Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 90: Bầu trời vang vọng




Edit: Tiệm Bánh Sò

Vừa nhắn xong thì Hoắc Khang liền hối hận. Đường đường là thần đua xe, sao có thể túng quẫn đến vậy chứ? Huống chi hắn là nam nhi đó! Nam nhi không thể nói không được đâu! Hắn cẩn thận nhìn lại đối thủ, người này lớn tuổi rồi, người kia năm vừa rồi từng bị thương... Kỳ thật cũng đâu có gì ghê gớm đâu!

Vì thế, không đến nửa giây sau Hoắc Khang lập tức thu hồi tin nhắn, đổi thành: "Đừng có luyện đua xe đó, nếu cô luyện thì chính là cô khinh thường tôi!"

Văn Tâm nhận tin nhắn mà chẳng hiểu gì sất, gõ lại một dấu chấm hỏi: "?"

Hình như Cậu ba bay bổng quá rồi, cứ có cảm tưởng như mình là vô địch thiên hạ hả. Văn Tâm phải thừa nhận, thiên phú của Cậu ba trong đua xe đúng là ngất trời, nếu không thì sao trong chương trình kỳ đầu lúc đội mình đã bị bỏ xa như vậy mà vẫn có thể đảo ngược tình thế được chứ. Nhưng Văn Tâm có một thói quen, hễ làm việc gì cô cũng rất cẩn thận. Khi tham gia bất kỳ chương trình nào, cô đều không đặt tất cả mọi chuyện lên đầu người khác, dù người đó là con mèo mà nhà cô, là quán quân thế giới. Văn Tâm đã điều tra rồi, kỳ thi đấu này sẽ được thăng cấp toàn diện, thực lực của các tuyển thủ cũng không chênh lệch nhiều như kỳ trước nữa, có rất nhiều tay đua cao cấp gia nhập đội khác để được đối chiến với Hoắc Khang. Nói cách khác, đội của Văn Tâm có bug tuyệt đối như Hoắc Khang cũng chẳng được ưu thế gì. Huống chi, tình hình thi đấu biến hóa khôn lường, không phải đó mới là sức hút của thi đua xe sao, chưa đến phút cuối cùng không thể biết được kết quả.

Không phải là Văn Tâm không tin tưởng Hoắc Khang, chỉ là cô không muốn trở thành một cái bình hoa kéo chân mọi người. Nếu lỡ bị ép thế thật, dù cô chỉ giúp được một điểm trong trận phụ thì cũng có thể góp được một viên gạch đến thắng lợi cuối cùng. Vì vậy, sau khi gửi lại một dấu chấm hỏi, cô nhờ Lý Tinh Tinh đăng kí trước khóa học trong trường đua xe nổi tiếng nhất thành phố. Cô cũng mới phát hiện gần đây, đua xe được xem là một môn thể thao phổ biến trong thế giới của truyện này. Gần như những người có tiền sẽ chơi đua xe, nếu không có tiền chỉ sợ khó đi tiếp trong môn này.

Văn Tâm đã có bằng lái, trình độ lái xe cũng khá, nhưng nếu muốn đua xe thì trong lòng cô vẫn rất ngổn ngang, vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Sợ là sợ mình phạm sai lầm gì, với tốc độ nhanh như vậy một khi xảy ra sai lầm gì, nhẹ thì bị thương nằm liệt, nặng thì thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Nhưng xem phương diện khác thì cứ nghĩ đến mình cũng có thể giương cao cờ trên đường đua, cống hiến một phần cho đội ngũ, cô lại hưng phấn không chịu được.

Giữa trưa, cho mấy con mèo trong nhà ăn xong, đã đến giờ hẹn với trường đua. Văn Tâm không nói cho mọi người biết mình đi làm gì, vì cô biết nếu nói thì với tính cách của mấy đứa nhóc này tuyệt đối sẽ không cho cô đo, đặc biệt là Cậu ba và Nhóc con. Thế nên, cô chỉ nói sơ: "Mama phải đi ra ngoài làm việc, mọi người ở nhà ngoan nhé."

Cậu ba khờ khạo chẳng phát hiện điều gì khác thường.

Em gái Ragdoll hình như có cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu: "Meo?" Tâm Tâm đi đâu vậy?

Văn Tâm sờ sờ đầu nó, cười nói: "Yên tâm, đến tối mama sẽ về mà."

Bé trà sữa nũng nịu cọ ống quần cô, dường như không nỡ để cô đi. Văn Tâm ôm Trà sữa lên, đi mãi đến cửa mới lưu luyến không rời thả xuống: "Trà sữa ở nhà phải ngoan đó."

Bé Trà sữa: "Meo..." Tâm Tâm, tui cũng muốn ra ngoài.

Văn Tâm làm như không hiểu lời cầu xin trong mắt Trà sữa, trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi. Nếu hôm nay đi làm việc bình thường thì có thể cô sẽ mềm lòng mang bé Trà sữa theo, nhưng hôm nay cô đi tập đua xe, trường đua lớn như vậy, hơn nữa xe đến xe lui vô cùng nguy hiểm. Trà sữa đáng yêu như vậy, lỡ như bị cắp chạy mất thì làm sao? Văn Tâm thả Trà sữa xuống, hứa hẹn với cả nhà: "Lúc về nhà mama sẽ mua kem ngon nhé."

Hai mắt bé Trà sữa và Em gái Ragdoll đồng loạt sáng rực: "Meo!" Được!

Trong lòng Văn Tâm thờ phào nhẹ nhõm. Bé mèo quýt là con mèo khiến cô yêu tâm nhất, thường xuyên nằm trong ổ làm mấy chuyện kỳ quái, không dính cô. Còn Nhóc con, gần đây Nhóc con bận rộn lắm, cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, kỳ thật Văn Tâm còn có chút mất mát, nhưng cứ thấy tin tức về Kỳ Thị xuất hiện trên trang kinh tế tài chính không ngừng, cô cũng thoải mái hơn nhiều. Lúc nãy ăn trưa mèo đen cũng không ra, có lẽ giờ còn đang thảo luận hợp đồng lớn trị giá mấy trăm triệu trong phòng hội nghị, làm gì có thời gian quản giáo cô.

Nghĩ đến đây, bước chân Văn Tâm cũng nhẹ hơn mấy phần, cứ như học sinh tiểu học cuối cùng cũng có thể lén trốn người lớn ra ngoài lên mạng chơi game vậy. Nhưng, cô vừa mới bước nửa bước chân ra khỏi cửa, sau lưng mèo đen đã chạy ra từ chỗ nào không biết, dùng đôi mắt thần bí thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

Văn Tâm: Đột nhiên chột dạ.JPG

Mèo đen đuổi theo cô, đi trước một bước ra ngoài, nó chau mày quay đầu lại nhìn Văn Tâm, dường như muốn nói: Còn thất thần làm gì? Không phải cô muốn ra ngoài sao?

Văn Tâm nơm nớp lo sợ đi theo, thầm nghĩ, Nhóc con không bàn hợp đồng mấy trăm triệu nữa hả?

Không ngờ, mèo đen vừa lên xe thì lập tức nằm ngủ trên ghế phụ, cứ như mệt mỏi ghê gớm lắm vậy. Đây là lần đầu tiên Văn Tâm nhìn thấy mèo đen mệt đến thế, cô đến gần xem thử, còn có thể nghe được tiếng ngáy nhỏ xíu đều đều có quy luật của nó. Lòng cô tên rần, thiếu chút nữa đã quay đầu xe về. Cũng may, đường từ biệt thự đến trường đua hơi xa, vừa đủ để mèo đen ngủ ngon một giấc.

Mèo đen vừa ngủ dậy đã nhìn thấy trường đua lớn mấy mươi nghìn mét vuông ở ngoại ô thành phố, đồng thời cũng là trường đua lớn nhất cả nước.

Mèo đen: "?" Đây là công việc mà cô nói hả?

Văn Tâm chột dạ nhìn trời. Nhưng mèo đen lại không ngăn cản cô như trong tưởng tượng mà chỉ theo sát sau lưng cô, cứ như chàng vệ sĩ, không rời một tấc.

Lý Tinh Tinh nói: "Vừa nãy huấn luyện viên bảo với em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta cứ để xe ở bãi đỗ xe là được."

Văn Tâm gật gật đầu, thuận tay lái xe quay lại bãi đỗ rồi lùi xe vào. Động tác lái xe của cô thành thạo đến mức mèo đen và Lý Tinh Tinh cũng sửng sốt. Văn Tâm lái xe lợi hại vậy hả?

"Xuống thôi."

Đậu xong, Văn Tâm tắt động cơ. Cửa xe được mở ra, mèo đen linh hoạt nhảy xuống, uy phong lẫm liệt cứ như một con báo con vậy. Nó đi trước mở đường, theo sau là Văn Tâm và Lý Tinh Tinh. Năm phút sau, hai người một mèo đến sân huấn luyện.

Vốn Văn Tâm còn tưởng loại sân tập này cũng chỉ lớn hơn trường dạy láy xe chút thôi, nhưng sau khi cô nhìn thấy ngọn núi cao chót vót trước mặt, cô câm nín hồi lâu. Bây giờ cô bỏ cuộc đi ôm đùi Cậu ba, liệu còn kịp không?

Hu hu... Má ơi cái núi này cao quá đi!!!

Thấy Văn Tâm lùi bước, mèo đen lập tức dùng ánh mắt chỉ hướng quay về. Không ngờ, huấn luyện viên mà Văn Tâm đã hẹn trước vừa đến.

"Cô Văn, cô đừng sợ, người thường sẽ không đua trên núi Vân Long đâu, chúng ta chỉ luyện tập trên đường bình thường thôi."

Văn Tâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì may quá may quá." Có trời mới biết cô sợ độ cao thế nào.

Huấn luyện viên là một giáo viên nữ trung niên dễ gần, rất có cảm tình với những nữ minh không sợ khổ không ngại mệt đến luyện tập như Văn Tâm. Sau khi gặp Văn Tâm lại càng cảm thấy thân thiết hơn, vì vậy bà không nhịn được đi đến, muốn đến gần cô ấy một chút. Ai ngờ, mới vừa đến gần thì con mèo đen bên cạnh Văn Tâm không hiểu sao lại trừng bà một cái. Huấn luyện viên kinh ngạc vì ánh mắt kia: "Cô Văn, con thú cưng này của cô là mèo thật sao?"

"Là mèo nhà tôi." Văn Tâm phì cười, ngồi xổn xuống xoa cái đầu lông xù của Nhóc con, nói: "Nào Nhóc con, kêu meo một tiếng đi, chứng minh thân phận của con nào."

Mèo đen: "..." Không!

"Đây không phải là Văn Tâm sao? Thế nào, hôm nay chỉ để tập xe một mình à, Tổng giám đốc Kỳ không đi cùng cô sao?" Giọng nữ vừa châm chọc vừa chua ngoa truyền đến từ xa, cùng với tiếng giày cao gót cộp cộp, khiến người ta phiền nhiễu.

Mãi đến lúc nắng chiếu lên mặt người phụ nữ kia Văn Tâm mới nhận ra đó là Thư Mạn Nhiên. Thư Mạn Nhiên xuất hiện Văn Tâm mới nhớ đến, cô ta là huấn luyện viên mới gia nhập kỳ này. Nhưng cô là là phu nhân nhà giàu, đến tham gia chương trình này làm gì? Không phải là vì đợt casting lần trước không đấu lại Văn Tâm nên sinh lòng bất mãn, muốn thắng Văn Tâm trong chương trình này chứ?

Thừa lúc Thư Mạn Nhien còn chưa đến gần, Lý Tinh Tinh nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Văn Tâm: "Chị Tâm Tâm, chồng của Thư Mạn Nhiên làm trong ngành xe đấy, em trai cô ta là tay đua chuyên nghiệp, thông qua đường dây liên quan này cô ta mới quen chồng của cô ta."

"Vậy à..." Logic thiệt đó.

Đối với Thư Mạn Nhiên, đua xe cũng như một sân khấu khác của cô ta vậy. Có tầng quan hệ của chồng và em trai, cô ta hoàn toàn có thể nổi bần bật trên chương trình, thuận lợi giành được quán quân. Đáng tiếc, đối thủ bây giờ của cô ta không chỉ là Văn Tâm.

Thư Mạn Nhiên kiêu ngạo bước đến, bảo trợ lý của cô ta lấy chiếc xe mà cô ta đã trang bị hoàn mỹ ra. Đó là một chiếc Lamborghini màu vàng hồng, ánh vàng lấp lánh dưới ánh nắng.

Trận đấu của các huấn luyện viên chỉ là gia vị giải trí, độ khó không cao, đường đua cũng rất phẳng, ít cong quẹo. Chủ yếu là đua tính năng của xe và trình độ lái, kỳ thật chỉ cần biết lái xe bình thường là được, nhưng tốc độ phải cao hơn thường một chút. Văn Tâm vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao xinh đẹp của Thư Mạn Nhiên, cô mới đột nhiên nghĩ đến: Xong rồi, mình không có xe!

Tuy tổ chương trình có cung cấp xe, cô cũng không đến mức không có xe lái, nhưng chiếc xe cao nhất chỉ được một triệu của tổ chương trình có thể so được với Lamborghini của người ta à? Thật ra Văn Tâm cũng không hiểu biết nhiều về giá của xe thể thao, ít nhất là không biết nhiều bằng giá đồ trang điểm. Nhưng chiếc Lamborghini này, chỉ cần nhìn mắt thường cũng thấy vừa đẹp vừa quý giá. Đừng nói là Thư Mạn Nhiên khoe khoang, nếu Văn Tâm có chiếc xe này nhất định cô cũng sẽ không nhịn được khoe thôi.

Thư Mạn Nhiên vô cùng đắc ý với chiếc xe yêu của mình, đặc biệt là cô ta biết Văn Tâm mới lái một chiếc BMW bình thường đến đây, giờ chiếc BMW đó còn đang xám xịt đậu trong bãi kia kìa. Nghĩ đến lần trước mình phải chịu nhục vụ casting, Thu Mạn Nhiên vờ vĩnh bước tới, nói: "Ai chà Tâm Tâm, có phải Tổng giám đốc Kỳ quên mua xe cho cô không? Không thì chỗ tôi còn đấy, cho cô mượn trước một chiếc nhé."

Thư Mạn Nhiên còn chưa dứt lời, tiếng động cơ ầm ầm nổ vang đã cắt ngang lời cô ta. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đường đua. Một, hai, ba chiếc... Lamborghini, Maybach rồi Ferrari.. Bảy chiếc xe đua đỉnh cấp lần lượt xuất hiện, đi đầu chính là chiếc Ferrari màu đỏ rực biểu tượng nhất.

Xe dừng lại, cánh cửa xe được tung lên như đôicánh, một người đàn ông dường như là con lai cao mét chín bước ra, chào hỏi vớiVăn Tâm: "Tâm Tâm, đến xem thử cô thích chiếc nào?"