Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ - Mính Đính

Chương 5




Cá om dưa, cá ướp cay, cá sốt cà chua, cá chua ngọt...
Vãn Vãn ngửi một cái, lại liếm một chút thì lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thật khó ăn.”
Đã không được ăn no lại còn kén ăn, Kỷ Chu Độ lấy một miếng cá nhặt hết xương ra rồi thả vào trong bát cho cô: “Ăn đi.”
Vãn Vãn cố gắng ăn hai miếng, cá sốt cà chua có mùi vị khá thanh đạm cho nên cô ăn nhiều hơn mấy miếng.
“Không thể ăn cay sao?” Nhìn cô không hề động vào món khác, Kỷ Chu Độ ghi nhớ khẩu vị của cô: “Lần sau tôi dẫn cô đi ăn canh cá.”
Vãn Vãn: “Em muốn ăn cá chưa nấu chín.”
Tốt nhất là vẫn còn sống, là kiểu được vớt lên sau đó vẫn còn quẫy mạnh, sau đó bị cô tát cho một cái choáng váng.
“Sashimi?” Kỷ Chu Độ cau mày: “Mùa này mấy loại đồ ăn như sashimi không tươi, nếu cô muốn ăn lần sau tôi dẫn cô tới nhà hàng Nhật hoặc dẫn cô tới nhà hàng ven biển.”
Ven biển!
Vãn Vãn vừa nghe tới ven biển thì mắt cô đã sáng lên: “Em rất thích ven biển!”
Kỷ Chu Độ nhìn dáng vẻ này của cô thì cong môi cười: “Được, qua một thời gian nữa sẽ dẫn cô đi.”
Trong lòng anh thở dài, rõ ràng phải chịu nhiều khổ cực như vậy, nhưng chỉ vì nghe thấy hai chữ ven biển mà lộ ra vẻ mặt hào hứng như thế, một cô gái đáng yêu như thế, tại sao cuộc đời lại không thương hại cho cô mấy phần chứ.
Sau khi anh ăn cơm xong thì muốn đi, ký túc xá có bảo vệ, anh phải trở về, huống chi anh còn chưa tẩy trang, kính áp tròng trong mắt cũng đã có chút khô làm anh khó mà mở mắt nổi.
Trước khi đi Vãn Vãn nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: “Anh đừng bỏ lại em quá lâu nhé.”
Trong lòng Kỷ Chu Độ run lên: “Được...”
Khi trở lại ký túc xá, ánh mắt Liên Đào nhìn anh rất quái dị, anh ta cứ ở phía sau liếc qua liếc lại, muốn nói nhưng lại thôi.
Kỷ Chu Đột tháo kính áp tròng xuống, rửa sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt, rốt cuộc không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Tối nay, cái người kia... người kia... không phải là con dâu nuôi từ bé ở quê nhà của cậu chứ?” Anh ta trở về càng suy nghĩ càng thấy đúng, chẳng trách Kỷ Chu Độ từ hồi năm nhất tới giờ luôn luôn kiên định từ chối tất cả những nữ sinh có hành vi ám muội, biểu thị rằng bản thân mình sẽ không yêu đương, hóa ra là đã kết hôn từ sớm!
Nhìn ánh mắt Kỷ Chu Độ một lời khó nói hết: “Cậu nghĩ bây giờ mình mới bao nhiêu tuổi mà đã có cô dâu nuôi từ bé.”
“Ừ nhỉ, bạn gái, hóa ra là cậu cũng yêu sớm.”
“Mình không có quan hệ gì với cô ấy cả.”
“Ba à... Mặc dù mình gọi cậu một tiếng ba, thế nhưng cậu cũng không thể như vậy được.” Liên Đào nhìn lại một chút hai người bạn cùng phòng đang nằm trên giường đeo tai nghe chơi game, anh ta thấp giọng lai nói: “Nếu như ngay cả đứa trẻ cũng có rồi, cậu nên chịu trách nhiệm đi, cậu suy nghĩ một chút em gái nhà người ta đáng thương như thế, tuổi còn trẻ đã phải sinh ra đứa nhỏ, loại thái độ này của cậu làm mình có chút muốn đánh cậu đó.”
Chiều gió thay đổi, cái nồi rách mang tiếng tên cặn bã bây giờ lại bị đội lên đầu anh, Kỷ Chu Độ liếc nhìn anh ta một cái: “Không cần cậu bận tâm.”
Ngày hôm sau, Kỷ Chu Độ đến trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo, ngay cả nội y cũng mua vài bộ, anh cầm theo túi lớn túi nhỏ đồ mua sắm gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy ai mở cửa.
“Vãn Vãn?” Anh gọi tên của cô, một lát sau mới nghe thấy tiếng động bên trong, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của Vãn Vãn đứng ở cửa, lại chuẩn bị nhào vào anh.
Kỷ Chu Độ liếc nhìn hành lang, may mà không có ai, anh đẩy cửa đi vào phòng đóng chặt cửa lại, cô vừa mới biến thành người, đương nhiên là không mặc quần áo.
Bỏ đi, anh phải ôm tâm lý khoan dung đối với người có đam mê khỏa thân.
Kỷ Chu Độ lôi ra một cái váy trong túi mua sắm ra: “Mau mặc vào đi.”
Nội y bó sát thì cần phải giặt sạch mới có thể mặc được, Kỷ Chu Độ vừa nhìn cái dáng vẻ nhìn chằm chằm nội y của Vãn Vãn thì đã đoán cô không có khả năng tự lo cho sinh hoạt của mình rồi, anh không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay mang đồ lót của cô đi giặt sạch một lần.
May mà còn chưa mặc nên không đến mức quá lúng túng.
Trong phòng có máy sấy quần áo, Kỷ Chu Độ sấy khô đồ lót rồi đưa cho Vãn Vãn: “Đi vào nhà vệ sinh mặc cả cái này vào nữa.”
Vãn Vãn giống như nhìn thấy quân thù, mặc quần áo đã không thoải mái rồi lại còn phải mặc cái này nữa, cô ghét nhất là cái này!
Vãn Vãn lắc đầu: “Không.”
“Mặc vào.”
Cô nằm lại trên giường: “Không muốn.”
Chiếc váy là váy ngắn màu vàng nhạt dài quá đầu gối, nhưng cô vừa nằm lên giường lăn qua lăn lại, chiếc váy đã bị vén lên, cái mông trắng nõn như ẩn như hiện, Kỷ Chu Độ vội vàng quay lưng lại: “Nhất định phải mặc!”
Quá hung dữ rồi.
Vãn Vãn tức giận nghĩ, chán ghét anh, muốn đánh anh.
“Cô mặc vào... Tôi sẽ dẫn cô đi tới ven biển.”
Vãn Vãn bất đắc dĩ nhận lấy, bắt đầu cởi quần áo ngay tại chỗ.
Nút gài của áo ngực ở sau lưng, thật khó cài, Vãn Vãn mất kiên nhẫn, bắt đầu cào chăn.
Kỷ Chu Độ nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Đã xong chưa?”
“Không muốn mặc vào.” Cô rất tức giận: “Cài cái này không được, thật phiền phức.”
Kỷ Chu Độ thờ dài: “Đừng quay đầu lại, tôi cài giúp cô.”
Ánh mắt anh rơi vào tấm lưng của Vãn Vãn, làn da trắng nõn, xương bả vai xinh đẹp, phía dưới là đường con mượt mà của vòng eo, cô quỳ ngồi ở trên giường, bờ mông tròn trịa cũng lộ ra.
Năng lực tự kiềm chế của Kỷ Chu Độ rất tốt, không dám nhìn nhiều, chỉ vẻn vẹn hai ngày ngắn ngủi anh đã nhìn thấy cô lộ ra cơ thể mấy lần, lần đầu sinh ra cảm giác thấp thỏm máu nóng phập phồng.
Vãn Vãn còn định giãy dụa, anh cao hơn cô, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hết phong cảnh phía trước, Kỷ Chu Độ chỉ có thể ép buộc tầm mắt của mình chỉ được nhìn đúng một vị trí nhỏ phía sau lưng cô: “Đừng nhúc nhích...”
Tay anh không cẩn thận mà chạm vào phía sau lưng, là xúc cảm mềm mại mịn màng.
Khó khăn lắm mới cài xong, anh vội vàng thu tay về, một lần nữa lại quay lưng lại: “Được rồi, mặc quần áo vào đi.”
Vãn Vãn mặc vào, rồi lại nhào tới cọ vào người anh: “Xong rồi! Khi nào thì xuất phát.”
Kỷ Chu Độ quay lại định nói với đôi phương đừng tùy tiện ôm mình, ánh mắt anh đối diện với đôi mắt chờ mong của cô, nhưng lại nhìn thấy cô bỗng nhiên lại nhăn mày.
“Anh là ai?” Vãn Vãn cảnh giác lui về sau, đứng dựa vào góc tường: “Anh không có mắt xanh, anh không phải chồng nhỏ, anh cút đi.”