Đêm tối qua đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên mặt biển.
Nước biển bình tĩnh lại dịu hiền, từng gợn sóng màu lam nhạt nhẹ nhàng hôn lên bờ cát màu nắng, bóng cây phản chiếu trên mặt nước, tất cả mọi thứ đều đắm mình trong ánh nắng ban mai, cùng nhau tạo thành một bức họa cuộn tròn khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Cát Lâm đứng ở mép thuyền, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Mặt trời mọc trên biển Vòm Trời, tựa như một nét vẽ dưới ngòi bút của danh họa truyền lại cho đời sau.
Bởi vì khoảng cách không trung gần hơn, ánh sáng như một bậc thầy ma thuật, tùy ý vẽ loạn khắp mọi ngõ ngách của biển Vòm Trời
Tất cả màu sắc đều theo ánh sáng lưu động, những thứ ở phía xa tự mang theo hiệu quả làm mờ. Phiến lá đang phản quang, sóng biển vỗ vào đá ngầm, bọt nước văng tung tóe, mơ hồ có thể nhìn thấy quỹ đạo không khí và dòng nước tiếp xúc với nhau.
Nước biển dao động, làn gió nhẹ phất qua, những linh hồn tỏa ra ánh sáng đó như trở nên "động" hơn, là vẻ đẹp của sự sống, là sinh mệnh nở rộ.
Xưa kia dưới bầu trời xinh đẹp ấy còn có vô số bóng dáng con thuyền cùng nhau giương buồm trên biển.
Đó là bộ tộc chinh phục cả bầu trời và đại dương, họ tự do phóng khoáng, tựa như một cơn gió.
—— Thật đáng tiếc khi không thể nào tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy.
Cát Lâm trầm mặc nghĩ.
Chẳng sợ bản thân đang ở cùng một hải vực, thì anh và bức tranh huy hoàng kia cũng cách xa nhau mấy trăm năm.
Trên biển Vòm Trời không còn bóng người nào nữa, đảo Tiatanona yên lặng ngủ say, trải qua vô số lần mặt trời lặn rồi mọc, vật đổi sao dời, mới nghênh đón một vị khách đã lâu đến viếng thăm.
Đây đã là ngày thứ hai sau khi thuyền họ mắc cạn trên bãi đá ngầm.
Trên đảo có rất nhiều cây ăn quả, còn có kênh nước do con người làm ra.
Nhiều năm sau trên cây như trước vẫn cây trái sum xuê, kênh nước lại bị đám cỏ dại tùy ý chiếm đóng, có nhiều chỗ thậm chí còn bị bộ rễ của chúng làm nứt vỡ, nước suối trong veo không cách nào chảy theo đường kênh ban đầu, nương theo độ cao thấp chênh lệch mà hình thành thác nước nhỏ, chảy xuống tạo thành ao.
Hồ nước đã cạn khô, chỉ còn lại bồn đá trồng thủy tiên nửa vùi trong cát.
Ngày đầu tiên lên hòn đảo này, ngoại trừ cảm thấy nơi này hoang vắng, nền văn minh biến mất thì cũng không có nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nào, mãi cho đến khi Eloca đi vào kiến trúc thần điện đã bị tàn phá trên đỉnh núi, tay không nâng lên hai khối đá lớn, lộ ra cái động phía dưới.
Quần áo vừa tiếp xúc với không khí liền biến thành tro bụi, thi thể cũng biến thành một bộ xương tối đen, khung xương đầy đủ sụp đổ... Người này đã chết lâu lắm rồi, nếu không phải khối đá kia vô tình đem thi thể giữ ở trong không gian nhỏ hẹp này, căn bản không thể tồn tại sau ngần ấy năm.
Thời gian quá mức xa xôi, thi hài bại lộ trong không khí kia ngay cả xương cốt cũng đã trở thành tro tàn.
Sau đó bọn họ nhặt được rất nhiều trang sức trong mớ cỏ dại ở kênh nước và vũng bùn trong rừng cây.
Trân châu trở thành bột, ma lực trong bảo thạch tiêu hao gần như không còn, vàng bạc mất đi vẻ sáng bóng ban đầu...
Ngay cả thân tàu dù sóng to gió lớn cũng không đánh tan được, giờ đây bị thời gian làm mục nát chỉ còn lại có một ít mảnh nhỏ, trải rộng trên bờ cát, còn có một ít nằm trên tảng đá ngầm ngoài đảo nhỏ.
Biển Vòm Trời không có đáy biển, nếu mấy mảnh nhỏ kia bị nước cuốn trôi ra xa đảo, cũng không biết sẽ tới nơi nào.
"Ai."
Cát Lâm cúi người, ghé vào trên mép thuyền, dùng bàn tay vốc nước biển lên lau mặt một phen.
Bắt đầu từ hôm phát hiện hài cốt, anh không nói chuyện với Eloca nữa, không phải là không muốn, mà là không khí trầm trọng ép tới anh cũng cảm thấy bi thương. Có những lúc bất cứ lời an ủi nào cũng vô dụng, thứ người đang đau buồn cần chính là yên tĩnh.
Cát Lâm một mình trở về thuyền.
Lúc ban đêm nằm ở boong thuyền, anh đã từng tự hỏi xem trên hòn đảo nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.
Bên bờ biển không có những cái hố thật lớn, tảng đá trên đồi núi cũng không có xuất hiện dấu vết kỳ quái gì, xem ra đảo Tiatanona không phải gặp tập kích.
Thần điện sụp đổ, pho tượng hư hại, cây cối gãy đổ... Những thứ ấy có khả năng là do chiến đấu tạo thành, biển Vòm Trời trừ người Phong tộc, phỏng chừng chỉ có cường giả giống như Eloca mới có thể đến.
Thần?
Nếu như là thế, vậy bọn họ có ý đồ gì chứ?
Chẳng lẽ bọn họ có thù hận sâu đậm với Chiến Thần? Chuyện này phỏng chừng chỉ có hỏi anh ta mới biết được.
Mặt trời đã mọc hoàn toàn, Cát Lâm phát hiện trên đảo vẫn không có động tĩnh, có lẽ còn phải trì hoãn ở trong này một ngày nữa. Anh xắn tay áo lên, bò ra mép thuyền, nhảy đến mấy tảng đá ngầm.
Nước bên này chỉ sâu ba thước, nếu lặn sâu xuống đáy mới thấy thật ra bản thân đang bơi trên ngọn núi tên là Tiatanona kia.
Là hòn đảo duy nhất trên biển Vòm Trời, cũng là ngọn núi cao duy nhất xuyên qua nước biển, diện tích trong nước biển đương nhiên lớn hơn so với phần lộ ra ngoài. Phần núi đá bên dưới nước biển kia bám đầy nghêu sò và sinh vật thủy sinh, là nơi ẩn nấp cùng khu vui chơi của nhiều loài cá tôm nhỏ, nhiều thế hệ bọn chúng đều sinh sống trong những khe hở nham thạch kia.
Cát Lâm khom lưng, thật cẩn thận mà mò mẫm ở gần chỗ đá ngầm.
Một đám cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bị kinh động, vội vàng bơi ra bốn phía.
Anh lấy ra cái vũ khí bén nhọn kia, dọc theo bàn tay mình xác định vị trí, để sát vào đá ngầm bắt đầu khạy sò. Không bao lâu anh đã thu hoạch được một mớ, còn ngoài ý muốn bắt được một cua biển to.
Tiện tay tìm dây thừng buộc chân và càng nó cùng mớ sò kia, rồi đạp trên đá ngầm trở về bờ biển.
Tiến vào rừng cây tìm củi nhóm lửa, trở lại trên thuyền lấy nồi, còn có thứ mà người Hegel dùng để nhóm lửa.
Cát Lâm chưa từng học qua cách sinh tồn ngoài dã ngoại, cùng mấy đồng nghiệp chung đơn vị tụ họp với nhau ra công viên nướng thịt ngoài trời gì đó thì có tham gia mấy lần. Lại thêm ở Hegel không được ăn, khiến cho anh nằm mơ cũng muốn nghĩ cách tận dụng tài nguyên ở đây làm một bữa thật ngon, dưới tình huống thiếu thốn nguyên vật liệu ấy, anh không còn cách nào khác đành nghía vào bãi biển - bồn cơm số một của Gafia.
Anh từng vạch kế hoạch sẽ chạy tới bãi cát trong lúc thuỷ triều rút xuống nhặt hải sản.
Đáng tiếc người Hegel tuần tra bãi biển quá nghiêm ngặt, cộng thêm cả bãi biển toàn là xương cốt, Cát Lâm cuối cùng vẫn không thể thành công thi hành kế hoạch đó.
Giờ thì khác, ở đảo Tiatanona có rất nhiều.
Ngày hôm qua Cát Lâm hái được chút trái cây trong rừng, thịt quả vừa cứng vừa giòn, cảm giác có chút giống trái táo, Cát Lâm không nói hai lời liền quăng khoai tây vào phòng chứa đồ, chỉ ăn hoa quả là qua một ngày.
Hôm nay khi rửa mặt nhìn thấy cá bơi qua bơi lại trong nước, Cát Lâm rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Cá thì có lẽ anh không bắt được, với lại dòm tụi nó có chút xíu, thấy mà thương.
Sò thì khác, chọn mấy con lớn lên sần sùi, cạy ra thì toàn là thịt không đó!
Cua biển lại càng tuyệt, ặc, hy vọng không có độc...
Anh cắt mấy phần nom không thể ăn được, nấu một nồi nước đem mấy con sò còn vỏ rửa mấy lần cho sạch, sau đó bỏ chúng lên lửa nướng. Dù sao ăn sống anh không dám, trực tiếp nướng thì với cái tay nghề nửa vời của anh cũng rất khó chín.
Mấy con sò hến này sống trong biển Vòm Trời xen lẫn giữa nước ngọt và nước mặn, không tanh lắm, không có đồ gia vị, hương vị cũng chả thế nói là ngon được, nhưng mà chất thịt cực mềm, cắn vào cũng không cảm thấy bất cứ hạt cát nào.
Cát Lâm một hơi ăn hết tất cả số sò anh mò được.
Anh cúi đầu nhìn con cua bự đang không ngừng giãy dụa kia, trong lòng rối rắm.
—— Không có chõ*, làm sao khiến nó chín đây? Trực tiếp bỏ vào trong nước nấu?
Cát Lâm xoắn xuýt, dây thừng cũng không mở, trực tiếp bỏ cua biển vào nồi luôn.
Vừa mới bỏ vào vấn đề liền xuất hiện, sức của con cua này quá lớn, nó không ngừng tông vào vách nồi, mà cái nồi vốn không lớn, lại treo trên cái giá, vốn đã không ổn lắm, giờ thì càng như muốn quăng cả cua lẫn nồi vào đống lửa.
Anh luống cuống tay chân, chợt thấy trên bờ cát trước mặt nhiều thêm một bóng người.
Hòn đảo này, không, toàn bộ biển Vòm Trời chỉ có hai người, Cát Lâm không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
"Tôi..."
Vẻ mặt Cát Lâm xấu hổ, người ta đang ai điếu thân tộc, anh lại chạy ra một bên chơi đùa tìm đồ ăn, có chút không lễ phép.
Dòng khí nâng cái nồi sắp ngã vào trong lửa lên, nồi lệch qua bên cạnh, cua biển giãy ra được một bên càng, đang bám vào vách nồi trèo ra ngoài, nhưng mà nó cũng giống như nước bên trong nồi, bị dòng khí đó chặn ngay miệng nồi, không cách nào ra được.
Eloca nhíu mày nhìn cua biển hỏi: "Cái này có thể ăn?"
Cát Lâm: "..."
Cái vấn đề này, anh không biết nên nói gì mới tốt.
Anh cũng không sống ở đại lục Seeley, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, Eloca phải là người rõ ràng mới đúng chứ. Rất nhanh Cát Lâm đã nhớ tới Hegel là nơi có ẩm thực còn thảm thương hơn cả Anh quốc, lập tức bình thường trở lại.
"Cố hương của tôi có thứ trông giống nó ..."
Cát Lâm khoa tay múa chân giải thích cách hấp cua cho Chiến Thần.
Có anh ta ở đây, còn cần chõ làm cái gì? Đổ nửa nồi nước, cho cua biển lơ lửng ở trong nồi, đậy nắp chờ là xong.
Eloca tùy tiện tìm đại vị trí nào đó cạnh đống lửa ngồi xuống, bờ cát được mặt trời phơi đến ấm áp, trong nồi rất nhanh tỏa ra hương thơm, hơn nữa càng ngày càng đậm.
Cát Lâm ở bên cạnh quan sát một hồi, phát hiện Eloca thoạt nhìn vẫn như bình thường, mắt không đỏ, cũng không có biểu tình phẫn nộ hoặc bi thương quá độ, đại khái đã không có việc gì đúng không?
"Chúng ta lúc nào khởi hành?"
"Ăn xong bữa cơm này." Eloca ngón tay giật giật, nắp nồi hé ra một khe nhỏ, cua bự bên trong đã đổi màu, trở thành màu đỏ. Chiến Thần lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, còn nhăn mày.
Không cho con mồi chết một cách thống khoái mà phải dùng nhiệt khí chậm rãi hấp, nguyên nhân là Cát Lâm nói khi cua biển chết sẽ sinh ra chất độc, dẫn đến không thể ăn... Phức tạp như thế, vì sao còn muốn ăn?
Trong nồi là loại sinh vật đơn giản như cua biển, cũng không phải ma thú, nên Chiến Thần không mở miệng soi mói phương pháp nấu nướng "Ngược sát" này. Y vẫn luôn cảm thấy hứng thú với văn minh của cố hương Cát Lâm, ẩm thực bình thường cũng là một phần văn minh, hôm nay quả thật đã làm mới nhận thức của y về văn minh của người dị tộc ở thế giới kia.
Sao cả cua biển người toàn vỏ cứng như thế này cũng có thể ăn?
Nhìn Cát Lâm và Eade, thế giới đó hình như không thiếu thức ăn, cho nên là theo đuổi mỹ thực?
Như vậy, nếu có phương pháp nấu nướng chính xác, những người đó có phải ngay cả Địa Hành long, ma thú hệ thổ có lớp da dày nhất cũng chặt làm tám miếng hay không?
"Ngài không ăn?" Cả đầu óc Cát Lâm đều bị mùi hương tỏa ra từ trong nồi hấp dẫn.
Không nghĩ tới "Tư chất" con cua biển này ưu tú như thế, anh cũng muốn đi bắt mấy con.
"Ta không cần ăn gì cả."
"Hả?"
Cát Lâm giật mình ngẩng đầu, sau đó nhớ tới anh xác thật chưa từng thấy Eloca ăn gì cả, nhưng này không phải phân ra sao, trên đảo có hoa quả, anh cũng không nghĩ nhiều.
"Thế giới của chúng ta chỗ nào cũng có ma lực, chỉ cần duy trì trạng thái tốt đẹp của thân thể là có thể được những ma lực ấy tẩm bổ. Thực vật ăn vào cũng để bổ sung ma lực, không ăn vẫn làm được, hà tất phí công sức làm chi?"
Cát Lâm yên lặng liếc mắt nhìn Chiến Thần một cái, một người Hegel sẽ nói ra những lời này là bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn hỏi, ma lực và ma pháp của đại lục Seeley rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mỗi người đều có ma lực, nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng ma pháp?"
Cát Lâm vốn không hiểu lắm, cộng thêm cửa ải ngôn ngữ khó khăn, đầu óc càng lơ mơ.
"Ma lực là chất dinh dưỡng cho sinh mệnh, cũng là một phần ở thế giới này, một tảng đá một cơn gió một giọt nước đều tồn tại, chúng nó là vô hình. Ma pháp chính là thông qua kỹ xảo nhất định, đem ma lực hiện hóa, khiến chúng nó biến thành thực thể, còn muốn học tập loại kỹ xảo đó phải đề cập đến vấn đề huyết thống và thiên phú."
Eloca không tiếp tục giải thích, càng thâm ảo Cát Lâm càng nghe không hiểu.
"Sức mạnh của ngài là gì?"
Cát Lâm nhớ lại sói xám Dysis từng cách không đóng cửa, lại cách không đánh ngất xỉu Eade, làm cho Eade rơi vào trạng thái mộng du kỳ quái, còn có thể dùng dòng khí vô hình đem cả chiếc thuyền bao lấy, cái cuối cùng nghe có vẻ giống ma pháp hệ phong.
Eloca hơi kinh ngạc, sau đó y nghĩ đến Cát Lâm đại khái không biết vấn đề này ý nghĩa như thế nào.
"Ngươi đang hỏi tính chất thần lực của ta?"
Cát Lâm cả kinh, theo bản năng cảm thấy không ổn, Eloca đã chủ động bỏ qua đề tài đó.
"Về sau ngươi sẽ biết."
*Chõ: nồi dùng để đồ xôi, gồm hai tầng, tầng dưới đựng nước, tầng trên đựng gạo có lỗ nhỏ ở đáy để hơi nước bốc lên làm chín gạo (chắc giống như cái nồi hấp nhỉ?) . Nguồn:http://tratu.soha.vn/dict/vn_vn/Ch%C3%B5