Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 1: Gặp mặt




" Reng...Reng....Reng"Tiếng chuông báo thức keo oang oang

- Ai - nó ngái ngủ đạp chăn lăn xuống giường vào WC là vscn

Như thường lệ, nó vào bàn trang điểm make up 1 chút, tóc tìm dài thắt bím buộc 2 bên, đeo 1 cái kính to che đi gần nửa khuôn mặt, mặc váy dài qua đầu gối thế là ổn

- Mẹ buổi sáng tốt lành, tối qua mẹ ngủ có ngon ko - nó hỏi mẹ

- Uk cảm ơn con, ăn sáng đi, lát đi học về mẹ muốn con đi gặp 1 người - mẹ nó nói

- Vầng - nó cười nhẹ ngồi vào bàn ăn

Sau bữa sáng, nó đi xe đạp tới trường

Trường của nó là trường dành cho các cô cậu tiểu thư quyền quý, tuy chẳng ưa nổi đám người ra vẻ ta đây có tiền nhưng mà nó ko muốn mẹ buồn nên đã cố gắng lấy học bổng của trường, tuy trường có nhiều công tử tiểu thư nhưng mà kiến thức học lại khá cao so với các trường bình thường khác nhất là về ngoại ngữ, ở trường bình thường chỉ học 1 tiếng nước ngoài nhưng trường này học tới 8 thứ tiếng khinh khủng thật

Tới trường

- Ê mày con Linh kìa - 1 con nhỏ tiểu thư đài cát nói

- Hình như nó học chung lớp với anh Duy đúng ko moẹ con nhỏ đó tốt số ghê - 1 con nhỏ tiểu thư khác

- Nhìn quê mùa thật ý mà kể ra nó học giỏi hơn bọn mình thật - 1 con nhỏ khác nói

"Rào"

1 xô nước bẩn đc đổ lên người nó

- Eo ơi cái mùi gì mà thúi thế ko biết - ả Hương chung lớp nó nói

- Ê mà cái này phải thêm mùi trứng thúi ý mới kinh - nói xong 1 ả bên cạnh ném trứng vào người nó

- Ôi trời bạn Linh cho tụi mình xin lỗi nhé - 1 ả khác vỗ vỗ vai nó rồi cười

"Tùng"

Tiếng trống báo hiệu giờ học đã tới

- Haizzzzzzzz - nó chỉ biết thở dài hôm nào đi học cứ bị hoài nên nó ko tỏ ra khó chịu mà chấp nhận thì đúng hơn

Ở phòng thay đồ nữ, sau khi tắm xong, nó sấy khô tóc mình rồi chạy ra sau trường ngồi hóng gió chút

- Ê cô kia........... - tiếng nói lạnh lùn của ai đó vang lên kèm theo chàng trai đó đơ vài giây khi thấy nó

- Ơ - nó chẳng hiểu gì ngơ ngác nhìn hắn

- Xin hỏi em là ai - hắn dở giọng dịu dàng

- Anh là ai - nó hỏi ngơ ngác con nai tơ

" Thích gây chú ý à....mình nỏi tiếng như vậy mà " - suy nghĩ của hắn

- Tôi là Trần Bảo Nhật Duy học lớp 11AVIP - hắn tự hào nói

- Tôi cũng học lớp đó mà - nó cười nhẹ nói

- Cô tên gì - hắn khó hiểu nhìn nó rõ là trong lớp làm gì có ai sinh thế này

- Nguyễn Lê Khánh Linh - cô nói xong tiện tay đeo cái mắt kính to làm hắn ngớ ra

- Mọt sách cô là cái con mọt sách hay bị bắt nạt hả - hắn kinh ngạt nói

- Ờ bạn có thể nghĩ thế - nó gượng cười nói

- Uk - hắn cười nhếch mép

- Thôi chào, tôi phải đi học - nó nói rồi đứng dậy

- Khoan đã, trông cậu nhìn xinh thế sao ko bỏ mắt kính ra với lại tôi chưa gặp ai có 2 màu mắt như cậu cả - hắn hỏi 1 câu ngủ ko thể nói

- Mình bị cận khi bỏ kính ra sẽ ko nhìn thấy gì cả mọi thứ rất mờ nhạt, chưa gặp thì giờ gặp rồi đó - nó nói

- Mấy phẩy - hắn hỏi

- 7,75 cả 2 mắt - nó nói

- Nặng thế - hắn bất ngờ nói

- Ờ vậy thôi bye - nó cười rồi đi luôn

Chỉ còn hắn ngồi đó

- Thú vị thật, tôi nhất định sẽ cưa đổ em - hắn cười rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi

Ở chỗ nó

- Ôi trời nhỏ về rồi kìa,