Mặc dù Vãn Vãn là một con mèo, cũng là một con mèo tinh, nhưng khi cô là con người sinh tồn trong xã hội, có vài thứ vẫn cần phải chuẩn bị.
Lúc đăng ký hộ khẩu cho Vãn Vãn, Kỷ Chu Động cũng mất rất nhiều công sức, các loại tài liệu đều phải được đóng dấu, cần có nơi sinh của Vãn Vãn, thư từ ủy ban thôn, chứng minh cha mẹ đã qua đời, và còn phải giải thích tại sao qua nhiều năm như vậy mà một người trưởng thành như cô không có hộ khẩu, cuối cùng Kỷ Chu Độ chỉ có thể cầu cứu anh họ mình, một người đàn ông rất giàu và có mối quan hệ rộng.
“Làm gì?” Đầu bên kia điện thoại, anh họ vừa nghe phải làm hộ khẩu cho một cô gái thì cảnh giác hỏi: “Không phải là em định làm mấy chuyện lộn xộn như mua bán người chứ?”
Kỷ Chu Độ: “Không phải, cô ấy có chút đặc biệt, bọn em là thật lòng yêu nhau.”
Anh họ của Kỷ Chu độ có chút đầu óc quái gở: “Em thồn cơm chó cho anh làm gì, em có còn nhớ là anh họ em là người góa vợ không.”
Kỷ Chu Độ:...
Cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thực ra cô ấy là mèo biến thành, là mèo tinh.”
Anh họ: “Ha ha ha ha có đúng không, chị dâu của em cũng là quỷ đó.”
Nói tóm lại, cuộc đối thoại đành kết thúc vì tinh thần của anh họ không bình thường, cũng may mặc dù anh ấy đôi khi sẽ phát rồ lên vì cái chết của vợ, nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất nhanh, chẳng bao lâu đã lái xe đến đón Kỷ Chu Độ và Vãn Vãn: “Đi thôi, đi đăng ký hộ khẩu cho bạn gái nhỏ của em.”
Vãn Vãn ngồi trên xe taxi nhiều nay được ngồi lên Rolls-Royce của anh họ thì oa lên một tiếng: “Sao xe của anh ấy lại không giống nhau lắm.”
Anh họ nở nụ cười hai tiếng: “Trong nhà chồng của em cũng có, em bảo nó đưa cho em một chiếc.”
Vãn Vãn liếc nhìn Kỷ Chu Độ: “Rất đắt sao?”
Kỷ Chu Độ nhẹ nhàng cười: “Cũng còn tạm, không phải quá đắt.”
“Vậy còn được.” Vãn Vãn mất đi hứng thú: “Nếu như anh đưa cho em đồ đắt, em còn có thể cầm đến thủy cung để trao đổi con cá lớn với bọn họ.”
Anh họ nghe xong cầm vô lăng cười đến không ngậm miệng lại được: “Bạn gái nhỏ của em thiết lập hình tượng mèo tinh còn diễn đến rất tận tâm, anh suýt nữa đã tin rồi.”
Kỷ Chu Độ ngồi chỗ ngồi phía sau nắm chặt tay Vãn Vãn ở bên cạnh nói: “Em đừng nhớ tới con cá kia, em ăn xong sẽ bị giam vào tù cả đời cũng không ăn được cá nữa.”
Vãn Vãn nghe xong thì tiếc nuôi: “Haiz, quả nhiên không dựa dẫm vào đàn ông được, một chút nguyện vọng như thế cũng không giúp em thực hiện được.”
Kỷ Chu Độ:...
Nỗi ám ảnh về con cá kia của cô đã đến mức vượt qua sự tưởng tượng của anh, thậm chí sau đó cô còn tự biến thành mèo mà lén lút đi tới thủy cung, kết quả bị nhân viên ở thủy cung bắt được, suýt chút nữa bị coi như mèo lang thang trong rừng mà bị bắt về làm thú cưng, lúc Kỷ Chu Độ chạy tới còn bị đối phương dạy dỗ một hồi: “Phải đóng chặt cửa trong nhà vào, sao có thể để nó chạy đến đây, chẳng may gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
Sau khi về nhà, Vãn Vãn lại bị Kỷ Chu Độ dạy dỗ một hồi, cô không thích nghe, còn biến thành mèo trốn trong tủ quần áo, bị Kỷ Chu Độ xoa xoa đầu đuôi, cô không còn cách nào đành biến trở thành người rồi cưỡi lên người anh, muốn anh trồng nấm cho mình.
Lúc viết tên sổ hộ cần phải đăng ký họ tên, trong các dòng họ không có họ Vãn, Kỷ Chu Độ suy nghĩ một chút bèn viết chữ Miêu, Miêu Vãn Vãn, Miêu Vãn Vãn, tuổi tác viết mười chín tuổi giống như anh.
Nếu không phải tuổi của anh không thể thay đổi, anh còn muốn đổi tuổi của mình thành hai hai tuổi, Vãn Vãn đổi thành hai mươi tuổi, trực tiếp đi đăng ký kết hôn.
Làm xong căn cước công dân, anh họ đưa bọn họ về nhà, càng nghe Vãn Vãn nói chuyện càng cảm thấy thần kỳ hỏi: “Cô không phải thật sự là mèo yêu chứ?”
Vãn Vãn nhấn mạnh: “Tôi là mèo tinh! Không phải mèo yêu!”
Sợ anh không tin, cô biểu diễn biến thân một chút ở trong xe, lộ ra tai mèo và đuôi meo cho anh ấy xem, anh họ kinh hãi suýt chút nữa giẫm nhầm chân ga thành thân phanh, cuối cùng sửng sốt hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói: “Nếu động vật có thể biết thành tinh, có phải người cũng có thể thành quỷ được không...”
Kỷ Chu Độ biết, anh ấy lại muốn nói đến người yêu bị tai nạn xe cộ của anh ấy.
Lúc xuống xe, anh họ gọi Vãn Vãn lại, hỏi: “Cô có cách để có thể gặp quỷ được không?”
"A?" Mặc dù Vãn Vãn là mèo, nhưng cô vẫn rất sợ quỷ.
“Tôi không biết.” Vãn Vãn nghĩ đến cô Thất thì nói: “Tôi biết một người, cô ấy có thể gọi hồn bắt quỷ, đợi khi tôi gặp cô ấy, tôi sẽ giúp anh hỏi một chút.”
Trên mặt anh họ hiện ra sắc mặt vui mừng ao ước, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Nếu như cô thấy cô ấy, xin hãy gọi đến số điện thoại này cho tôi.”
Sau khi về nhà, Vãn Vãn liếc nhìn danh thiếp trong tay, đọc tên trên đó: “Tống...Bách Ngạn?”