Bộp…
- Trời ạ! Không phải đi như thế! Cô phải giữ thăng bằng vào! Mấy cô người mẫu trước của tôi phải đặt lên đầu 4 quyển sách dày cộp lận. Cô đặt có mỗi 1 quyển thôi mà đã làm rơi rồi!
- Nhưng đôi giày này cao quá, gót lại nhọn nữa! Chú cứ làm như dễ lắm ý!
- Tôi biết là khó nhưng cô cũng phải cố gắng tập trung cao độ vào chứ!
- Tôi không quen đi giày cao gót. Từ trước đến nay tôi toàn đi giày bệt thôi! Làm sao tôi thích nghi được với đôi cao tận 10 phân này cơ chứ?
- Hôm đó sẽ phải đi đôi 15 phân đấy! Đi 10 phân thì người ta đuổi đi ngay!
- Thế thì tôi không làm được đâu! Nó quá sức đối với tôi!- Vy ném quyển sách vào người ông Kiên.
- Chẳng có gì gọi là quá sức cả! Chỉ cần cô đừng quá để ý đến đôi giày, hãy tập trung vào mục đích của mình là để biểu diễn bộ trang phục cao quý mà mình đang khoác trên người. Cô càng chú tâm vào đôi giày thì cô sẽ càng bị mất thăng bằng, ngã sẽ càng đau!
- Tôi sợ lắm! Ngày xưa tôi đã từng bị trẹo chân vì đi giày cao gót đấy chú biết không?
- Đấy thấy chưa? Cô càng để ý đến nó thì càng dễ ngã. Đơn giản vì cô sợ ngã, sợ bị trẹo chân phải không? Ai đi cái này mà chả có lúc bị trẹo chân? Cô đâu phải là trường hợp đầu tiên? Chính vì sợ sệt nên cô chẳng bao giờ khá lên được! Cô hãy nhìn cô Ngân kia kìa, đi rất thạo.
- Đơn giản là vì chị ý ngày nào cũng đi giày cao gót đi làm!
- Đấy! Vì thế nên cô ấy mới đi được thế kia! Vừa vào phát đã đi được ngay. Cố lên, đi giày cao gót không khó đâu! Nó làm tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ đấy! Cô thấy không? Ai đi cũng rất đẹp, chả lẽ cô lại không đi được? Người ta làm được thì nhất định mình cũng phải làm được chứ! Cô cũng là con gái cơ mà!
Vy lưỡng lự 1 lúc.
- Còn phải suy nghĩ gì nữa? Đi đi mau lên! Tôi sẽ lấy tạm quyển tạp chí mỏng mỏng này nhé, để cô đi cho dễ. Nào, thử đi! Nên nhớ là đừng tập trung vào đôi giày nhé. Cứ nhìn thằng về phía trước. Mà hôm đấy diễn thì đừng nhìn vào khán giả nghe chưa? Cô sẽ run đấy!
- Tôi biết rồi thưa chú!
- Đi thử đi! Tôi còn nhiều việc lắm!
Vy nhắm mắt lại, hít vào thở ra 1 lúc rồi nhẹ nhàng đứng dậy, đặt quyển tạp chí lên đầu. Cô bước đi chậm rãi, không để ý đến đôi chân đang từ từ di chuyển của mình, cô chỉ nhìn về phía trước và cố gắng đi sao cho quyển tạp chí không bị rơi xuống.
- Đúng rồi! Đúng rồi! Tốt lắm! Đi nhanh hơn chút nữa đi!
Vy đi nhanh dần, nhanh dần. Nhưng do đi nhanh quá nên cô bị mất thăng bằng, ngã về bên phải và tất nhiên quyển tạp chí cũng theo sau rơi xuống.
- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!- Vy cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông Kiên.
- Không đâu! Cô làm rất tốt! Tôi khen ngợi cô!
Vy ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn ông Kiên.
- Tôi… tôi làm tốt ư? Chú… chú không đùa tôi đấy chứ?
- Bây giờ đang giai đoạn gấp rút, tôi còn thì giờ để đùa với cô sao? Tốt rồi đấy! Chỉ cần đi nhanh hơn chút nữa là được! Bây giờ cô về phòng nghỉ ngơi đi, chiều tập tiếp. Có gì thì nhờ cô Ngân chỉ cho, tôi thấy cô Ngân rất có năng lực đấy!- Ông Kiên chỉ tay về phía Ngân.
- Vâng! Chào chú, tôi đi đây!
- Chào chú!- Ngân cúi đầu, lẽo đẽo chạy theo sau Vy.
- Này! Em thấy chị hợp làm người mẫu lắm hả?
- Em không biết! Có lẽ vậy!
- Hừ! Sao em chưa hỏi ý kiến chị mà đã lôi chị đi như thế hả?- Ngân trừng mắt nhìn Vy.
- Em xin lỗi! Tại em thấy chỉ có mỗi chị và chị Chi là con gái ở tổ mình. Mà chị Chi thì hơi mập, không hợp đâu, chú Kiên mắng em chết.
- Em sợ chú Kiên đến mức đó à?
- Không phải là sợ mà em lười đi sang chỗ khác tìm người thích hợp. Chị quá hoàn hảo còn gì, nhìn cũng xinh, chỉ mỗi tội hơi gầy thôi!- Vy nhún vai.
- Chị đã cố ăn nhiều rồi, bao gồm cả ăn vặt mà chẳng béo lên tý nào, chỉ có cao lên thôi!- Ngân thở dài.
- Không sao chị ạ! Em thấy thế này cũng khá đẹp mà!
- Ừ! Cảm ơn em! Thế chị sẽ tham gia cùng em nha!
- Nhưng mà em không đi được giày cao gót, cố gắng lắm mới đi được có chút xíu à!
- Chị sẽ giúp đỡ em. Yên tâm đi! Đi dễ mà! Thú thực thì ngày xưa chị cũng bị trẹo chân khá nhiều lần, đau lắm ý! Nhưng đi dần sẽ quen em à! Tý nữa chị dạy cho! Chỉ cần em đừng để ý đến là được!
- Chà chà! Chị Ngân giỏi à nha! Cái gì cũng biết! Em rất thích chị!
- Gớm gớm! Cảm ơn cô!- Ngân véo yêu Vy.
***
- Thôi muộn quá rồi! Tớ phải về đây!
- Mới có 7 giờ tối mà! Về sớm thế? Ở lại ăn tối với nhà mình đi!
- Mình xin lỗi! Mình phải về ngay lập tức. Mấy hôm nay không về rồi, mình sợ chị Vy sẽ lo lắng.
- Mấy ngày gì đâu? Mới có 2 ngày 1 đêm mà!
- Thế là cả 1 vấn đề rồi đó! Con gái không nên ngủ ở ngoài nhiều!
- Kệ chứ! Mình không làm gì bất chính là được mà!
- Thôi! Dù sao tớ vẫn phải về đây!
- Giờ này cũng tối rồi, cậu về 1 mình nguy hiểm lắm! Nhà tớ cũng khá xa so với nhà cậu mà!
- Không sao mà! Tớ đi bộ về được!
- Hay để tớ đưa cậu về nha!
- Khỏi đi! Tớ tự về được!
- Này! Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cậu phải gọi ngay cho tớ đấy nhé!
- Ừ! Yên tâm! Thôi tớ về đây! Chào cậu!
- Chào cậu!
Huyền Anh chậm rãi bước đi. Ngoài đường khá đông đúc, xe cộ, người đi bộ nườm nượp chen chúc nhau. Cô đến nơi đó, cánh đồng hoa bồ công anh – nơi mà cô hay ra đây khi có những chuyện buồn giấu kín trong lòng mà không thể nói ra. Nơi này rất ít người biết, cô có thể đứng 1 mình giữa cả 1 khoảng rộng lớn, la hét thỏa thích mà không ai hay biết. Cô ngồi 1 mình, tay cô cầm lấy 1 bông hoa bồ công anh rồi thổi, cánh hoa cứ hướng theo gió mà bay đi, bay rất xa, trôi nhanh vào trong khoảng tối bao trùm cả cánh đồng rộng mênh mông. Cô thích hoa bồ công anh lắm. Trông nó yếu đuối như cần sự bảo vệ từ 1 điều kì diệu nào đó. Cô tình cờ phát hiện ra được nơi này từ khi còn rất nhỏ. Nó đẹp, yên tĩnh, không ảnh hưởng gì đến bên ngoài. Nếu như muốn ở 1 mình thì đây là 1 nơi khá lí tưởng.