Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 16: Bại lộ





Edit: Linhlady



Liễu Thư Nhân chạy đến chỗ ngoặt, mới dừng lại, cô dựa vào trên tường, hơi hơi thở dốc, bây giờ còn có hai mươi phút, cô ngó từ góc tường ra, thấy Vương Tranh đang còn đứng nhìn mình, sau khi thấy anh ta đã vào phòng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Cô làm sao cũng không thể ngờ hôm nay Vương Tranh không đi làm, nhưng anh ta là giáo viên, nếu như hôm nay không đi làm, vậy chắc hẳn là cuối tuần đi? Cô không suy nghĩ được nhiều như thế, chung quy cũng do kiến thức cô nông cạn, hiện tại bị anh ta thấy, có khi nào hũ nút cũng biết không?


Liễu Thư Nhân suy nghĩ một chút về cái khả năng kia, cảm thấy khả năng đó vô cùng nhỏ, mình với Vương Tranh mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ, sao có thể sẽ có quan hệ gì với hũ nút, không có khả năng.


Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, bình phục hô hấp, mới cúi đầu đi ra khỏi chỗ góc tường, chạy nhanh tới dưới nhà hũ nút.


Chỉ vài phút sau, cô đã chạy tới dướng hàng hiên, về sau muốn đi ra ngoài, nhất định phải xem ngày, rõ ràng biết nhà Vương Tranh ở cách vách, còn sơ ý như vậy, cô một bên tự giáo huấn lại mình, một bên đi lên trên lầu, đi đến lầu ba trước cửa nhà hũ nút, cô nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính thẻ bài, con số phía trên đã chuyển thành màu đỏ, còn có chín phút.


Ai, đồ đạc cô còn chưa tìm được nơi để đâu, trước tiên tạm thời để lên tầng năm đi, nơi đó lâu rồi không có người ở, cũng cũng chỉ có một hộ là hũ nút ở tầng dưới, tầng trên không có ai, tầng năm là sân thượng, cô tìm thời gian vào xem qua, ở trên đó để rất nhiều bàn ghế, đã báo hỏng, bình thường cũng sẽ không có người đi lên, đem đồ đặt ở chỗ đó là an toàn nhất.


Liễu Thư Nhân nghĩ kỹ, thở ra một hơi, khom lưng bắt đầu thật cẩn thận cởi giày, cô muốn đem giầy lên đó trước, còn còn quần áo sau khi biến thành mèo cất sau.


Ngay lúc này, bên tai cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, mới đầu cô không để ý, rất nhanh, cô buông mắt nhìn xuống, phía sau cách cửa gỗ chầm chậm mở ra, một chân mặc quần rằn ri đang bước vào.


Động tác của Liễu Thư Nhân cứng đờ, giày một bên chân cô đã tháo ra để bên canh, bên còn lại đang cởi dây giày, cô đang duy trì thư thế muốn cởi giày, Liễu Thư Nhân không nhúc nhích, người phía sau cũng không nhúc nhích, chỉ cương vài giây, cô lập tức phản ứng lại, dẫm lên giày chưa kịp cởi, một tay cầm chiếc giày đã cởi ra, cúi đầu dịch dịch bước chân, "Ngại quá, cản đường của anh," Giọng nói của cô nhỏ như muỗi. "Anh ra ngoài đi."


Cô không dám ngẩng đầu, nếu có thể, cô muốn ngay lập tức đi giày vào, chạy như bay ra ngoài, nhưng hiện tại toàn thân cô đều cương cứng, đầu óc xoay chuyển khó khăn, hũ nút như thế nào, như thế nào đã về rồi?? Rõ ràng hiện tại vẫn là giữa trưa, giữa trưa anh đều không về, vẫn luôn không trở về, vì sao hôm nay lại đột nhiên trở về? Là trùng hợp vẫn hay là đã............ Sẽ không, khẳng định là trùng hợp, hôm nay chắc là có chuyện gì mới trở về, Liễu Thư Nhân trái tim nhảy nhanh đến lợi hại, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô đang tìm cho anh một cái cớ, trong lòng vẫn cứ nôn nóng, không được tự nhiên cho lắm.


Diệp Minh Chu nhìn cô gái trước mắt luôn cuối đầu không dám nhìn mình, trầm mặc mở cửa, cất bước đi ra ngoài, đến gần bên người cô, "Cô cũng ở đây sao?" Giọng nói của anh bình thản, ngay cả ngữ khí khi hỏi cũng không rõ ràng, anh vừa dứt lời, cô gái đã vội vàng phủ nhận, "Không phải, không ở nơi này." Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh "Tôi không được ở nơi này." Biểu cảm của cô buông lỏng, giọng nói cũng bớt khản trương hơn.


Diệp Minh Chu cao hơn cô rất nhiều, khi nhìn cô cũng là nhìn từ trên cao nhìn xuống, anh nghe cô nói xong, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, "Tự tiện." Anh ngắn gọn nói với cô một câu, sau đó nhìn cô gật đầu, tầm mắt như có như không ở trên người cô quét một vòng, mới duỗi cánh tay dài, đóng cửa lại, đi về phía càu thang.


Liễu Thư Nhân chờ anh biến mất ở hành lang, sau đó mới hoàn toàn thả lỏng, cô cảm giác chân của mình cũng như muốn nhũn ra, cô đặt mông ngồi dưới đất, hoãn trong chốc lát, mới tiếp tục cởi ra nốt giày ở chân bên kia, nhưng mà cô đã không có thời gian đi lên tầng năm, thẻ bài hiện lên trước mặt cô thời gian chỉ còn 54 giây, dù sao cũng sợ hũ nút đột nhiên sẽ xuất hiện, cô bò dậy, vừa kịp để giày vào góc cầu thang trên tầng bốn thì biến thành mèo.


Đã đến giờ, Liễu Thư Nhân chui từ trong đống quần áo ra, cô nhìn quần áo dính đầy bụi bẩn, cùng đôi giày đặt bên cầu thang, sau khi đấu tranh một hồi kịch liệt, cuối cùng cô cũng không ngậm nó mang lên tầng năm.


Dù sao tầng bốn cũng không có ai đi lên............ Nếu không vẫn để ở nơi này đi..............


Liễu Thư Nhân cuối cùng nhìn thoáng qua chúng nó, từ lầu bốn xuống dưới, cô ngồi xổm trước cửa nhà hũ bút, hũ nút chắc không phát hiện ra cô không có nhà đi, anh cũng không phải người thích đi tìm mèo, đều là cô chủ động xuất hiện ở trước mặt anh, cho nên cho dù cô đi ra ngoài, trong chốc lát anh cũng không biết được.


Khẳng định không phát hiện được.


Diệp Minh Chu đi từ trong nhà ra, Vương Tranh dẫm lên bồn hoa trong viện, tay gác lên tường nhìn anh "Anh còn cái gì để nói?"


Diệp Minh Chu mặt không biểu cảm, "Cậu rất rãnh rỗi?"


Vương Tranh mở to hai mắt, "Hôm nay cuối tuần, lại không phải tới trường, đương nhiên nhàn rỗi!" Dừng một chút, "Anh còn giấu em làm gì? Cô gái kia là ai vậy? Nhìn thật nhỏ, cho dù tuổi có lớn hơn vẻ bề ngoài đi nữa, anh cũng không thể hạ miệng được, ba năm huyết kiếm, tử hình không mệt."


Diệp Minh Chu đôi mắt tối sầm lại, anh ngước mắt lên nhìn cửa sổ nhà mình ở tầng ba đang mở rộng, thanh âm trầm thấp, "Cậu đừng động."


"Đừng động?" Vương Tranh sửng sốt, suy nghĩ, kinh ngạc ra tiếng: "Anh thật sự có gì đó với cô ấy?"


Diệp Minh Chu nhìn anh một cái, lười giải thích, "Buổi tối trở về." Anh nói xong câu này, xoay người đi luôn.


Vương Tranh một tay chống cằm, nhìn bóng dáng anh biến mất ở chỗ rẽ, ánh mắt kia rơi xuống chỗ cửa cô đi vào, "Cô gái kia đi vào cũng không thấy ra nữa............" Anh ta nhỏ giọng mà nói thầm một câu, lắc lắc đầu, nhảy xuống khỏi bồn hoa, vỗ vỗ đại cẩu bên cạnh, "Tại sao cô ấy lại gọi mày là anh? Mày quen cô ấy sao?"


"Uông?" Đại cẩu kêu một tiếng, liếm liếm ngón tay anh ta.


"Làm gì đột nhiên liếm tao?" Vương Tranh lau nước miếng của đại cẩu lên trên quần, mới nhỏ giọng nói: "Tao hỏi mày làm gì, tiểu tử mày cũng sẽ không nói chuyện, đi đi, còn có một đống việc còn chưa làm, tao nhàn cái rắm, một chút cũng không nhàn............" anh ta nói, xoay người vào phòng.


Buổi tối, Diệp Minh Chu tan tầm, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh,từ trên mặt đất bò lên, kề sát chân tường ngồi xổm dậy.


Hành lang ánh sáng tối tăm, đèn cũng đã sớm hỏng rồi, không ai tới tu sửa, Diệp Minh Chu cũng không thèm để ý, tối lửa tắt đèn, cũng có thể như giẫm trên đất bằng, bước chân anh đi lên hàng lang, giống như không thấy con mèo dưới chân tường.


Liễu Thư Nhân ngừng thở, ý muốn chờ anh mở cửa trong lúc không để ý cô sẽ lẻn vào, hiện tại ánh sáng tối như vậy, khả năng hũ nút nhìn thấy cô là rất nhỏ rất nhỏ nha!


Hũ nút đem chìa khóa cắm vào cửa, răng rắc chuyển động, mở cửa ra, lúc này, di độg trong túi anh vang lên, anh dừng một chút, duỗi tay lấy di động ra, ngay lúc này, Liễu Thư Nhân nhanh tay nhanh chân chạy vào cửa.


Chạy tới phòng khách, Liễu Thư Nhân cũng không nghe thấy giọng nói chuyện của hũ nút, cô quay đầu lại nhìn lại, mắt mèo trong bóng đêm nhìn rất rõ cô thấy hũ nút đang đứng ở cửa, tay anh vỏ điện thoại vào túi quần rằn ri, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn về hướng cô, tròng mắt chuyển cũng không chuyển, cô rõ ràng biết anh không có khả năng sẽ nhìn thấy cô, nhưng trái tim vẫn đập nhanh chóng, như muốn chạm vào lồng ngực cô.


Cô không dời mắt, anh lại là người chủ động rời mắt đi, bước đi vào nhà, bang vang lên một tiếng vang nhỏ, anh đóng cửa lại, mở đèn phòng khách lên.


"Meo ~" cô chạy ra đón, đứng bên chân hũ nút kêu mông tiếng, dáng vẻ muốn thân cận với anh.


Anh nhìn chăm chú vào cô, qua hồi lâu, cũng không có phản ứng gì, Liễu Thư Nhân kêu kêu, bổng nhiên tắt tiếng.


Lại tới nữa, loại ánh mắt này............


Liễu Thư Nhân trong lòng có chút nôn nóng, cô có một loại cảm giác anh đã biết gì đó, nhưng sau khi khôi phục lại, lý trí nói cho cô biết không có khả năng, hũ nút làm sao có thể nghĩ đến, làm sao có thể đoán ra được gì? Loại chuyện này, không thể tưởng tượng, nhưng anh hiện tại phản ứng lại khiến cô không thể hiểu được, cái gì cũng không biết, lại dùng ánh mắt vi diệu này mà nhìn cô............


Là ghét bỏ cô ăn nhiều sao? Hay là do cô quá dính người? Hay thấy cô phiền chán?


Có đôi lúc cô thấy mình thật mẫn cảm  tính cách mẫn cảm như vậy, thật sự không tốt lắm, nhưng mà, đây là do cô không có cảm giác an toàn............ Cho nên, vì sao anh lại nhìn cô như vậy?


Liễu Thư Nhân ở chỗ này nghĩ đông nghĩ tây, Diệp Minh Chu đã dời ánh mắt từ lâu, anh đi đến ngăn tủ bên cạnh, cúi đầu thấy đồ ăn lúc sáng anh chuẩn bị cho mèo, một bát chất đầy, không có dấu hiệu giảm bớt.


Liễu Thư Nhân thấy anh nhìn về phía bát ăn, trong lòng muốn gào thét,  buổi sáng cô quên không giải quyết bát thức ăn cho mèo kia!


Nhất định anh sẽ cảm thấy có vấn đề, dù sao cô không thể cả sáng lẫn trưa đều không ăn gì!!!


............ Nói đến cái này, trưa nay cô cũng không ăn cơm, bây giờ cũng đã thấy đói bụng!


Liễu Thư Nhân vội vàng chạy tới, vẻ mặt muốn chui vào bát thức ăn, răng rắc răng rắc nhai thức ăn, cô nhì qua y như chết đói, thấy không! Không ăn là bởi vì............ Bởi vì, quá nhớ anh! Nhớ anh nên ăn không vô!


Bởi vì quá nôn nóng, rất nhiều đồ ăn bị cô làm gương cãi ra đất, hũ nút hoạt động chân, ngồi xổm xuống hên cạnh cô.


Liễu Thư Nhân gặm thức ăn cho mèo tốc độ cũng chậm chạm lại, liếc nhìn động tác của anh, chậm rãi nâng đầu lên, ánh mắt anh hơi sáng lên, khuôn mặt cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, "Vì sao không ăn?"




Cô, cô đang ăn mà............ Liễu Thư Nhân theo bản năng cuối đầu ăn vài hạt thức ăn nhai răng rắc.


Nhưng lần này, cô thấy hũ nút, anh............ Anh cười, cười?????


----------


Tác giả có lời muốn nói: Viết xong xem phim...... Tay súng thiên tài ha ha ha ha ha ha hình như khá xinh đẹp đâu (≧ω≦)


Buổi tối trở về khả năng có lẽ còn có canh một đi...... Kịp nói ha ha ha ha ha ha yêu mọi người ~ pi mi pi mi