Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 45: Bản phát thảo




Sang ngày hôm sau, cô vất vả rời giường, cả người đau ê ẩm, lết cái thân vào nhà tắm cô vệ sinh cá nhân. Sau đó chỉnh chu quần áo mình, cô chọn 1 bộ váy chữ A màu vàng chanh ngắn tới đùi, đeo đôi giày thể thao để che đi lớp vải băng bó. Cầm theo túi sách, cô tới gara nhà mình, cắm chìa khoá xe rồi lái tới công ty.

Tới công ty hắn, cô bắt đầu tới phòng làm việc riêng của mình được thiết kết theo những gì cô yêu cầu. Căn phòng khá hài hoà về màu sắc, ít nhất là những màu này rất dịu mắt không chói loá như các phòng thiết kế khác. Đặt túi sách lên bàn làm việc, lấy mấy bản thiết kế cùng dữ liệu cho sản phẩm mới trong latop ra.

Lần này khi cô về nước, thiết kế của cô lần đầu tiên ra mắt các khách hàng không phải là đá quý, hay trang sức mà là theo một phong cách hoàn toàn mới đó là thiết kế quần áo. Với quần áo, cô nghĩ là mặc phải thoải mái, ưa mắt là đương nhiên chất liệu phải đặt lên hàng đầu rồi. Cô đang hướng tới một mẫu thiết kế khiến cho người béo hay gầy mặc đều đẹp, màu không quá nổi mà cũng không quá trầm, ưa mặt tạo lên cái dáng vẻ thanh lịch cho người mua hàng.

Đi tới bộ phận thiết kế trang phục, xem đại khái qua mấy mẫu, nhìn qua cũng chả có gì lạ mắt, bên Anh cô cũng thấy qua mấy kiểu như vậy nhưng có 1 số chi tiết khác. Trầm ngâm một hồi, cô về phòng làm việc, lấy giấy ra vẽ thử vài bản.

Hiện tại màu được ưa chuộng cũng như được mặc khá nhiều từ xưa tới nay tiêu biểu là trắng và đen. Căn bản là không phải hai màu này có cái gì đó khiến người ta phải cuồng nhiệt yêu thích như kiểu fan mà là hai loại màu này dễ dàng phối hợp với nhiều loại quần áo màu sắn.

Vẽ được 4 bản thảo cho mùa mua thu sắp tới. Nhìn mấy kiểu áo len cùng áo khoác dạ vừa lên bản vẽ, cô cũng lên google sớt mấy kiểu đang nổi hiện tại xem xét qua, haizzz cũng chả có gì nổi bật lắm. Căn bản là giá của chúng khá đặt, cho nên người tiêu dùng chỉ mua những sản phẩm rẻ tiền để dùn, tuy không được làm từ những chất liệu tốt nhưng mà có thể tạm chấp nhận được.

Vậy câu hỏi đặt ra trong cô là, làm thế nào mà một mẫu thiết kế đẹp mắt, phù hợp với nhu vầu người tiêu dù mà lại chó chất liệu tốt thu được lợi nhuận cho công ty tránh việc lỗ, thiệt hại nặng.

" Cốc Cốc Cốc "

Tiếng gõ cửa vang lên kéo cô đang trầm tư suy nghĩ về thực trạng.

- Mời vào - cô trầm giọng nói

Bước vào, là khuôn mặt mà cô vốn đáng chán ghét nhất. Hắn cười nhếch mép làm cô ngứa mắt vô cùng muốn mau mau đuổi cái tên yêu nghiệt kia đi cho khuốt mắt

- Sao anh vào mặt em lại nhăn đi 8 phần vậy, chả lẽ khó chịu sao - hắn cười nói

- Hừ có việc gì thì mau nói đi, rồi cút nhanh - cố lạnh lu buông

Không thèm liếc hắn một cái, chăm chú vào mấy bản vẽ mình vừa phác thảo ra. Thấy cô lơ mình, hắn trên mặt đã có mấy phần nhăn, đi tới bên cạnh bàn làm việc nhìn mấy mẫu cô tự thiết kế xem sao

- Wow hiếm thấy những mẫu kì dị độc đáo như vầy nha - hắn rất ngạc nhiên nói

- Không cần anh nói đểu, tôi tự biết mình còn kém - cô lạnh lùng nhìn vẻ mặt giả tạo kia

- AI nha, bảo bối, rõ ràn rất sáng tạo ấy chứ, bức vẽ này không theo đường lối xu hướng hay cái khuôn như bây giờ đâu, em thật có tài kết hợp kiểu thời trang Á-Âu từ những thế kỉ trước và thêm lẫn với hiện tại nha - hắn cười tươi tán thưởng

Thấy thế cô cũng bớt căng thẳng hơn, nếu hắn đã nói vậy cô cũng chả muốn ý kiến gì nữa, bây giờ thì im lặng là vàng

- Cơ mà bảo bối chỉ có 4 mẫu này thôi sao - Hắn liếc cô hỏi

Gật đầu tỏ vẻ đúng như lời hắn nói, giờ cô hệt sức mệt mỏi chỉ muốn tìm một chỗ nào nằm xuống.

- Cũng tốt, đúng ý anh, anh thấy mẫu càng hiếm có hư vầy thì lượng ăn khách càng tốt - hắn cười rồi bỏ 4 bản mẫu vào 1 cái túi chuyên để đựng hồ sơ

- Đừng gọi loạn như vậy, ai là " Bảo Bối " của anh - cô chỉnh lại cách gọi của hắn

- Đừng khó tính quá, bảo bối, em chả có khiếu hài hước gì cả - hắn vẫn cười nhăn nhở nhìn cô

Nhắm nghiền mắt lại cô chả còn hứng mà để ý hắn nữa, coi như mọi chuyện hắn quyết định

- Vậy anh định dùn vật liệu gì để làm những bộ quần áo này - cô hỏi ảnh

- Tất nhiên là chỉ có vật liệu tốt em đừng lo - hắn cười nói

- Giá khởi điểm là gì - cô khẽ mở mắt hỏi

- Hừm...xem nào....tính ra thì......chắc khoảng trên 2 triệu đó chứ - hắn nói

- Quá đắt - có nhíu mày nói

- Không đắt đâu, vật liệu tốt đương nhiên phải tốn nhiều tiền để mua, hơn nữa những bộ quần áo này cần rất nhiều vải, tính ra thì đây là rẻ rồi - hắn suy tư nói

- Như vậy chỉ những người có tiền mới mua được những bộ quần áo này hay ưa chuộng phong cách này, còn những gia đình không có điều kiện thì anh tính sao - cô nhìn hắn hỏi

- Đâu phải anh không nghĩ tới, tất nhiên 3 ngày đầu, anh sẽ cho chương trình khuyến mại rồi, nếu mua những bộ quần áo còn tồn lại từ những năm trước chỉ cần trên 500 nghìn thì sẽ giảm 20% vậy có được không, chúng ta bán được hàn tốn mà lại được lãi - hắn nghiêng đầu nói

- Tuỳ anh - cô không nói gì nữa đứng lên cầm theo áo khoác cùn túi xách ra ngoài

- Em định đi đâu - hắn bắt lấy cánh tay cô hỏi

- Có hẹn - cô nói

- Ai ? - hắn tò mò

- Honey được chưa - cô hất tay hắn ra đi nhanh ra cửa

Cô nói vậy liền đi ngay, không nhìn thấy sắc mặt u ám của hắn, thật khiến hắn tức chết mà, tại sao lại có thế đối xửa với hắn như vậy, hắn đã làm gì sai ư, hắn chưa hề trọc tức cô cũng như không làm cho cô buồn phiền hay bực mình. Nếu cô thử là người phụ nữ bình thường xem, lúc này chắc đã bị hắn đánh chết rồi cũng nên.