*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dung Haru
An an ổn ổn qua hơn nửa tháng. Tiết trời mùa đông hanh khô rét lạnh, mùa đông ba bốn năm trước, mỗi ngày anh sẽ ôm Khúc Kỳ ngủ đến giữa trưa mới dậy, một người một mèo chơi đùa trên giường, chơi đã rồi mới đi ăn cơm. Khúc Kỳ đi rồi Cà Rem tới, anh lại phải đặc biệt chú ý đến sức khỏe của Cà Rem, không chịu được lạnh, máy sưởi trong nhà lúc nào cũng mở, tinh thần lúc nào cũng khỏe khoắn ghé vào đùi anh ngủ.
Năm nay anh có tới hai con mèo.
Trời ngày càng lạnh hơn, gió thổi hơn nửa tháng, Khương Hiền vốn cứ ngồi lì ở nhà, bây giờ thời gian ra khỏi cửa lại càng ít.
Nhưng có những lúc không thể không rời khỏi nhà, ví dụ như lúc anh trai anh dẫn chị dâu từ nước ngoài về, bố mẹ gọi anh dẫn Bạch Tú về nhà, người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm. Tình trạng này của Bạch Tú làm sao mà ra ngoài? Anh qua loa nói là Bạch Tú có việc ra ngoài chơi rồi, bố mẹ còn nói ít nhất anh cũng phải tới.
Con mèo nhỏ ngồi bên cạnh nghe điện thoại, nghe hết toàn bộ, mất hứng nhảy đến chụp lấy mặt sau của điện thoại. Khương Hiền dùng ngón tay xoa xoa bụng nó, nói: “Là ngày mai. Anh sẽ về sớm một chút.”
Khúc Kỳ nhảy đến cạnh máy tính gõ: “Không cho 1”
“Anh cũng không muốn đi,” Khương Hiền hạ mi mắt, “Nhưng mà không còn cách nào.”
Khương Hiền có chút khó chịu, trước kia thỉnh thoảng sẽ ôm lấy mèo nhỏ, yên ổn mà nói chút chuyện về bố mẹ. Bạch Tú đối với đoạn kí ức lúc đó không nhớ rõ lắm, mơ hồ nhớ lại chính mình cũng chán ghét bọn họ, nhưng cũng biết rõ Khương Hiền đối với người nhà tâm tình rất phức tạp.
Nó nhảy lên tay Khương Hiền, vin người tới liếm liếm mặt anh, kiêu ngạo meo một tiếng. Khương Hiền cười cười với nó, nó lại nhảy về máy tính nói: “Về sớm một chút, bằng không em đi bắt nạt hồ ly tinh 111”
Ngày hôm sau trước khi anh ra ngoài, Khúc Kỳ còn muốn xin anh mua một con cá nhỏ về. Cà Rem nghe được động tĩnh, từ trong phòng thò đầu ra, chậm rì rì đi đến bên người anh, kêu meo meo cọ cọ ống quần anh, như đang tạm biệt.
Khúc Kỳ nhìn không nổi màn này, nhảy bổ tới cắn đuôi Cà Rem kéo ra đằng sau, trừng mắt liếc Khương Hiền. Anh không biết nên khóc hay cười mà ra cửa, Cà Rem lại lập tức nhảy đi, trở về phòng.
Nhà bố mẹ và nhà anh khoảng cách không xa không gần, lái xe đến. Lúc anh vào nhà, bố mẹ và anh trai em gái đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, hình như đang nói chuyện gì buồn cười lắm, tiếng cười khoan khoái vang lên.
Anh không lạnh nhạt cũng không thân mật chào hỏi, đáp qua loa vài câu của bố mẹ, lại trầm mặc ngồi một bên. Bố mẹ cũng không phải đặc biệt để ý đến trầm mặc của anh, mỗi lần người nhà sum hợp, anh luôn luôn không hòa hợp mà như một người ngoài.
Anh thất thần chơi điện thoại, nghĩ xem hai đứa mèo ở nhà đang làm gì. Mẹ và em gái cùng chị dâu vào bếp, bố hỏi anh và Bạch Tú thế nào rồi, Khương Hiền giương mắt nhìn một chút, chỉ nói: “Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bố thả lỏng khẩu khí, “Lúc ấy bố còn sợ con trong lòng oán thán. Bố mẹ cảm thấy, tính cách con thế này bao giờ cũng một mình, nuôi thú vật cũng không thể mãi bên con, con xem con mèo mấy năm trước chạy đi rồi đấy thôi? Hiện tại con này cũng… Ài, có thể tìm một người bạn thì cứ tìm đi, bố thấy đứa nhỏ kia thích con, các con có thể sống tốt với nhau bố mẹ rất an tâm.”
Khương Hiền cảm thấy rất buồn cười, nhưng không nói lại, tàm tạm gật đầu. Đến lúc ăn cơm anh nói vài câu tượng trưng, theo quy trình ăn xong thì xem TV, thời gian đã không còn sớm, liền nói mình phài đi.
Màn đêm buông xuống, gió càng lúc càng lạnh thấu xương, quét lên mặt như một lưỡi dao. Anh lái xe tạt qua siêu thị mua cá và chút đồ ăn vặt, trên đường về trời bắt đầu mưa to, hạt mưa đập vào cửa kính, mưa rất nhanh to ào ào, trên bầu trời bỗng lóe sáng, ầm ầm lên vài tiếng nổ.
Mưa dông.
Mưa to quá nên anh không dám chạy nhanh, về đến nhà muộn hơn nửa tiếng. Anh dừng xe, bung dù đi về nhà, xách theo túi nilon nhanh chóng lên lầu.
Mở cửa chỉ thấy một mảnh tối đen, anh gọi Khúc Kỳ, con mèo nhỏ không trả lời. Khương Hiền nhíu mày, tùy tiện thả túi nilon xuống, trực tiếp vào phòng mình. Khúc Kỳ rất sợ trời mưa, có thể sau khi biến thành người cũng thế…
Anh mở đèn lên, trong chăn nhô lên một cục. Anh gọi “Khúc Kỳ”, lại gọi “Bạch Tú”, mới có hai tiếng mèo kêu từ trong vọng ra. Khương Hiền ngẩn người, xốc chăn lên, hai còn mèo nằm sát vào nhau, cái đuôi to của Cà Rem ấp lên con mèo nhỏ trên người mình, tựa như đang dỗ dành nó.
Thấy chủ nhân trở về, Cà Rem ngẩng đầu như tranh công mà meo một tiếng. Khúc Kỳ yếu ớt rời khỏi đuôi nó đi ra, mềm nhũn đáng thương hề hề hướng về phía Khương Hiền kêu lên, sợ hãi đến nỗi móng vuốt nhỏ đều run rẩy.