Mèo Zilla

Chương 2: Choáng choáng và choáng!




Bị quái thú bắt cóc là một loại thể nghiệm như thế nào?

-- Cát Lâm không muốn trả lời vấn đề này.

Trước mắt anh tối sầm, cái gì cũng không thấy rõ, sau đó tựa như rơi vào trong lốc xoáy, xương cốt cả người đều bị mạnh mẽ đè ép, đau đớn khiến cho anh không nhịn được kêu thảm thiết, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi.

Ngay lúc Cát Lâm cho rằng có lẽ anh cứ thế mà chết đi, xung quanh anh bỗng nhiên có thêm một màng chắn thật dày, chặn đi lực đè ép bên ngoài.

Da lông ấm áp màu đen từ cửa sổ xe, trần xe chen vào, có thể sánh bằng đệm giảm xóc cao cấp.

Cadillac quay cuồng, khi gầm xe hướng lên trên, túi khí an toàn bung ra, che kín các khe hở còn lại của ghế lái.

Va chạm kịch liệt rất nhanh đã kết thúc, Cát Lâm mơ hồ cảm giác được trước mắt có ánh sáng mỏng manh. Trong đầu anh lúc này kêu ong ong, giống như có vô số con ong mật bay lòng vòng bên cạnh, căn bản không thể tập trung lực chú ý.


Không biết qua bao lâu, có thể mới mấy phút đồng hồ, cũng có khả năng là một giờ, Cát Lâm mới chậm rãi khôi phục lại.

Anh miễn cưỡng mở mắt ra, trước mắt là bầu trời màu xanh xám, cành cây khô héo che ngang trên đỉnh đầu, vài con quạ đen ngồi xổm trên đó, phát ra tiếng kêu khó nghe.

"... Trời ạ!"

Không quản là ai, khi phát hiện cả người mình toàn là bùn lầy, đều sẽ phát ra âm thanh vô lực như thế.

Mặt đất ẩm ướt trải đầy một tầng lá vàng, đây là một khu rừng rậm do dấu chân tạo ra, Cát Lâm không rõ sao bỗng nhiên anh lại từ bờ biển chạy tới trong rừng sâu, trên thực tế anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma do bị cự thú tập kích để lại.

Cát Lâm sờ sờ trên người, trong túi áo có một cái ví tiền, bên trong là giấy căn cước và vài thứ linh tinh khác.

Không có di động, không có bật lửa, cũng không có cây mã tấu Thuỵ Sĩ vạn năng mà anh hay mang theo.


Anh chật vật đứng lên, may mắn phát hiện mình không bị thương chỗ nào, tuy rằng không rõ đây là đâu, nhưng ở tại chỗ chờ đợi hiển nhiên không phải một ý kiến hay.

Ở bên trong rừng cây rậm rạp gặp phải dã thú rất phiền toái.

Mặt đất rất mềm, bước một bước bùn cũng có thể leo lên tới mắt cá chân rồi, Cát Lâm chỉ có thể đặt chân trên mấy cái gốc của cây cối xung quanh mà khó khăn đi về phía trước, trong lòng anh có một nghi vấn thật lớn.

Xe đâu?

Cả anh và xe đều bị cự thú mang đi cùng lúc, nhưng sao giờ chỉ còn anh nằm ở trên bùn? Xe đâu rồi?

Cát Lâm theo bản năng ngẩng đầu, khu rừng rậm cũng không cao lắm, cây cối sinh trưởng rất kỳ quái, thân cây vừa được khoảng mười thước liền bắt đầu cong quẹo, như là chống chịu không nỗi sức nặng nào đó. Tán cây cũng không rậm rạp, lá cây toàn bộ tập trung ở thân cây, cho nên trên cây có rất nhiều nhánh cây trụi lủi.


Trong đầu Cát Lâm bỗng hiện lên một hình ảnh: Quái thú màu đen vừa đạp lên thân cây chạy tung tăng vừa chơi đùa với một chiếc Cadillac, móng vuốt đâm thủng túi khí khiến cho người ngồi ở ghế lái ngã ra. Quái thú sửng sốt, quay đầu lại nhìn con đường mới vừa chạy qua, cơ mà nó lười đi kiếm, ngậm ô tô tung tăng* chạy tiếp.

"..."

Cát Lâm vô lực mà tựa vào trên thân cây, cảm thấy sự thật rất có thể như anh suy đoán, hơn nữa anh cũng suy nghĩ cẩn thận, con quái thú kia vì sao lại cứ nhắm trúng chính mình không buông.

Rất nhiều mãnh thú đều có thiên tính truy đuổi vật thể di động.

Đối với quái vật có hình dáng khổng lồ như này, nhân loại trong mắt nó trở nên có hơi nhỏ bé, chạy trốn nhanh cỡ nào cũng không khiến nó quan tâm, cơ mà một chiếc Cadillac chạy max tốc độ thì lại dễ thấy hơn nhiều.
Nếu lúc ấy Cát Lâm vứt bỏ xe chạy bộ, nói không chừng bây giờ còn có thể nằm ở trên bờ biển thở dốc mấy hơi, nhưng sai lầm của anh là một chân đạp chân ga mà chạy.

Cát Lâm hối hận vỗ đầu.

Song trên đời không có thuốc hối hận, khi có chuyện xảy ra, không có bao nhiêu người có thể hoàn toàn bình tĩnh để phân tích vấn đề, nhất là khi đang vội vã chạy thoát thân, được mấy người chọn bỏ qua một chiếc xe chạy tốt, thay bằng hai chân của mình?

"Tôi nghiệm chứng được cuộc đời có thể hỏng hơn nữa, không có hỏng nhất." Cát Lâm lầm bầm lầu bầu.

Thật vất vả mới thoát khỏi sự chú ý của truyền thông, coi bộ giờ nhảy lên trang nhất ngồi luôn rồi.

"Thanh niên vừa trở thành phú nhị đại bị quái thú bắt đi!", còn trùng hợp là cái loại tiêu đề vừa nghe đã sặc mùi âm mưu này, Cát Lâm dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cha anh sẽ ở trước giới truyền thông bày ra khuôn mặt đau khổ thương tâm thế nào, mà mẹ kế... người luôn trang điểm cho mình thật tao nhã, có lẽ cũng đã kiệt sức rồi.
Anh cũng không ghét cay ghét đắng mẹ kế, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ. Không chỉ một lần Cát Lâm nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong mắt bà, không phải là hướng về đứa con trai tiện nghi từ trên trời rơi xuống là anh đây, mà là với cha Cát, đổi lại là ai có ông chồng thích sĩ diện như vậy đều sẽ cảm thấy mệt lòng.

Cát Lâm cảm thấy nghĩ mấy cái này cũng vô dụng, vẫn nên thừa lúc còn ban ngày chạy ra cánh rừng này thì tốt hơn.

Anh vừa đi vừa nhìn xung quanh, không chờ được trực thăng phi cơ ầm ĩ tìm kiếm cứu hộ, cũng không có nghe thấy bất luận tiếng người nào.

Gần Bạch Sa Loan có một khu rừng rậm nguyên sinh như này sao? Rốt cuộc con quái thú đó ngậm Cadillac chạy tới phương trời nào rồi?!

Cát Lâm không có thấy rõ toàn bộ quái thú, trên quốc lộ cạnh vách núi có nhìn thoáng qua khiến anh cảm thấy nó khá giống con mèo, nhưng mà động vật họ mèo lớn nhất trên thế giới là hổ Siberia cũng không có thể trạng khổng lồ như thế được.
Rốt cuộc con quái thú đó là từ đâu tới?

Bức xạ hạt nhân? Người ngoài hành tinh? Godzilla?

... Trung Quốc không có siêu nhân điện quang, cũng không có Superman mặc qυầи ɭóŧ bên ngoài!

Cát Lâm đang miên man suy nghĩ bỗng đột nhiên dừng lại, anh nhớ tới trước khi hôn mê quái thú ngậm Cadillac nhảy ra biển.

Đối diện Bạch Sa Loan là biển cả rộng lớn, không có ngọn núi nào khác, cũng không phải địa hình eo biển, dù cho quái thú có cày kỹ năng nhảy xa max điểm đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi xuống biển mà thôi.

Một khi đã như vậy, thế tình huống hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Cảm giác khủng hoảng tràn ngập trong lòng, Cát Lâm lấy lại bình tĩnh, hung hăng đấm một đấm lên thân cây, tiếp tục đi về phía trước.

Ước chừng hơn một giờ sau, cây cối từ từ trở nên thưa thớt, đi đến cuối khu rừng, trước mắt đã có thể nhìn thấy đồi núi trập trùng, cỏ dại tùy ý sinh trưởng, từng đoá hoa nho nhỏ theo gió lay động.
Cát Lâm vẻ mặt lãnh túc, cúi người đánh giá một cái hố trên mặt đất.

Sâu hai mươi mét, thảm cỏ và hoa dại đều bị đè chung một chỗ, đáy hố không bằng phẳng mà chỗ cao chỗ thấp, tạo thành một cái dấu móng tay cực kì rõ ràng của động vật họ mèo.

Anh ngẩng đầu trông về phía xa, cứ mấy mét lại xuất hiện một cái hố tương tự, một đường hướng phía núi rừng xa xa đằng trước kéo dài đi ra ngoài.

Tin tức tốt, anh đã thoát khỏi con quái vật này.

Tin tức xấu, bị nhốt trong rừng sâu núi thẳm, đừng mong tìm được chiếc xe kia.

Mặc dù là một chiếc xe tốt, giá trị xa xỉ, nhưng không phải Cát Lâm bỏ tiền mua, mất anh cũng không tiếc, chỉ là mệt cái phải cuốc bộ bằng hai chân, cộng thêm việc không có GPS nên không biết giờ anh đang nơi đâu.

Nếu cái suy đoán kia trở thành sự thật, cho dù GPS trên xe còn xài được, cũng chả thể giúp anh thoát khỏi hiểm cảnh.
Toàn thân Cát Lâm đều là bùn, chật vật bất kham mà đứng, lòng tràn đầy mờ mịt.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to, Cát Lâm lấy lại tinh thần, nhìn thấy một đám người mặc trang phục quái dị.

Tay và chân để trần, trên người mặc giáp, lưng đeo cung tiễn, cưỡi một con sói xám hình dáng kì lạ.

Trong nháy mắt đám người kia tạo thành nửa vòng tròn bao quanh Cát Lâm, giương cung cài tên, mũi tên sắc bén thẳng tắp chỉ vào ót anh.

Cát Lâm theo bản năng giơ hai tay lên, khẩn trương đến ngừng lại hô hấp.

Những Lang kị sĩ đó tuy rằng cũng tóc đen mắt đen, nhưng khuôn mặt góc cạnh, mũi thẳng thắn, thể trạng cường tráng, thấy thế nào cũng không phải người Châu Á. Trong mắt bọn họ tràn đầy cảnh giác, miệng la hét gì đấy nhưng anh hoàn toàn nghe không hiểu.

Tim anh một đường hướng phía vực sâu không đáy mà rớt xuống.
Không phải nước ngoài, thì chính là thế giới khác .

-- Trăm triệu không nghĩ tới lái xe đi dạo làng du lịch cũng sẽ bị quái thú bắt đi, trăm triệu không nghĩ tới quái thú nhảy dựng lên một cái rồi mang anh xuyên qua luôn.

Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!

Đối mặt hơn mười mũi tên nhọn hoắt, Cát Lâm hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Một Lang kỵ sĩ trẻ tuổi trên trán có vết sẹo chạy về phía anh, Cát Lâm có thể nhìn thấy rõ con sói kia mở ra hàm răng sắc nhọn, kỵ sĩ phải dùng chân gõ gõ sói xám, lúc này nó mới không làm ra bộ dạng cắn người với anh.

Nhưng mà mùi tanh từ miệng nó cũng rất khó ngửi, Cát Lâm cực lực nhẫn nại, ngăn cản bản thân lộ ra biểu tình không tốt nào đấy, khiến đối phương hiểu lầm.

Sói xám đi vòng quanh anh một vòng, sau khi kỵ sĩ trên lưng nó xác nhận anh không có vũ khí gì, lập tức vươn tay, thô bạo đè lại bả vai Cát Lâm, tiếp theo lấy ra một miếng vải bố không biết đã mấy đời chưa giặt rồi, chà mạnh lên mặt anh.
Động tác cực kì thô bạo, trán và má anh đều nóng cháy đau rát.

Đối phương lại vẫn cứ không chịu bỏ qua, kéo tóc anh lên xem xét sau tai và cổ.

Hành động vô lễ như thế khiến cho Cát Lâm tức điên, tuy rằng anh tạm thời không thể làm gì, nhưng có thể ghi nhớ kỹ dáng vẻ của mấy người này.

Biến hóa kế tiếp vượt ngoài dự kiến của Cát Lâm, tên Lang kỹ sĩ thô lỗ đó buông tay ra, nói với đồng bạn vài câu, không khí giương cung bạt kiếm nháy mắt biến mất.

Bọn kỵ sĩ buông cung tiễn, bảo đám sói xám ngồi xuống, đa số họ đều lộ ra tươi cười khoe tám cái răng.

Răng nanh rất trắng, Cát Lâm thậm chí bị ánh sáng phản chiếu khiến cho lung lay một chút.

Tên Lang kỵ sĩ trên trán có vết sẹo kia nhảy xuống lưng sói, đem sói xám giao cho đồng bạn của y, tự mình đi tới dùng sức vỗ vỗ bả vai Cát Lâm, trên khuôn mặt tục tằng tràn đầy đồng tình, còn làm một động tác ý bảo anh đi cùng y.
Khi tiếp xúc gần gũi, Cát Lâm nhìn thấy giữa mày những kỵ sĩ này có một hình xăm màu nâu đậm.

Đồ án của hình xăm rất buồn cười, hai hình tam giác nhỏ cộng với nửa vòng tròn, hai bên vòng tròn đó còn có ba đường nho nhỏ, rõ ràng là một hình vẽ đầu mèo thu nhỏ, hơn nữa bên trên nó còn có một hình cung dựng lên tượng trưng cho đuôi.

Tưởng tượng một chút, một đám đàn ông dung mạo tục tằng, giữa ấn đường có con mèo moe moe, khi nói chuyện chỉ cần chau mày một cái, đuôi mèo cũng theo đó mà lắc lắc theo...

Ông trời đùa tui!!!

May mà Cát Lâm nhớ tới đầu sỏ gây tội, quái thú thật lớn có nghi vấn thuộc họ mèo, ý cười nháy mắt tiêu tán.

Anh nhìn nụ cười của bọn họ, có chút trù trừ.

Nhưng mà Cát Lâm cũng không có lựa chọn khác, Lang kỵ sĩ nửa tha nửa kéo anh lên một thứ như là xe trượt**, những người khác đem dây cương đeo lên hai con sói xám, thét to một tiếng, xe trượt ngay trên cỏ chạy băng băng.
So với những con sói trong ấn tượng của Cát Lâm, đám sói xám này có bả vai rất rộng, nơi đó có lông dày, có thể so với tông mao của gấu, mà Lang kỵ sĩ lại lấy một tư thế anh nhìn thôi đã khó chịu dẫm lên đó, đặt người giữa bả vai và xương sống của chúng.

Có chút quen mắt.

Cát Lâm rất là buồn bực, trên địa cầu tuyệt đối không có ai cưỡi sói cả, sói bên đó cũng không thích hợp để cưỡi, vậy sao anh lại cảm thấy tư thế này quen mắt chứ?

Sói xám linh hoạt tránh đi những cái hố trên đất, nhưng mà thế đất ở đồng cỏ không bằng phẳng, xe trượt thường thường bay lên không, sau đó rơi xuống thật mạnh. Cát Lâm chỉ có thể học theo cái tên mặt sẹo kế bên, vòng cổ tay vào dây cương, bàn tay nắm chặt, hơi hơi ngửa thân người ra sau, liều mạng ổn định thân hình giữa những đợt xóc nảy.
Lang kỵ sĩ tuyệt không cảm thấy khó chịu, còn cao giọng hát ca nữa kìa.

"Nhanh như điện chớp, chạy về phương xa.

Hegel, Hegel.

Cố hương của Chiến thần Eloca.

Hegel, nơi hoa tươi nở rộ.

Lúa mạch vàng óng ánh, lửa trại sáng rực rỡ...

Và vinh quang vĩnh viễn không phai màu!"

*Nguyên văn: Thoát hoan = Là người có lối suy nghĩ hoặc hành động không bình thường, kiểu như thích làm gì thì làm, kiểu như có chút chạm mạch. Nguồn: https://dithanbangdanilam.wordpress.com/category/bo-nao-phun-tao-thoat-hoan-thu/)

**Nguyên văn: hoạt khiêu: một thứ đồ đi trên bùn, hình như cái sọt, hai đầu vểnh lên, một chân quỳ vào trong, một chân đẩy đi

Từ điển trích dẫn: http://hvdic.thivien.net/hv/h%E1%BA%A1p

1. (Danh) Vật dùng để đi hay trượt trong bùn, tuyết... ◎Như: "tuyết khiêu" 雪橇 xe trượt tuyết. ◇Sử Kí 史記: "Thuỷ hành thừa thuyền, nê hành thừa khiêu" 水行乘船, 泥行乘橇 (Hạ bổn kỉ 夏本紀) Đi trên nước đáp thuyền, đi trên bùn (đầm lầy) cỡi cái khiêu.)