Mèo Nhỏ

Chương 7: 7: Bị Đánh





Giờ ra chơi Tiêu An tìm đến chỗ cũ mà hôm qua ngồi ăn cơm, đúng như những gì cậu đã nghĩ, Trạch Lan không đi theo cậu đòi ăn chung giống như hôm qua nữa, hôm nay Trạch Lan đã ra căng tin của trường ngồi ăn với bạn bè khác.

Một buổi học không nghe được tiếng nói của Trạch Lan khiến cậu không quen được.
Tiêu An bỏ cơm vào trong miệng vừa nhai vừa suy nghĩ, cậu thấy lỗi tất cả đều do bản thân cậu hết, cậu quá nặng lời rồi, lát nữa vào học có nên đi xin lỗi Trạch Lan không?
Ngồi phân vân nghĩ cả buổi vẫn là không, mặc dù trong lòng luôn cảm thấy là lỗi của mình, nhưng Tiêu An vẫn quyết định thôi thì để vậy, dù sao cũng giống y như trước, cậu cứ bình thường một mình là được rồi.

Bản thân là một người trước giờ ít nói, nếu giờ mà cậu lại mở miệng đi xin lỗi Trạch Lan thì có mà một buổi vẫn chả thể nào nói ra được.
Ban đầu Tiêu An vốn không có trông mong gì đến chuyện bạn bè này, bây giờ mọi chuyện trở lại bình thường thì thôi, mọi thứ sẽ vẫn như cũ.
Sau khi ăn xong, Tiêu An cầm hộp cơm với bình nước đi về lớp, chả biết sao lúc đi về lớp cậu lại thấy ở trước lớp có một nhóm con gái đang đứng tụ tập lại, trông như là đang đợi ai đó.
Tiêu An đi đến cửa lớp ngay chỗ nhóm con gái đang đứng, “Các cậu đang cản đường.”
Mấy bạn nữ nghe vậy thì nhìn nhìn Tiêu An, sau đó tránh đường cho Tiêu An đi vào.
Tiêu An mới bước qua thì có một giọng nữ từ trong nhóm con gái vang lên: “Cậu, cậu là Tiêu An mới chuyển đến có phải không? Tớ tên, là Hứa Nhã Ly học lớp 5A4, tớ rất thích, cậu, nên, muốn được làm quen với cậu á.”
Sau đó lần lượt là tiếng mấy người trong nhóm nữ đó giới thiệu.
“Tớ là Hứa Vy Mi.”
“Tớ là La Ngọc Yên.”
“Còn tớ là Tần Uyển Linh.”
Tiêu An chẳng thèm để ý cũng như có chút gì quan tâm đến mà chỉ hờ hững nói: “Nhưng tôi không muốn.”
Nói xong Tiêu An liền đi về chỗ ngồi của mình cất lại hộp cơm và bình nước vào trong cặp.
Hứa Nhã Ly đứng đầu trong đám bạn bị xấu hổ quê với mấy bạn khác bèn bỏ đi, tiếp theo lần lượt các bạn đi chung cũng đi theo cô bạn.
Trong lúc bỏ đi mấy cô bạn khá tức giận vì thái độ của Tiêu An khi lẫy.

“Đúng là đáng ghét quá đi à, tớ không thèm làm quen với cậu ta đâu á.”
“Cậu ta nhìn hung dữ tớ sợ lắm, tớ đổi ý rồi, tớ không thèm thích cậu ta nữa đâu.”
“Đúng á, tớ thích Trạch Lan hơn, cậu ấy vui vẻ hơn nhiều ơi là nhiều luôn.”
Trong số đó cũng có một cô bạn chưa từ bỏ được, đó là cô bạn Hứa Nhã Ly vẫn còn đang ôm hy vọng, “Nhưng mà tớ vẫn thích cậu ấy lắm nha.”
Tiêu An ngồi trong lớp thấy cảnh vừa rồi đúng là giống như trước kia không khác tí nào, dù sao thì với cái tính ghét giao tiếp này của cậu, cậu biết rất nhanh mấy người kia cũng sẽ chán ghét thôi.

Nghĩ xong cậu liền lấy tập ra học, một lúc sau thì tiếng chuông vào học cũng reo lên.
Kể từ sáng cho đến lúc bây giờ, Trạch Lan không thèm mở miệng nói với cậu một câu nào, nhìn thôi cũng như muốn né tránh đi, đáng lý ra cậu phải nên thấy bình thường, còn đằng này cậu lại cảm thấy khó chịu và buồn bực trong người, cậu cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao nữa đây?
Trở lại những ngày tháng trước đây với cậu hết sức là bình thường, nhưng sao trong người cậu cứ cảm thấy không vui thế này?
Buổi tối, Tiêu An đang ăn cơm cùng mẹ.
“Hôm nay mẹ đi làm mọi thứ có tốt không?”
“Mọi thứ tốt lắm con, bà chủ ở đấy tốt bụng và dễ chịu lắm, tuy hơi cực một chút xíu nhưng vẫn rất tốt con ạ.”
Tiêu An cũng vui thay cho mẹ, cậu gắp thức ăn vào chén của mẹ.
Lâm Mặc thấy hôm nay Tiêu An tâm trạng hơi có gì đó khác bèn hỏi: “Hôm nay ở lớp có xảy ra chuyện gì không vậy con?”
Tiêu An khựng đũa lại vài giây rồi mới nói: “Không có gì đâu mẹ, mọi chuyện vẫn tốt lắm mẹ yên tâm đi nha.”
Ăn tối với mẹ xong, Tiêu An định đi làm bài tập toán mà cô giáo giao cho về nhà làm, cậu ngồi đọc qua thấy không có bài nào khó, toàn những bài đơn giản đã biết làm hết rồi nên là làm xong rất nhanh.

Sau khi làm xong bài tập, Tiêu An ra ngoài phòng khách bật ti vi lên xem giải trí một chút, cậu ngồi xem ti vi nhưng không biết phim đang chiếu gì, chuyện xảy ra vào ngày hôm nay lại hiện lên trong đầu cậu rõ ràng như chỉ mới vừa xảy ra ngay đây thôi.
Phải chăng khi đó cậu nói không quá khó nghe thì được rồi, lỗi là do cậu hết, Trạch Lan không có quá đáng đến như vậy.


Ngồi một hồi, Tiêu An nhìn lên thấy đồng hồ cũng đã là chín giờ rưỡi hơn, cậu tắt ti vi rồi đi về phòng ngủ.
Hôm sau khi Tiêu An trên đường đi đến lớp thì thấy trước lớp là một bạn nữ, tính cậu nếu đã gặp rồi thì sẽ có ấn tượng, quả nhiên là một người trong nhóm con gái hôm qua mà cậu đã gặp.
Hứa Nhã Ly trên tay cầm một hộp sữa dâu, cô bạn thấy Tiêu An đi đến lớp thì trên mặt liền vui vẻ, đợi Tiêu An đến gần thì cô hơi thẹn thùng nói: “Tớ, tớ tặng cậu này, tớ rất là thích cậu, nên rất muốn cậu làm bạn trai của tớ á.”
Hứa Nhã Ly nghĩ lần này tặng sữa chắc thế nào Tiêu An cũng sẽ nhận và đồng ý làm bạn trai với mình nên rất vui vẻ, chiêu này mấy bạn của cô đều chỉ như vậy, cô tin sẽ thành công thôi.

Tiêu An tuy khó gần nhưng cô tin sẽ không lạnh lùng giống như hôm qua đâu.
Tiêu An không để ý mà lướt ngang Hứa Nhã Ly đi vào lớp về chỗ ngồi mà không thèm để ý gì đến.
Hứa Nhã Ly vẫn can đảm đi theo sau Tiêu An vào lớp đến tận chỗ ngồi, cô để hộp sữa lên trên bàn Tiêu An nói: “Cậu nhận đi mà nha.”
Tiêu An lạnh lùng nói: “Tôi không nhận, phiền cậu mang đi, tôi không muốn làm quen với cậu.”
Hứa Nhã Ly thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu An thì hơi sợ, mọi chuyện có chút không giống như cô nghĩ rồi, nhưng cô vẫn còn can đảm chưa từ bỏ được ý định muốn làm quen mà can đảm nói: “Cậu nhận sữa của tớ đi.”
“Nếu tôi nhận thì cậu sẽ đi?” Tiêu An giọng nói khó chịu, cậu biết ý đồ của Hứa Nhã Ly, có mục đích hết.
Nghe vậy Hứa Nhã Ly vui vẻ gật đầu liên tục, “Phải á.”
Lần này cô tin chắc chắn sẽ thành công, tí phải đi khoe với mấy bạn khác ngay mới được.
Tiêu An cầm lấy hộp sữa trên bàn lạnh lùng nói: “Tôi nhận rồi, cậu đi đi.”
Hứa Nhã Ly rất vui vẻ, lần này mấy bạn của cô sẽ phải ghen tị cho mà xem, ai kêu không chịu kiên trì gì hết trơn à.

Cô bạn đang vui vẻ đứng đó suy nghĩ, nhưng mà chỉ một giây sau Tiêu An lại cầm hộp sữa bỏ vào trong sọt rác, mấy bạn bè trong lớp đều nhìn thấy cảnh này hết.
Hứa Nhã Ly bị quê như vậy mấy bạn khác thấy hết, lại còn bị rất phũ phàng nữa, tâm hồn cô mỏng manh không chịu được vì trước giờ cô mà thích bạn nam nào thì sẽ đều được đồng ý hết, nhưng tới lượt của Tiêu An thì lại không như vậy.


Cô bạn hai mí mắt đỏ lên mà nhìn Tiêu An, sau đó liền chạy ra khỏi lớp vừa chạy mà vừa khóc.

Các bạn học khác thấy Hứa Nhã Ly vừa chạy vừa khóc cũng không biết chuyện gì, mấy cô bạn trong lớp thấy thế cũng sợ Tiêu An hơn rất nhiều, cô nào cũng có tâm tư giống như vậy liền bỏ đi luôn không dám nữa.
Đáng sợ quá.
Tiêu An không thèm để ý, cậu biết là mấy người này thực sự cũng chả thích gì cậu, lúc trước ở trường cũ, lúc mà chưa xa lánh bạn bè thì cậu cũng thân thiện với các bạn, mấy chuyện như vậy gặp hoài, nhưng cậu vẫn vui vẻ không để ý mà chấp nhận.

Nhưng từ hồi những tin đồn không đúng về hai mẹ con được truyền ra, cùng với hồi nhỏ không có bố, thì lúc đó Tiêu An mới biết là trước giờ không có ai thật sự xem cậu là bạn cả.

Bạn bè ngày một không có ai, không còn ai đến chơi với cậu, không còn ai rủ cậu chơi đùa.
Những vui vẻ trước kia cũng chỉ là giả, tất cả chỉ là giả tạo, cậu cần những thứ đó để làm gì?
Mấy ngày sau đó đi học Trạch Lan vẫn như cũ không nói chuyện gì với Tiêu An, còn Tiêu An thì cảm thấy mọi chuyện đã bắt đầu bình thường giống với trước kia, mấy người khác trong lớp sau chuyện kia cũng cảm thấy sợ, không ai dám nói chuyện hay đến gần cậu, luôn tỏ ra tránh né cậu hết mức.
Những điều này không khiến cho cậu buồn, cậu chỉ cảm thấy thật bình thường.
Giờ ra về hôm nay đến lượt tổ của Tiêu An trực lớp, mấy bạn khác đã trực xong hết, giờ chỉ còn lại mỗi cậu và Trạch Lan ở lại trực.
Lúc này bầu không khí yên lặng đến nỗi còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ.

Tiêu An và Trạch Lan cả hai tự biết ai làm việc gì nên không nói câu nào mà cứ thế mỗi người một việc.
Sau khi hốt rác xong thì Trạch Lan đi ra ngoài đổ rác, chỉ còn lại mỗi Tiêu An ở lại trong lớp xếp lại ghế lên trên bàn.
Tiêu An nghe tiếng động nghĩ Trạch Lan đã đi đổ rác về rồi, nhưng mà sao lại mau như thế, chỗ đổ rác ở mãi dưới lầu cơ mà, đi cũng mất phải hai phút chứ, sao mới đi một cái là đã về ngay rồi?
Tiêu An quay lại thì thấy ba người đang đứng trước cửa, trên mặt không hề có ý gì tốt.
Tên bạn đứng đầu nói: “Mày là Tiêu An à?”
“Có chuyện gì sao?” Tiêu An tay vẫn xếp ghế lên trên bàn không để ý tới.
Tên bạn đứng đầu nhanh chóng tiến lại chỗ của Tiêu An, hai tên bạn đằng sau cũng đi theo.
Tên đứng đầu lấy tay hất ghế mà lúc lẫy Tiêu An mới xếp lên, tỏ rõ ý muốn đến đây để gây chuyện.
Tiêu An gương mặt không vui rõ ràng, “Các cậu là ai? Tôi không biết các cậu.”

Tên đứng đầu nói: “Mày còn hỏi tao là ai à? Mày không biết tao, nhưng biết Hứa Nhã Ly đúng chứ?”
Tiêu An lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của mấy người.”
Nói xong Tiêu An mặc kệ vẫn sắp ghế lại trên bàn như cũ, nhưng nào có được như vậy, tên đứng đầu thấy Tiêu An không thèm quan tâm đến mình mà đi xếp ghế nên tức giận hơn, nhân lúc Tiêu An không để ý thì lấy chân của mình mà đá mạnh vào chân của Tiêu An.
Tiêu An nhất thời không kịp đề phòng, bị ăn một cú đá đau ngã khuỵu chân xuống, cậu nhịn đau mà từ từ đứng dậy nhưng lại bị thêm một cú đá nữa, sau đó ba người không biết tên tuổi từ đâu chui ra liền nhào vô dùng chân đá cậu.
Tiêu An cũng dùng tay chống chả lại lúc ban đầu, nhưng do sức của một người không địch nổi lại ba người nên cậu không có cách nào để mà có thể chống trả lại được.

Cả ba tên cùng đá cậu, cậu chỉ đưa tay lên trước mặt đỡ.
Trạch Lan đi đổ rác về đến lớp thấy cảnh ba người đánh một người chợt hốt hoảng giật mình vứt luôn sọt rác xuống.

“Này! Các cậu sao lại đánh cậu ấy?” Trạch Lan nhanh chân chạy lại chắn trước người của Tiêu An không cho đánh.
Cả ba tên bạn thấy Trạch Lan thì cũng dừng lại động tác.
“Không phải chuyện của mày.” Tên bạn đứng đầu nói.
“Mau cút đi, bằng không thì bọn tao cũng sẽ đánh mày luôn.”
Nghe nói như vậy Tiêu An biết Trạch Lan sẽ sợ hãi bỏ chạy đi để cậu lại một mình ở đây, dù sao thì mọi chuyện không liên quan đến Trạch Lan, ai đâu mà lại dư sức ở lại đây bị đánh cho liên lụy.

Nhưng mà khi nghe xong Trạch Lan vẫn đứng ở trước mà chắn cho cậu không chịu đi, cậu rất lấy làm ngạc nhiên mà nhìn người đứng chắn ở trước mặt của mình.
Trạch Lan giọng có phần khiêu khích: “Thật không thử thì không biết à nha, các cậu có ngon thì nhào lên hết một lượt đi nào.”
Nghe được lời thách thức như vậy, ba tên bạn cho rằng Trạch Lan không biết sợ chỉ vênh mặt thể hiện, cả ba nhìn nhau mà đắc ý cười khinh.
“Được thôi, chúng ta sẽ đánh nó mạnh hơn thằng kia.”
Tiêu An nghĩ thôi không xong rồi, thế nào Trạch Lan cũng bị đánh cho tơi tả còn hơn cả cậu nữa.

Nhưng điều cậu không ngờ đến là ba tên bạn kia tiến lại đánh người, một lượt nhào đến liền bị Trạch Lan đánh lùi lại, chỉ có mỗi bị thất thế như vậy mà ba tên bạn kia đã sợ rồi, biết là không thể đánh lại được Trạch Lan nên cả ba kéo nhau chạy ra khỏi lớp..