngọn hải đăng sừng sững trong dãy núi mênh mông. Không ai biết xảy ra chuyện gì, người thì hoài nghi có liên quan đến chuyện của điện Chiến Thần lúc ban ngày, càng cảm thấy bất an hơn.

Thần điện trong đại thụ tổng cộng có 49 gian phòng, mỗi cánh cửa sổ đều có thể xem như cửa ra vào mà dùng.

Những cánh cửa sổ điêu khắc bức tranh chim chóc hoa cỏ đặc biệt đều được mở ra, đèn treo dùng năng lượng ma hạch, đèn treo tường, đèn tường phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả thang dây leo cũng có thực vật phát sáng nở hoa bên trên.

Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, cây đại thụ che trời kia đã thay đổi thành một dáng vẻ khác, từ thần điện hoang vắng lãnh lẽo biến thành kiến trúc kỳ lạ đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí trầm nặng biến mất không còn sót lại chút gì.


Sau khi tên con trai của công tước nửa đêm chạy đi săn sói đó nhìn thấy sự biến hóa này, hắn ta kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm, còn nghi ngờ mình không phải đang ở rừng rậm Mê Huyễn nguy hiểm tứ bề mà là đang ở trước một tòa kiến trúc lập dị trong thủ đô đế quốc Kim Cận, phảng phất như giây tiếp theo trước cánh cổng sẽ xuất hiện rất nhiều mỹ nhân mặc trang phục hoa lệ cầm quạt ngà voi trong tay, từng chiếc xe ngựa được mạ vàng nơi mái vòm dừng trước cổng, quý tộc hưởng thụ buổi dạ tiệc xa hoa lãng phí nâng cái đầu cao ngạo, bước vào đại sảnh tỏa ra ánh sáng lung linh kia.

Tỏa sáng lung linh cũng không sai, mỗi cái đầu trọc phản xạ một ngọn đèn...

Tế ti để mình trần đầu trọc, bọn họ đeo nhiều lớp vòng cổ cùng vòng tai sắc thái khác nhau, cực kì rực rỡ loá mắt.


—— Không có mỹ nhân, chỉ có đầu trọc...

Con trai công tước - Hartert, nháy mắt từ trong ảo tưởng tỉnh táo lại, mặt của hắn như là bị ai thụi cho một đấm, vặn vẹo hết cả lên.

Đám sói ngồi xổm trên nền đá của thần điện chơi đùa cũng ngu luôn rồi, chúng nó nhảy dựng lên, tiến vào cái bóng dưới gốc đại thụ, mờ mịt nhìn quê hương đã đổi khác hoàn toàn.

Ba tên võ giả bắt cóc hụt Cát Lâm suốt đêm chạy về cũng nhìn thấy một màn ly kì như thế.

"Đây là có chuyện gì?" Bọn họ cũng ngáo ngơ như bầy sói.

Người của điện Chiến Thần quả thật rất ít đi tìm ma thú gây sự, cũng không có tín đồ dâng hiến tài vật, bởi vậy mà ma hạch dự trữ không đủ, dẫn đến mấy cái đèn ma pháp trong thần điện để trang trí là chính, vừa đến buổi tối mọi người đều mò mẫm đi đường dò dẫm luyện võ quơ quào nói chuyện sờ sờ soạng soạng làm một ít việc không được hài hòa cho lắm... Giờ đột nhiên đèn đuốc trong thần điện sáng trưng, đại thụ biến thành hải đăng lòe lòe sáng, cái đáp án đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ không phải là xảy ra chuyện, mà là cảm thấy đại tế ti nhà mình bỗng nhiên phát tài rồi!


Là nghiệp đoàn người mạo hiểm trả một số tiền bồi thường cực lớn hử?

Hay là quăng mấy dược tề chữa thương cho sói đâu mất tiêu, mọi người đang liều mạng đi tìm hay gì?

Cái suy đoán thứ hai là do bọn họ nhìn thấy các tế ti cấp cao toàn thể xuất động, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngó điệu bộ như đang tìm cái gì đấy.

Ba tên đứng ngây người bên cạnh rừng rậm rất nhanh đã bị các tế ti phát hiện, không chờ bọn họ đề xuất thỉnh cầu cầu kiến đại tế ti Firnando, gã đã tự mình đến dưới gốc đại thụ.

"Các người từ bên kia tới đây, có nhìn thấy người lạ nào hay không?" Firnando không để ý chuyện họ bẩm báo về trấn Maren, vừa vào liền nện xuống một vấn đề.

Ba võ giả nhìn nhau, mờ mịt lắc đầu.

Firnando có chút nôn nóng, lại xen chút thất vọng, tâm tình của gã cực kì phức tạp.
Căn cứ những gì điển tịch trong thần điện ghi lại, Chiến Thần không biết ma pháp, đây là giải thích, cho dù là Chiến Thần Eloca cũng chỉ có thể ở trong phạm vị thần điện sử dụng trận thần hàng. Lúc thông qua truyền tống trận rời đi cũng như thế, Chiến Thần chắc chắn còn ở gần đây, thời gian kéo dài càng lâu, khả năng tìm được y càng thấp.

Tế ti thần điện truyền tới hết tin tức này đến tin tức khác, cuối cùng một vị tế ti cấp cao có khuôn mặt già nua đi đến bên người Firnando, thấp giọng hồi báo: "Thưa đại tế ti, chúng ta đã tìm hết tất cả gian phòng rồi."

Vẻ mặt Firnando hết đổi lại thay, gã ý thức được bản thân có lẽ đã mất đi cơ hội.

—— Chuyện hôm nay sẽ được viết lại trong điển tịch, cất giữ trong thần điện, ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác.
Các thế hệ đại tế ti trong thần điện chưa từng thấy được Chiến Thần, xem ra gã cũng không phải ngoại lệ.

Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, nói là kinh hỉ, chẳng bằng nói là kinh hãi.

Một thần điện đã quen không có thần can thiệp, hiện tại thần bỗng nhiên xuất hiện, ngay cả đại tế ti Firnando cũng không rõ tâm trạng của mình bây giờ là thất vọng chiếm đa số hay là vì phát hiện hết thảy vẫn như bình thường mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn.

Đại tế ti như gã, hoàn toàn chưa từng được Chiến Thần cho phép.

Đừng bảo là gã, thầy của gã, thầy của thầy của gã... Tất cả các đời tế ti đều không có nữa là!!!

Firnando nhắm mắt lại, sau đó nói với những võ giả và tế ti chung quanh: "Các người lại đi vào trong rừng rậm..." Giọng gã bỗng im bặt, đại tế ti quay đầu nhìn cánh rừng phía bên phải.
"Kẻ nào?!"

Đó là đường mà ba võ giả dùng để trở về thần điện, hiện tại cuối con đường lại chậm rãi xuất hiện hai bóng người.

Một người trong đó có tóc đen mắt đen, hình dáng khuôn mặt cũng không thâm thúy, ngũ quan có chút vuông vức, trông khá khác biệt với nhiều bộ tộc ở đại lục Seeley. Anh thoạt nhìn có hơi gầy, người lại rất tinh thần, diện mạo không tới mức khiến người phải ghé mắt, bởi vì không phù hợp với thói quen thẩm mỹ của người ở đại lục Seeley, cần phải cẩn thận tỉ mỉ mới phát hiện dung mạo của người trẻ tuổi này trong cũng được đó chứ!

Loại trẻ tuổi này không chỉ do vẻ ngoài mang lại, mà còn do khí tức linh hồn phát ra.

Chỉ có người sống trong hoàn cảnh không có chiến tranh và đói khát mới có loại khí chất này, trên người không tồn tại sát khí, không có ánh mắt ngầu đục mỏi mệt. Người như vậy chẳng sợ gặp phải phiền toái, cũng vẫn cứ tin tưởng chỉ cần bản thân cố gắng là giải quyết được vấn đề, ngọn lửa linh hồn của người đó là sinh động.
Đây đúng là người mà Firnando đã gặp qua ở nghiệp đoàn người mạo hiểm.

Lúc anh và Pháp Thánh Qusair Dyfico dùng cổ ngữ Seeley nói chuyện với nhau, Firnando thậm chí còn không chú ý tới người trẻ tuổi thoạt trông rất bình thường này.

"Các người làm sao lại tới nơi này?"

Lão Qusair vốn muốn duy trì trầm mặc, nhưng khi thấy một màn như vậy lại nhịn không được khẩn trương nói thành tiếng. Lão cho rằng bất kể là ai, chỉ cần đối đầu với mấy tên điên của điện Chiến Thần đều gặp nguy hiểm, huống chi nơi này còn có tộc nhân quan trọng nhất của lão.

Bởi vì một tiếng kinh hô này của Qusair, đại tế ti Firnando mới chú ý tới sau lưng Cát Lâm còn một người nữa.

Hắn đứng trong bóng cây, nhìn không thấy mặt mày, tay phải rũ xuống cầm một tấm mặt nạ bằng đồng xanh.

Firnando híp mắt, một võ giả trở về từ trấn Maren thấp giọng bẩm báo tin tức mà họ tra được với gã, trọng điểm là Cát Lâm tựa hồ quen biết một người Thái Ngạc.
Tất cả người của điện Chiến Thần khi nghe cậu này đều đưa mắt nhìn cái áo choàng đen trên tay anh, cùng với mặt nạ trên tay của người phía sau.

"Anh Firnando, tôi đã tuân thủ ước hẹn, để thú y mang theo dược tề trị thương cho sói của anh, bạn của tôi do thấy tôi nửa đêm mà vẫn chưa trở về nên mới lo lắng đi đến đây, bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?" Lão Qusair vội vàng mở miệng, vì lão lo lắng Firnando sẽ đem tội danh "Tự tiện xông vào thần điện" chụp lên trên đầu hai người Cát Lâm.

Ba võ giả từ trấn Maren trở về dùng khuôn mặt tức giận mà nhìn chằm chằm Cát Lâm, bọn họ cảm thấy mình bị theo dõi!

Đối phương vẫn luôn theo dõi bọn họ đến tận thần điện!

Bọn họ thế mà lại không phát hiện!!

"Đại tế ti, cái người tên Cát Lâm kia rất kì quái, lúc chúng tôi ra tay lại chẳng hiểu ra làm sao mà té xỉu ..."
Firnando khoát tay, người đang cáo trạng ủ rũ ngậm miệng lại, yên lặng lui sang một bên.

Cảm giác lúc này của đại tế ti cũng giống như khi lão Qusair lần đầu gặp hai người Cát Lâm, người ở ngay trước mắt, Firnando lại chỉ có thể cảm nhận được khí tức của một mình Cát Lâm, người còn lại tựa như không tồn tại.

Bản thân Cát Lâm đã là một người thường rất dễ dàng bị xem nhẹ, đồng bạn của anh càng hơn một bậc, loại cảm giác khác thường này sao có thể không khiến đại tế ti chú ý được chứ?

Nhưng mà Fernando không có thời gian để phân tích sâu hơn, khí tức của người thứ hai đã xuất hiện, cảm giác bình thường tới không thể bình thường hơn, gần như khiến cho đại tế ti cho rằng vừa rồi là ảo giác dẫn tới phán đoán sai lầm.

—— Thú vị đây.

Khóe miệng đại tế ti đầu trọc hiện lên một độ cong nho nhỏ, rồi cứng ở đó luôn, ánh mắt của gã bỗng nhiên trợn to, kinh dị mà nhìn chăm chú về hướng hai người đang đi tới.
Không, chính xác hơn là nhìn chăm chú vào mặt Eloca.

Eloca không mang mặt nạ, cũng không làm bất cứ loại che chắn gì, y cứ thế mà đi ra từ trong bóng cây đến khoảnh đất trống nơi ngọn đèn chiếu rọi dưới đại thụ.

Cát Lâm đi phía trước Eloca cũng cảm nhận được ánh mắt kinh hãi từ bốn phương tám hướng truyền đến, tuy rằng không phải nhìn anh. Thế nhưng từng khuôn mặt từ hung ác, lạnh lùng, địch ý biến thành cái biểu tình dại ra, thân thể cứng ngắc như bây giờ, thật sự là quá đặc sắc!

Cát Lâm không quay đầu lại, cũng không cười nhạo, trong lòng anh còn có chút đồng tình, bởi vì Cát Lâm cảm thấy khi mình nhìn thấy Eloca lần đầu tiên cũng là cái dáng vẻ dọa người này.

Lão Qusair ngược lại đã có khả năng miễn dịch, cơ mà lão không rõ cái người cùng tộc đó muốn làm gì, thành ra trong lòng lo lắng không thôi.
"Kính chào ngài, ngài Firnando."

Cát Lâm nhìn Eloca lướt qua bên cạnh mình, nhìn y không chút vướng bận hành lễ với đại tế ti đầu trọc, anh lại một nữa lần sâu sắc cảm giác được Eloca quả thật không xem thân phận thần là chuyện đáng kể.

Có ai gặp qua vị thần nào hành lễ với đại tế ti của mình chưa?

Biểu tình của Firnando rất buồn cười, gã trừng mắt, miệng mở ra, sau đó lại phí công mà khép lại. Rồi gã xòe bàn tay ra, giống như theo bản năng muốn ngăn cản cái gì đó, kết quả ngón tay bắt hụt, gã vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, những cảm xúc đó đều không hề giấu đi mà viết hết ở trên mặt.

Những người khác trong điện Chiến Thần đều không hề chú ý tới sự thất thố của đại tế ti.

Bởi vì bọn họ đều đang nhìn Eloca...

"Chúng ta đến từ Hegel, đây là một bức thư cần chuyển giao cho ngài."
Vẻ mặt Eloca rất tự nhiên, ngôn ngữ y dùng chính là ngôn ngữ thông dụng vừa học được, mọi người đều có thể nghe hiểu.

Firnando vươn tay tiếp nhận cuộn da thú y đưa.

Đại tế ti đờ đẫn cúi đầu, cổ ngữ Seeley bên trên một chữ gã cũng không hiểu, giống như gã đột nhiên bị mù chữ luôn rồi, trong lòng trong mắt chỉ còn lực lượng ẩn ẩn truyền tới từ cuộn da thú.

Giống hệt với lực lượng trên viên đá khế ước.

Thần lực thuộc về Chiến Thần Eloca...

Firnando ngẩng đầu, đờ đẫn mà nghe người trước mắt nói chuyện.

Nghe nói bọn họ đến từ Hegel, mang theo một phong thư do Chiến Thần viết, ban đầu còn định tìm kiếm vị trí của điện Chiến Thần, kết quả gặp được người mà đại tế ti phái tới "mời" bọn họ, lần này đúng dịp nên dứt khoát theo tới.

Đổi thành một ngày trước, nếu có người tuyên bố trong tay mình cầm bức thư do Chiến Thần tự tay viết, người của điện Chiến Thần tuyệt đối sẽ đặt ra nghi vấn rồi phẫn nộ chờ đợi đại tế ti hạ lệnh đem cái tên miệng đầy dối trá kia bắt lại, người khác không biết, chẳng lẽ người của điện Chiến Thần còn không rõ hả? Chiến thần chưa bao giờ xuất hiện trong tòa thần điện này, làm sao bỗng nhiên lại lòi đâu ra một phong thư được?
Nhưng mà vừa rồi đại tế ti chính mồm nói, Chiến Thần giáng xuống.

Cho nên hai cái người Hegel này, xem như sứ giả của Chiến Thần?

Ờm, đám người không biết bí mật của trận thần hàng thì suy nghĩ cũng tương đối đơn giản ấy mà.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phái hai người Cát Lâm thay đổi, một bên cúi đầu tỏ vẻ cực kì cung kính, một bên dùng khóe mắt nhìn qua đại tế ti, muốn đợi mệnh lệnh của gã, tỷ như xác định xem phong thư là thật hay giả, có đem người mời vào thần điện hay không.

Kết quả...

Đại tế ti à biểu tình của ngài tại sao lại có thể ngốc như vậy? Mau khép miệng lại nha!

Mọi người không tiếng động hò hét dưới đáy lòng, ghét bỏ Firnando xong quay sang đau xót mà cảm khái hình tượng của thần điện bọn họ bị đại tế ti phá banh rồi.

Đại tế ti Firnando cầm cuộn da thú thiệt ra rất muốn tin tưởng lời Eloca nói, tin tưởng hai người bọn họ là người Hegel tới giao bức thư của thần, thuận tiện đến thần điện dạo một vòng mà thôi.
Trong thoáng chốc, đại tế ti đầu trọc đối mặt với đôi mắt xanh lam kia.

Firnando bỗng nhiên hiểu ra, đây là quá trình xác nhận thân phận lẫn nhau!

Đầu tiên là viên đá khế ước trong thần điện kia, đây là Chiến Thần vì kỉ niệm tình hữu nghị mà giao cho vị "Firnando" ban đầu, trên đó có khắc tên, mà tên tượng trưng cho một lần hứa hẹn. Tảng đá kia đã truyền qua nhiều thế hệ, cuối cùng bị dùng để làm trung tâm trận thần hàng.

Sau đó đại tế ti lại tự mình bại lộ chuyện gã biết diện mạo của Eloca.

Đại lục Seeley không tồn tại bức họa hay điêu khắc của Chiến Thần, mà Chiến Thần đã ròng rã một ngàn năm chưa xuất hiện, muốn biết tướng mạo y chỉ có một loại khả năng, đó chính là một đoạn ký ức rải rác do "Sơn thần Firnando" dùng thần lực lưu lại, thuộc về một loại bảo tàng của thần, không phải bất cứ kẻ nào tự xưng là Firnando là có thể có được đoạn ký ức này.
Tên của thần cũng là một loại khế ước, khắc ấn trên tảng đá chỉ cùng "Firnando" có khế ước.

Vốn đá khế ước chỉ có quan hệ với vị "Firnando" ban đầu mà thôi.

Kết quả mấy đời sau, Sơn thần Firnando dùng tên của mình một lần nữa gia cố cái khế ước này, biến thành khế ước giữa thần và thần, từ nay về các đời đều kế thừa kí ức của Sơn thần Firnando, đồng thời cũng thông qua tên kế thừa khế ước kia.

Đột nhiên phát hiện nội tình của mình hình như mất sạch sành sanh - đại tế ti: ...

Làm một đại tế ti mà thần của bạn xưa nay chưa bao giờ biết tới sự tồn tại của bạn, thật sự là rất không dễ dàng...

"Hôm nay quả là một ngày đáng để cao hứng, mời tiến vào, tôi có rất nhiều lời muốn hỏi, tin tưởng các người cũng như thế."

Đại tế ti Firnando nghe thấy bản thân phát ra âm thanh như người mộng du.