- Hả? Anh ấy nói anh ấy đang tìm cậu á?
- Ừ! Anh ý bắt đầu tỏ tình với tớ trước!
- Thế á? Vậy là cậu đồng ý à?
Nói đến đây thì mặt Trang bỗng đỏ lại. Cô im lặng, đặt 2 tay lên đùi rồi đung đưa liên tục khiến Huyền Anh cảm thấy sốt ruột.
- Sao vậy? Nói đi! Cậu có đồng ý không?
- Thực ra là… tớ bị bắt ép!
- Hả? Anh ta làm gì cậu cơ? Anh ta dám… cậu á?
Trang ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Huyền Anh đang tức giận hết sức.
- Ý cậu là sao?
- Anh ta đã làm gì để đến mức cậu phải chấp nhận làm người yêu anh ta như thế?
Cô chợt hiểu ý mà Huyền Anh đang nói đến. Cô vội xua tay để phủ nhận những điều đó, Huyền Anh hiểu sai ý cô rồi.
- Không… anh ta không làm gì mình cả!
- Thế thì tại sao? Cậu nói đi! Nếu anh ta dám làm gì cậu thì tớ sẽ cho anh ta 1 trận kể cả là người tớ hâm mộ đi chăng nữa, ai mà dám đụng đến cậu thì tớ quyết không tha!
- Thực ra… thực ra…
- Nói đi xem nào! Sao cứ lắp bắp thế?
- Thực ra là vì… tớ thích anh ấy! Từ lâu rồi!- Trang hét lên, mắt nhắm chặt lại.
- Hả???- Huyền Anh mắt chữ A mồm chữ O.
Phải khó khăn lắm Trang mới dám nói ra câu đó. Huyền Anh hiện giờ còn ngạc nhiên hơn gấp trăm lần. Cô không ngờ mình mới chỉ bất tỉnh 2 tuần thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra đến thế.
Một người ở bên ngoài đã nghe hết tất cả. Người đó mỉm cười, chiếc khuyên bạc hình tròn khẽ ánh lên mặc dù ánh sáng trong bệnh viện khá yếu ớt. Anh đút tay túi quần, ung dung bước đi trên dãy hành lang dài dằng dặc, huýt sáo vu vơ như đang vui về 1 việc gì đó.
Trang nhìn cô bạn thân đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, người nghiêng nghiêng theo giai điệu bài hát của ca sĩ Kindy.
- Vậy là… cậu và Duy… yêu nhau rồi hả?
Mọi hành động của Huyền Anh dừng hẳn lại, cô chậm rãi quay sang nhìn Trang. Cô cảm thấy hơi bối rối khi nghe được câu hỏi đó.
Duy đã nói lời yêu cô đâu? Chỉ có cô yêu anh thôi mà, hay chính xác hơn là cô đang yêu đơn phương anh. Vậy nên nói là đúng thì cũng không được, nói sai cũng chẳng xong. Cô chẳng biết phải trả lời Trang như thế nào bây giờ.
- Tớ… không… biết!
Huyền Anh vội quay mặt đi để không bị Trang nhìn thấy là cô đang khóc. Đôi khi cô cũng không thể kiểm soát được bản thân mình. Cứ mỗi lúc cảm xúc dâng trào 1 chút là nước mắt cứ lẽ tự nhiên thế mà trào ra, muốn lau đi, muốn nín đi cũng khó khăn lắm.
Trang thở dài, cô đã hiểu. Vậy là Huyền Anh rất yêu Duy nhưng không dám nói ra. Có lẽ Huyền Anh cứ tưởng rằng Duy chỉ coi cô là 1 người em gái không hơn không kém, vì trái tim anh đã dành cho 1 cô gái tên Linh mà anh yêu tha thiết cách đây 8 năm rồi. Ngốc quá! Có thế thôi mà cũng phải tự làm khổ bản thân mình. Chả lẽ cô luôn tự dằn vặt bản thân mình thế này để cảm thấy tốt hơn sao?
Trang đặt tay lên vai Huyền Anh, xoay người cô lại. Lần này thì cô đã thấy rõ mồn một là Huyền Anh đang khóc.
- Huyền Anh à! Duy nói…
- Tớ biết rồi! Cậu không cần phải nói đâu!
Huyền Anh không muốn nghe nữa, người cô run lẩy bẩy, khuôn mặt bỗng trở nên xanh xao, bàn tay lạnh lẽo gạt tay của Trang ra.
- Duy yêu cậu! Rất nhiều!
Huyền Anh mở to mắt, 2 tay buông thõng xuống, thất thần nhìn thẳng vào mắt của Trang. Bĩnh tĩnh lại 1 chút, cô tưởng mình nghe lầm, hỏi lại Trang để xác định rõ những điều Trang vừa nói.
- Cậu vừa nói gì cơ?
- Chuyện của 8 năm trước đã là quá khứ! Duy không còn yêu cô gái tên Linh đó nữa! Cậu hiểu không? Duy chỉ yêu cậu mà thôi! Cậu có biết là cậu ta đã như thế nào trong lúc cậu bất tỉnh không? Không ăn, không uống thậm chí không ngủ, chỉ kè kè bên cậu để chăm sóc. Cậu ta rất rất rất yêu cậu Huyền Anh à!
Tai Huyền Anh như ù đi, thay vào đó là 1 mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cô ôm đầu rồi lắc lia lịa, tỏ ý không tin những lời Trang vừa nói. Làm sao có thể như vậy được? Người anh yêu là Linh cơ mà! Anh đâu cần phải an ủi cô theo kiểu dối trá như thế? Thà cứ nói thẳng ra là anh yêu cô gái tên Linh kia đi, ít ra cô sẽ cảm thấy bớt day dứt hơn đấy. Anh lại còn nói dối với Trang là anh yêu cô nữa, anh định biến cô thành con ngốc sao?
Huyền Anh cười nhạt, cô không ngờ Duy lại là người như thế. Chẳng qua chuyện cô bị Thùy Dung đánh là do có liên quan đến anh nên anh đành phải lấy lý do là yêu cô để mọi người không nghĩ anh là con người không có trách nhiệm mà thôi! Những cử chỉ chăm sóc, yêu thương ấy chỉ là để bù đắp cho tội lỗi của mình. Hóa ra tất cả cũng chỉ vì danh dự và tiếng tăm, thật đáng khinh!
- Cậu sao thế?
- Tớ không sao! Cậu ra ngoài được không? Tớ cần ở một mình!
- Huyền Anh à! Cậu lại nghĩ gì linh tinh phải không?
- Không! Cậu ra ngoài đi!
- Ừ! Nếu cần gì thì cứ gọi mình nhé!
- …
Trang lẳng lặng bước ra ngoài, cô cảm thấy hối hận vì tự nhiên lại hỏi Huyền Anh câu hỏi ngốc nghếch đó. Nếu Huyền Anh và Duy mà giận dỗi nhau thì chẳng phải mọi chuyện sẽ là tại cô hết sao?
“Ôi cái miệng hại cái thân! Sao bây giờ mình lại ghét mình thế không biết?”
Trang tự cốc vào đầu để trừng phạt mình. Cô sợ Huyền Anh sẽ bị tổn thương bởi những điều cô vừa nói. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của Huyền Anh thôi là cũng có thể biết được tâm trạng, cảm xúc của cô ấy hiện giờ là như thế nào.
“Tôi là đồ đáng ghét! Tôi là đồ đáng ghét! Tôi là đồ đáng ghét!”
***
Chỉ còn 3 ngày nữa là Huyền Anh có thể xuất viện vì tình trạng sức khỏe của cô đã trở nên tốt hơn. Vy thì quay trở về nhà của mình và tiếp tục công việc trong Fashion King, Kevin cũng vậy, vẫn giữ vai trò là 1 nhà lãnh đạo nghiêm khắc, anh không còn phải lo lắng quá nhiều chuyện nữa. Ai cũng đã có những tâm trạng thoải mái hơn sau khi Huyền Anh tỉnh lại, chỉ trừ 1 người.
Duy bước vào trong, ngày nào anh cũng mang đồ ăn và đồ uống cho Huyền Anh, luôn túc trực bên cạnh cô suốt. Nhưng…
- Tại sao đồ ăn anh mang đến em lại không ăn?
- Em không đói!- Cô nói nhưng chẳng thèm nhìn anh.
- Em cần phải ăn uống đầy đủ!
- …