Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 59: 59: Chương 58





" Cho nên cấp bậc của dị năng giả không bao giờ có thể vượt qua tang thi.

"
Phương Hoà dứt lời liền nhảy xuống, vô số lưỡi dao gió phóng về phía Nguỵ Nhất Thanh, chỉ là gã điên này đã đề phòng cậu, một bóng người xuất hiện chắn trước mặt gã, chặn lại dị năng của Phương Hoà.
Phương Hoà nhìn dị năng giả đứng chắn trước Nguỵ Nhất Thanh, là một dị năng giả đứng cạnh tường, ánh mắt trống rỗng, là một người bị Nguỵ Nhất Thanh khống chế tinh thần.
Lúc này, một dị năng giả khác tấn công về phía Phương Hoà, sức mạnh vô cùng khủng bố, cũng may người này chỉ là dị năng giả lực lượng, không thể theo kịp tốc độ của Phương Hoà, cậu dễ đang tránh thoát.
Lê Chấn lúc này đột nhiên vung tay, Nguỵ Nhất Thanh và hai dị năng giả bị quật văng lên tường, Nguỵ Nhất Thanh phun ra một ngụm máu, chưa kịp đứng lên lại bị Phương Hoà tấn công thêm lần nữa.
Nguỵ Nhất Thanh hứng trọn đòn tấn công của Phương Hoà, nhưng gã có năng lực tự hồi phục, những vết thương đều hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gã cười âm trầm.

" Xem ra chúng ta không thể hợp tác hoà bình được rồi.

"
Gac vừa dứt lời, tất cả dị năng giả trong phòng đều nhào lên, sù là người đã bị mất thể năng lượng hay chưa, đều tấn công Phương Hoà và Lê Chấn.
Nếu những người này là tang thi, Phương Hoà sẽ không chút do dự chém bay đầu, nhưng những người này chỉ là dị năng giả bin Nguỵ Nhất Thanh khống chế, gã phải chết thì họ mới thoát được xích sắt tinh thần.

Phương Hoà chỉ có thể vừa né tránh đòn tấn công của dị năng giả, vừa lợi dụng sơ hở, ném dị năng về phía Nguỵ Nhất Thanh.
Mà lúc này, Lê Chấn đã vận chuyển xong lực lượng.

" Mèo Con, tránh ra! "

Phương Hoà nghe vậyc nhanh chóng tới bên cạnh Lê Chấn, hắn tung ra một chiêu, tất cả dị năng giả đều bị tinh thần lực cường đại của hắn hất văng sang một bên, chỉ chừa lại Nguỵ Nhất Thanh ở chính giữa.
Lê Chấn híp mắt, năng lượng từ xa bắn về phía bụng Nguỵ Nhất Thanh, sức mạnh sung túc như thuỷ chiều nhanh chóng bị Nguỵ Nhất Thanh hấp thụ.
Sức mạnh tấn công và vận chuyển lực lượng không giống nhau, đây là lí do mà Phương Hoà phải hắn đẩy lực lượng ra thôi hứ không tấn công, và một điều nữa là cậu không thể làm giống vậy.

Phương Hoà nhớ khi trước Lê Chấn đã giúp mình tăng cao dị năng, nên nếu hắn cũng chuyển lực lượng lên người một dị năng giả, cũng sẽ giúp dị năng của người đó thăng cấp.
Phương Hoà lui về sau, đề phòng nhìn Nguỵ Nhất Thanh.
Chỉ thấy gã cười to một tiếng, dị năng tinh thần được tăng cao bắt đầu tràn ra bốn phía.
Bị dị năng mạnh mẽ đánh vào đầu, Phương Hoà thấy choáng váng không thôi, buồn nôn từng đợt, tứ chi run rẩy, dị năng không ngừng xâm nhập vào ý thức của cậu, Phương Hoà cảm giác được cơ thể mình bắt đầu mất khống chế.
Phương Hoà cảm nhận được dị năng trong người mình đang bạo loạn, chúng đang gào thét muốn chui ra ngoài, trong đầu xuất hiện suy nghĩ điên cuồng, muốn tấn công Lê Chấn, cậu cắn chặt răng, móng vuốt không ngừng giật giật bám xuống đất, nhưng mà ý thức của cậu ngày càng không rõ ràng, dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Lúc Phương Hoà nghĩ có nên trốn vào không gian không thì cậu đột nhiên bay lên, đáp cuống khuỷu tay Lê Chấn, ngay sau đó, ý thức bị dị năng tinh thần tấn công cũng dần hồi phục, cậu tỉnh táo lại, không còn bị dị năng quấy nhiễu đầu óc nữa.
Tựa vào lồng ngực Lê Chấn, Phương Hoà thở phào một hơi, nhưng cậu lại cản thấy có gì đó cấn cấn dưới lớp quần áo của Lê Chấn, Phương Hoà giương vuốt cào rách áo Lê Chấn, trừng mắt nhìn ngực hắn, ở đó đang cắm hai con dao phẫu thuật rất sâu, máu cũng đang nhỏ ra.
Phương Hoà cảm thấy lông toàn thân mình đang dựng lên, cậu thử dùng móng vuốt túm lấy dao phẫu thuật, muốn rút nó ra khỏi người Lê Chấn, nhưng với chân mèo mà nói, dao phẫu thuật vừa nhỏ vửa trơn, cậu không khống chế được lực, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Phương Hoà vội vàng nhìn Lê Chấn.

" Anh mau rút hai con dao này ra đi.

"
Nhưng lúc này Lê Chấn dồn hết tâm trí đấu tinh thần lực với Nguỵ Nhất Thanh, vừa phải che chắn cho ý thức của Phương Hoà, tránh để cậu bị cuốn vào trận chiến, cho nên hắn cũng không rảnh quan tâm cơ thể mình, càng không có thời gian để dùng năng lực chữa thương.


Huống chi, tim hắn đã không còn đập nữa rồi, dù bị cắm nhiều thêm vài con dao thì cũng không khiến hắn ngã xuống được.
Nhưng mà những điều này Phương Hoà không biết, cậu lo lắng đến mức tay chân luống cuống, không thấy Lê Chấn làm gì, cậu nghĩ hắn đang tập trung chiến đấu với Nguỵ Nhất Thanh, cho nên một lẫn nữa cậu lại dùng vuốt mèo ôm lấy dao phẫu thuật, muốn rút nó ra, nhưng không thành công, dao phẫu thuật quá trơn, luôn tuột khỏi móng vuốt.
Phương Hoà trừng mắt nhìn hai con dao phẫu thuật, mình vậy mà bị hai con dao làm khó, Phương Hoà tức giận há miệng, dùng răng cắn lấy chuôi dao inox, cẩn thật lôi ra ngoài.
Cuối cùng vừa dùng miệng, vừa dùng móng vuốt, Phương Hoà cũng vất vả rút được hai con dao ra khỏi người Lê Chấn.
Phương Hoà trừng mắt, nhìn hai lỗ máu trên ngực Lê Chấn, cậu nhanh chóng dùng chân trước giữ chặt, tức giận vô cùng.
Phương Hoà quay đầu, buông một chân ra, đánh một chiêu về phái Nguỵ Nhất Thanh, vô số lưỡi dao gió chém về phía gã, Phương Hoà hận gã tận xương, một chiêu này thành công chém nát nửa người gã.
Nhưng mà theo năng lượng Lê Chấn phóng ra, dị năng của Nguỵ Nhất Thang vẫn không ngừng tăng lên, nháy mắt sắp vượt qua cấp ba, cho nên tổn thương tù đòn đánh của Phương Hoa chẳng bao lâu đã khôi phục, những đòn đó chém sâu tận xương nhưng dường như không tạo thành tổn thương lớn cho Nguỵ Nhất Thanh.
May mắn, cậu tấn công cũng không phải vô dụng, Phương Hoà khiến tinh thần lực của Nguỵ Nhất Thanh bị rối loạn, những dị năng giả vẫn luôn tấn công họ ngựng lại.
Phương Hoà tuỳ rằng biết nếu không phá được năng lượng thể của gã thì tấn công cũng vô dụng, nhưng cậu vẫn không ngừng ném lưỡi dao gió về phía gã, cậu đang vô cùng tức giận, chỉ muốn chém kẻ này thành trăm nghìn mảnh.
Lúc này, Nguỵ Nhất Thanh nhìn Phương Hoà cười đầy quái gở, gã đưa tay kéo lấy từng đợt sức mạnh mà Lê Chấn truyền sang, ấn về phía bụng mình, thoả mãn cảm giác lực lượng sung túc, năng lươngj đó như vũ bão bắt đầu chui vào bụng gã, mà khả năng hồi phục cyda gã càng ghê gớm, đòn tấn công của Phương Hoà dường như không còn tác dụng gì nữa.
Cách một lớp quần áo, Phương Hoà cũng thấy vô cùng chướng mắt, hận không thể nhào lên xé xác gã, móng vuốt duỗi ra, lấy một quả cầu điện trong không gian ra, cậu muốn nổ chết tên điên này, nhất định phải giết chết gã!
Nhưng Phương Hoà do dự, cuối cùng vẫn cất quả cậu trở về, cậu không thể mạo hiểm được, sức nổ của quả cầu điện quá khủng khiếp, giờ năng lượng của Lê Chấn bị Nguỵ Nhất Thanh bám lấy, lỡ như bị gã liên luỵ thì sao? Phương Hoà không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Lúc này, Phương Hoà hơi hối hận vì đã nói cho Lê Chấn cách giết Nguỵ Nhất Thanh, Lê Chất đột nhiên rút tay về, một tay ôm Phương Hoà, lùi lại phía sau.
Nguỵ Nhất Thanh cúi đầu nhìn cơ thể mình, nửa người bị Phương Hoà chém dường như trống không, gã nhìn cơ bắp phát triển của mình, nở một nụ cười tự luyến, chỉ là gã còn chưa kịp làm gì khác thì cơ bắp vẫn tiếp tục phồng to, sức mạnh căng tràn cơ tbeer, ngay sau đó gã rên lên một tiếng, đau đớn ngã trên mặt đất, mặt tràn đầy sợ hãi, trừng mắt với Lê Chấn.

" Mày đã làm gì với tao? "
Phương Hoà cũng không thèm giải thích cho gã cái gì gọi là ăn năng lượng thể của dị năng giả, hấp thụ quá nhiều sức mạnh sẽ bị quá tải mà tự bạo, cậu bây giờ còn bận đè chân lên vết thương của Lê Chấn, ý muốn hắn tự chữa thương đây này.
Sau đó, Phương Hoà nghe thấy Nguỵ Nhất Thanh kêu rên đau đớn ở sau lưng, cuối cùng sợ hãi gào lên một tiếng rồi bùm, giống như một quả bóng phát nổ, tên điên họ nguỵ này bị nổ thành năm, bảy mảnh.
Phương Hoà lúc này mới hãnh diện quay đầu xem, tên bệnh tâm thần kia đã không còn nguyên xác, may là lúc gã phát nỗ Lê Chấn chắn không để những mạnh vụn cơ thể của gã bắn lên người, nếu bị bắn vào bộ lông sạch sẽ của cậu, Phương hài nghĩ mình sẽ chết vì kinh tởm.

Phương Hoà bám lấy quần áo Lê Chấn, nhìn vết thương đã lành lại, xác định hắn không có gì khác thường mới yên tâm, cậu thò đầu lại cọ cọ cổ hắn, móng vuốt đặt trên vai Lê Chấn, meo, hù chết trẫm rồi.!
Lê Chấn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

" Mèo Con.

"
Phương Hoà nhúc nhích thân mèo, nhìn Lê Chấn.

" Đi, về nhà tắm rửa cái đã.

"
Phương Hoà leo xuống, ngồi trên khuỷu tay Lê Chấn, chuẩn bị vào không gian, cùng tên thần kinh kia đánh nhau cả buổi, cậu cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn nữa, những dị năng giả bị Nguỵ Nhất Thanh khống chế lát nữa sẽ tỉnh lại, cậu ngại phiền, bảo cậu cứu người thì có thể, nhưng cậu không thích khúc giải thích, mệt mõi lắm.
Nhưng mà đột nhiên Phương Hoà cảm giác Lê Chấn phía sau mình cứng đờ người, tay đang vuốt ve lưng cậu cũng trở lên không tự nhiên.
Phương Hoà nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của hắn, trên mặt đất là thể năng lượng của Nguỵ Nhất Thanh, nó vẫn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thể năng lượng khác với tinh hạch của tang thi, nằm ở phần bụng, lúc mới ra khỏi cơ thể người sẽ có ánh sáng nhạt, nhưng một khi không còn cơ thể người thì sức mạnh trong nó sẽ dần tan biến, không còn dư lại gì cả.
Phương Hoà ấn chân lên ngón tay Lê Chấn.

" Anh muốn ăn nó? "
Lê Chấn gật đầu, hai mắt nhắm lại không nhìn thể năng lượng trên đất, nó rất có sức dụ hoặc, có lẽ đây là do bản năng tang thi của hắn, kêu gào trong đầu rằng mau nhặt lên cho vào miệng.
Phương Hoà vỗ vỗ tay Lê Chấn an ủi, nhìn thấy thể năng lượng tan biến hoàn toàn mới nói.

" Lúc trước tôi ở phòng thí nghiệm đã được thấy có người hấp thu thểnăng lượng, trong thời gian ngắn có thể gia tăng dị năng nhưng lại xuất hiện ham muốn ăn thịt uống máu, hơn nữa, những người đó sau bảy ngày tinh thần không còn tỉnh táo nữa, họ hàng ngày càng muốn hấp thu thêm thể năng lượng, chẳng lâu sau sẽ tự bạo do sức mạnh quá tải.
Thật ra, ban đầu có không ít người vì sức mạnh mà cam tâm tình nguyện đau khổ, nhưng hậu quả quá đáng sợ, hơn nữa, âu khi căn cứ ban bố luật lệ thì không còn bao nhiêu người dám thử, cuối cùng thì lấy mạng sống ra cược với sức mạnh thì không có bao nhiêu lời lãi.

Lê Chấn cảm giác được ham muốn biến mất, mở mắt, dưới mang đêm u ám nhìn Phương Hoà, chậm rãi dùng ngón nay niết nhẹ lỗ tai cậu.

" Nhưng tang thi sau khi hấp thu thể năng lượng khoing những không có nguy hiểm gì mà cấp bậc còn tăng cao? "
Phương Hoà gật đầu.

" Cho nên cấp bậc của dị năng giả không bao giờ có thể vượt qua tang thi.

"
Cậu thật ra không lo lắng Lê Chấn tăng cao dị năng bằng cách này, lúc hắn có tỉnh táo thì sức kiềm chế rất kinh người.
Lê Chấn bế Phương Hoà lên, cọ cọ tay cậu.

" Đừng bi quan như vậy.

"
" Tôi không bi quan, tôi chỉ đang nói sự thật thôi.

" Dứt lời, Phương Hoà đột nhiên cứng đờ người, nhìn hai người không biết tỉnh dậy khi nào đứng sau lưng Lê Chấn.
Lê Chấn hơi nhíu mi, xoay người nhìn, sau khi tiêu diệt Nguỵ Nhất Thanh thì sức mạnh của hắn cạn kiệt, khả năng cảm ứng cũng không còn nhạy bén, sau khi hai người này đứng lên, hắn mới phát hiện.
Hai người kia thấy một mèo một người quay lại thì đột nhiên quỳ thụp xuống.
Sau khi hai người nọ quỳ xuống, những dị năng giả xung quang dần tỉnh lại, cũng quỳ theo, chẳng bao lâu xung quanh Lê Chấn và Phương Hoà đã có một vòng bảy người đang quỳ.
Phương Hào dùng móng vuốt che mặt, cậu và Lê Chấn đúng là rảnh rỗi, tự nhiên đứng ở đây nói chuyện linh tinh, biết thế khi nãy vào mẹ không gian cho rồi, quá mệt mõi..