Mèo Nhỏ

Chương 32: 32: Mặt Đối Mặt





Hai tên cướp hung hăng cầm dao đâm về phía Tiêu Thừa Minh, chẳng mấy chốc thì một tên bị cậu bẻ tay ngược lại rồi bị thúc vào bụng, tức khắc hắn liền nằm dưới đất ôm bụng vì đau.
Tên còn lại không để ý gì đến Tiêu An, hắn chỉ nhắm vào Tiêu Thừa Minh.

Tiêu An vốn không muốn ra tay, nhưng vì cũng gần nên cậu tiện thể giúp em trai một tay.
Cứ như thế, hai tên cướp hung hăng bây giờ lại đang nằm trên đất không chồm người dậy nổi.

Tiêu Thừa Minh đưa tay gãi đầu mặt tỏ vẻ chán nản, “Sao lại có nhiêu đây thôi? Ít nhất cũng phải có gì đó ghê gớm một chút chứ.” Cậu tiếp tục: “Haizz...!đúng là nhàm chán.

Đến giãn gân cốt còn chưa đủ.”
Nói rồi Tiêu Thừa Minh cúi xuống nhặt hai con dao bấm rồi ném ra xa.
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên đang rất lo lắng sẽ có người bị đâm trúng thật, nhưng họ lại lo xa rồi.

Hai người cao ráo trước mặt đeo khẩu trang này, không ngờ thế mà lại giỏi võ đến như thế.

Thật là lợi hại, chỉ vài ba chiêu đã khiến hai tên cướp hung hăng cầm dao không đứng dậy nổi rồi.
Thật may quá.

Hai người giúp họ không bị sao hết.
Mọi người xung quanh thấy hai tên cướp đã bị hạ nên tụ tập lại càng nhiều hơn.
Hai tên cướp đang cố gắng mà lê lết dậy.
Tiêu An chẳng mảy may thèm nhìn hai tên cướp.

Lúc này đây, trong lòng của cậu lại có một cảm giác rất khác lạ, cậu không biết là tại sao nữa?
Trạch Lan và Trần Tiểu Cường thấy đông người liền nhanh chân chạy lại.

Cả hai chen chúc với đám đông đi đến chỗ giữa thì thấy Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên.
“Hai người có sao không?” Trần Tiểu Cường lo lắng hỏi, nhưng ánh mắt đều dồn hết lên trên người Trạch Yến Nhu.
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên lắc đầu nói không sao, cả hai chỉ về bên phía Tiêu An và Tiêu Thừa Minh hai người đã giúp mình.
Trạch Lan nhìn thấy hai người cao ráo cũng không để ý cho lắm, cậu chỉ nhìn vào hai tên cướp kia, sau đó liền đi lên phía trước.
Tiêu An thấy có người bước qua đụng vào người, nên cậu cũng tránh đường ra.
Trần Tiểu Cường nói với Trương Nghi Niên: “Cậu mau kéo Trạch Lan về đi, mọi chuyện cũng không sao rồi, nếu cậu ấy mà đánh người thì coi chừng chúng ta lại đi vô đồn cảnh sát ngồi nữa đấy.”
Trần Tiểu Cường mặt đầy quan tâm quay sang hỏi Trạch Yến Nhu: “Cậu không bị sao thật chứ?”
Trạch Yến Nhu được lo lắng như vậy, cô cảm thấy Tiểu Cường hôm nay lại rất khác với mọi ngày, “Không sao, bộ cậu lo cho tôi lắm à?”
Trần Tiểu Cường liền đổi thành thái độ hờ hững, “Tiện thì hỏi thôi, tôi đâu rảnh.”
Trạch Lan tức giận định giơ chân đá thì liền bị Trương Nghi Niên kéo tay lại ngăn cản, “Thôi thôi, cậu bỏ đi.

Không sao rồi mà.”

Trạch Lan nghe thế cũng nguôi giận, “Ừm.”
Tiêu An không quan tâm gì, đây chắc là người yêu gì đó của hai cô gái kia, nên mới hành xử như vậy.

Nhưng có điều, sao nhìn dáng người đó, cậu như đã từng thấy ở đâu rồi.

Không hiểu sao, ngay cả giọng nói đó cậu cũng lại thấy quen thuộc hết sức, nhưng cậu không biết rốt cuộc là đã nghe ở đâu rồi.
Trương Nghi Niên đi được vài bước thì quay đầu lại, nhưng vẫn chưa thấy Trạch Lan đi, cô định đi lên kéo Trạch Lan xuống, thì lúc này Trạch Lan cũng đã bỏ đi.
Trạch Lan vừa quay đầu lại thì bị một tên cướp chồm dậy đẩy mạnh một cái khiến cậu mất thăng bằng.
Tên cướp còn lại không biết từ đâu lại móc ra một con dao bấm từ trong túi quần ra đe dọa.
Mọi người sợ hãi nhanh chóng tản ra.

Trạch Lan bị đẩy quá bất ngờ, cậu không có kịp phản ứng gì hết.
Tiêu An cũng mất thăng bằng khi bị người trước mặt đụng vào người của mình.

Bàn tay của cậu lại tự nhiên có phản xạ mà hành động ôm lấy người này khi té xuống.
Lúc này, Tiêu An cảm thấy khó chịu cùng không thích.

Tại sao cậu lại làm cái điều dư thừa này chứ?
Trạch Lan thấy hơi lạ, cậu cảm thấy không đau, cậu tự cảm nhận lại, thấy cả người cũng không có chỗ nào đau dù chỉ một chút.

Trạch Lan nhớ lại trước khi cậu té xuống, có đụng vào một người.
Đừng nói là bây giờ, chính cậu đã đè lên người ta làm đệm nên mới không thấy đau chút nào đấy.

Đột nhiên Trạch Lan nghe được tiếng tim đập của đối phương, cậu còn cảm giác được lồng ngực đó thật rắn chắc.
Tiêu Thừa Minh vội kéo Trương Nghi Niên ra đứng đằng sau để bảo vệ cho cô.

Hai tên cướp này đúng là không chịu biết điều gì hết, cũng biết để giành sức lực thật.

Cậu đã cố đánh nhẹ tay rồi mà còn không biết điều nữa.

Lần này thì đừng hòng mong mà lết được.

Không để hai tên cướp nhào lên đe dọa người nào, Tiêu Thừa Minh phản xạ cực nhanh vội tiến lên cầm ngay tay tên cướp cầm dao mà bẻ kêu một cái rắc.
“A...”
Hai tay của Tiêu Thừa Minh đập đầu hai tên cướp vào nhau khiến chúng chảy cả máu mũi.

Tên bên tay trái của cậu cứ bị một cú thúc, thì tên ở tay bên phải cũng bị y như vậy.

Mỗi cú đều tăng thêm lực hơn.

Tiêu Thừa Minh bỏ tay ra, hai tên cướp nằm chồng lên nhau, nhúc nhích một cái cũng không thể.
Con dao được Tiêu Thừa Minh nhặt lên rồi cầm lấy, lúc này thì mọi người không còn lo lắng gì nữa mà cùng nhau hoan hô.
“Giỏi quá.”
“Đánh hay lắm.”
Trạch Lan mải suy nghĩ vu vơ, mà quên mất một điều rằng là cậu đang đè lên người của người ta lẫy giờ, suốt từ lẫy đến giờ mà bản thân cậu lại im lặng không mở miệng nói một câu nào, đã thế còn không chịu đứng dậy nữa.
Đúng là ngại quá đi thôi.
Trạch Lan vội chống tay để đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt, cậu lại nhìn vào chằm chằm không dứt ra được.

Tuy không thấy được mặt của người này, nhưng mà, ánh mắt kia, phải nói là, thực sự rất quen.
Tiêu An ngây người không biết nên làm sao, đập vào mắt của cậu lúc này chính là gương mặt mỗi ngày cậu đều nhớ đến.

Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải, gương mặt trong quá khứ tuy đã thay đổi nhưng vẫn là cùng một người, hàng lông mi dài đang chớp chớp mà nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến cậu như bị thôi miên không cử động được tay chân.
Trạch Lan nhìn vào mắt của người này mà ngẩn người một lúc, lát sau cậu nhanh chóng phản ứng lại rồi đứng dậy.

Sao từ lẫy giờ cứ như bị gì vậy không biết?
“Ngại quá, xin lỗi cậu nhiều nha.

Cậu có bị làm sao không?”
Tiêu An không nghĩ rằng người trước mắt cậuđây chính là Trạch Lan.

Bảo sao lúc lẫy cậu vô ý mà ôm người này.

Bảo sao lúc lẫy cậu lại nghe giọng nói đó có phần quen thuộc như vậy.

Những thắc mắc của Tiêu An đều đã hoàn toàn có đáp án rồi.

Không vì gì hết, vì người đó chính là Trạch Lan.

Người này chính là Trạch Lan, bây giờ đang ở trước mặt của cậu.
Tiêu An đứng dậy đàng hoàng, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Trạch Lan.
Trạch Lan lấy làm lạ, tại sao người này lại không nói gì hết mà chỉ đứng im nhìn cậu?
Trạch Lan nói: “Này, cậu có bị làm sao không?”
Tiêu An không trả lời ngay, vài giây sau cậu mới cất giọng trầm thấp vang lên: “Không.”
Trạch Lan nghe không sao thì bèn đi qua chỗ của Nhu Nhu.

Trương Nghi Niên quay sang cảm ơn Tiêu Thừa Minh cùng Tiêu An, “Cảm ơn rất nhiều vì đã giúp đỡ bọn tôi.”
Tiêu An vẫn nhìn vào Trạch Lan không dời mắt đi đâu.
Tiêu Thừa Minh lúc lẫy đánh cướp cũng không để ý lắm đến hai cô gái này, bây giờ nhìn lại cô gái vừa xin lỗi này.
Đúng là xinh quá.
Tiêu Thừa Minh: “Không sao, tiện tay nên giúp đỡ thôi mà.”
Chẳng mấy chốc cảnh sát cũng đã đến rồi đưa hai tên cướp về đồn, khi thấy hai tên cướp bị đánh như vậy, ban đầu ai cũng bị giật mình.
Trạch Lan đi về phía của Nhu Nhu.
Trạch Yến Nhu giọng có chút lo lắng: “Anh té có đau không vậy? Lẫy em thấy anh bị đẩy cũng mạnh lắm đó nha.”
Trạch Lan vui vẻ xoa đầu Trạch Yến Nhu, “Không có sao, Nhu Nhu đừng lo cho anh.”
Trạch Yến Nhu cũng nhanh chóng cảm ơn hai người đã giúp đỡ mình.
Cái tên ‘Nhu Nhu’ lại như sét đánh ngang tai Tiêu An.

Tiêu An đứng bất động nhìn Trạch Lan và Nhu Nhu, tình cảm thật tốt, rất thân thiết, lại còn xoa đầu nhau nói chuyện, lại còn xưng anh em.
Tiêu An gương mặt đằng sau lớp khẩu trang lạnh lùng đến đáng sợ, hai tay cậu nắm rất chặt.

Cậu không thể nào chấp nhận được Trạch Lan có người khác bên cạnh, hai người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, rất thân thiết, trông không khác gì là người yêu của nhau một chút nào.

Cái tên ‘Nhu Nhu’ này Tiêu An đã đố ngay kị từ hồi nhỏ, lại là cái tên này.

Cậu chỉ muốn Trạch Lan chỉ là của mỗi mình cậu.

Tiêu An không thể nào nhìn cái cảnh trước mắt này thêm một giây phút nào nữa.

Gặp lại được Trạch Lan, cậu chỉ muốn chạy lại ôm thật chặt Trạch Lan vào lòng.

Cậu muốn nói rằng: cậu rất, rất rất nhớ Trạch Lan!
Mọi thứ như dừng lại ngay khi cái tên ‘Nhu Nhu’ kia được vang lên, khi Trạch Lan vui vẻ mà xoa đầu cô ta rồi xưng anh em.
Tiêu An tay nắm thành quyền nhìn Trạch Lan một cái trước khi rời đi, cậu bỏ đi mà chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh lúc này.
Cậu phải rời đi ngay, nếu không ở đây chứng kiến cái cảnh này, cậu không thể làm chủ được bản thân của mình có thể làm ra chuyện gì được.

Cậu không biết liệu cậu có phát điên lên mà đi tách Trạch Lan với Nhu Nhu kia ra ngay không.

Cậu muốn ôm Trạch Lan, muốn hôn Trạch Lan, muốn cho tất cả thấy được, Trạch Lan chỉ có thể là của một mình cậu.
Tiêu Thừa Minh thấy anh trai đi như vậy liền nhanh chân đuổi theo, “Này này.”
Sau khi hai người kia rời đi, ánh mắt của Trạch Lan luôn nhìn theo bóng dáng của người kia mãi.
Trần Tiểu Cường nhìn theo hướng mà hai người kia đã đi xa liền thắc mắc, “Sao thế? Làm gì mà cậu nhìn hai người kia dữ vậy?”
Trạch Lan không nhìn nữa, “Tôi thấy người vừa rồi, rất giống một người bạn của tôi.

Chỉ là đã rất lâu rồi, tôi không gặp được thôi.”
Không thấy được mặt, nhưng mà ánh mắt của người đó thật sự rất giống với Tiêu An.
Người giống người hay sao?
Trương Nghi Niên xúc động, “Chết rồi! Tôi đã say nắng cậu bạn kia mất rồi, từ cái lúc mà cậu ta bảo vệ tôi.


Ối trời đất ơi! Chịu không nổi mà.

Tôi muốn gặp lại người đó.

Ngu ngốc quá đi à, sao tôi lại quên hỏi tên của người ta mất tiêu rồi.”
Trạch Yến Nhu gương mặt cũng đồng cảm y vậy, “Chết tiệt.

Trai đẹp bà ơi, trai đẹp đó! Không những đẹp mà còn cao nha, còn giỏi võ nữa chứ.”
Trần Tiểu Cường ‘hứ’ một cái tỏ vẻ khinh, “Đẹp cái nỗi gì, cái tên mà cậu khen cũng còn tạm được.

Còn cái tên mà đeo khẩu trang kia kìa, lỡ đâu mà tháo khẩu trang ra, coi chừng dọa chết cậu đó Nhu Nhu à.”
Trạch Yến Nhu lười cãi, “Con mắt tia trai này của tôi còn sai được à?” Cô kéo tay Trương Nghi Niên tiếp tục: “Ê nha, cái người mà anh tôi đè lên á, cao lắm nha.”
Trạch Yến Nhu nắm tay Trương Nghi Niên đồng cảm, “Đẹp trai mà còn cao nữa bà ơi.

Chết mất thôi.”
“Đúng vậy.” Trương Nghi Niên lúc này đang cảm thấy hạnh phúc, “Cuối cùng thì cũng đã có người làm con tim của tôi rung động rồi bà ơi.”
Trạch Yến Nhu vừa vui cho bạn, vừa vui vì hôm nay còn gặp được trai đẹp.

Chuyện bị cướp bây giờ cô chẳng sợ cái gì nữa rồi, xem như còn được lời nữa là.
Trạch Yến Nhu: “Tôi muốn lột khẩu trang cái anh kia xuống quá, tôi muốn thấy cái nhan sắc đó quá đi.”
Trạch Lan cùng Trần Tiểu Cường nhìn hai người này lại đến công chuyện đi chơi khi gặp được trai đẹp rồi.
Không ai nói gì được.
Trần Tiểu Cường biết tính của Trạch Yến Nhu rồi, nhưng cậu vẫn hơi không vui rất rõ ràng trên gương mặt.

Hai tên này xem ra cũng hơn hẳn mấy tên trước đó mấy cô khen.

Nhu Nhu này còn gọi cái tên cao đeo khẩu trang kia bằng ‘anh’, khiến cậu rất không vui, “Anh anh anh, cậu cứ mở miệng ra là gọi người ta bằng anh.

Nghe thấy nổi cả da gà hết lên.”
“Hứ.” Trạch Yến Nhu nói tiếp: “Tôi thích gọi anh đó thì làm sao? Anh anh anh anh.

Anh anh anh.”
Trần Tiểu Cường lúc này vì lời nói của Trạch Yến Nhu mà tức đến đen mặt không dám cãi tiếp, “Thôi, tôi có việc bận nên về trước đây.

Mọi người chơi đi.”
Nói rồi Trần Tiểu Cường bỏ đi luôn.

Riêng Trạch Lan thì nhìn đã đoán ra được rồi.
Hôm nay đi chơi có việc xảy ra ngoài ý muốn, nên mọi người thấy Trần Tiểu Cường về rồi cũng giải tán với nhau.

Suốt trên đường đi xe, cái tên Tiêu An cứ liên tục nhảy lên trong đầu của Trạch Lan không ngừng.
Trạch Lan vội lắc đầu: “Không đâu, không phải là cậu ấy đâu mà.”.