Mèo Hoang

Chương 88: Yêu em biết bao




Bên trong phòng chỉ huy tác chiến, những hình ảnh và âm thanh chiếu trên màn hình khiến người xem phải đỏ mặt tía tai đột nhiên ngừng lại. Cố Vũ Khanh đặt ly trà trong tay xuống, hai gò má trắng trẻo ửng đỏ.

Viên sĩ quan kỹ thuật phụ trách thu thập thông tin ho khan hai tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêm túc nói: “Tiếp theo, chúng ta bắt đầu thảo luận, phân tích thử xem. Đội trưởng đội phi hành, anh thấy thế nào?”

Viên đội trưởng đội phi hành trẻ tuổi, đẹp trai “ồ” lên một tiếng, mặt không đổi sắc, nói: “Dáng vóc của Tô tiểu thư quả thật không tệ!”

Trưởng ban hậu cần cũng là một người đẹp, đứng lên, nói xen vào: “Chồng của cô ấy cũng rất đẹp trai! Nụ hôn của anh ta đúng là vô cùng nóng bỏng!”

Mọi người không nhịn được, cười ồ lên.

Cố Vũ Khanh đợi mọi người tán gẫu xong mới gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Được rồi, cuộc chiến này, còn đánh nữa hay thôi?”

“Nguyên soái, anh không tin bọn họ sao?” Đội trưởng đội phi hành nói.

“Tôi tin!” Ánh mắt Cố Vũ Khanh rất trầm tĩnh, ôn hòa. “Tất cả cũng có thể là những biểu hiện giả dối, nhưng tôi tin phản ứng ban nãy của vợ chồng họ không thể là giả được.”

“Nếu như Người máy thực sự đầu hàng Mạnh Hi Tông thì chúng ta phải tha cho bọn chúng sao?”

“Có bao giờ Người máy chịu đầu hàng con người kia chứ?” Cố Vũ Khanh hỏi ngược lại.

Mọi người liền im lặng. Đúng vậy, đã bao giờ Người máy chịu chung sống hòa bình với con người đâu!

“Thế nên, Nguyên soái nghi ngờ…” Viên chỉ huy tác chiến cân nhắc một lát rồi nói: “Hòa bình hiện tại giữa bọn chúng và loài người chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao?”

Cố Vũ Khanh mỉm cười. “Đi xem rồi sẽ biết!”

Sau khi hội nghị tác chiến kết thúc, một mình Cố Vũ Khanh trở về khoang nghỉ ngơi. Anh ta đứng bên khung cửa sổ nhìn ra khoảng không bao la, nhất thời ngắm nhìn đến thất thần. Anh ta nghĩ đến Tô Di và Mạnh Hi Tông.

Người hư thể đã lưu lạc ngoài vũ trụ rất nhiều năm. Anh ta nói với Tô Di, mình là nửa người máy, lời này không hề giả dối. Vì có năng lực nhảy siêu quang tốc nên hậu duệ nhà họ Cố không hề sợ hãi việc cải tạo con người thành nửa người máy. Việc cải tạo này hiển nhiên mang đến những thành quả nhất định. Mấy nghìn năm qua, Loài Người hư thể luôn liên kết với các chủng tộc khác, tiêu diệt nền văn minh Người máy đệ nhất. Nhưng khoảng thời gian của Cố Vũ Khanh cũng theo đó mà dừng lại.

Thoạt nhìn, trông anh ta chỉ như một chàng thanh niên hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, nhưng thực ra, trở thành một người nửa người máy, anh ta đã sống thêm được một quãng thời gian khá dài. Truy sát Người máy trở thành mục đích tồn tại duy nhất của Cố Vũ Khanh. Mặc dù anh ta vẫn duy trì xây dựng bầu không khí nhiệt huyết trong quân đội, mặc dù mọi người vẫn khăng khăng một mực cho rằng nhất định phải tóm gọn tàn quân của Hình Nghị. Nhưng anh ta cũng từng nghĩ đến, nếu có một ngày, Người máy hoàn toàn bị tiêu diệt thì những người nửa người máy như anh ta liệu có phải sẽ trở thành đối tượng cần tiêu diệt tiếp theo hay không?

Trong quân đội cũng có không ít cặp tình nhân. Nhưng vì có sinh mệnh bất tử nên tình yêu giữa họ cũng trở nên bình thản, sự chung thủy tựa như không còn quá quan trọng. Đó là lý do tại sao ban nãy, khi chứng kiến cảnh hai vợ chồng Mạnh Hi Tông gặp lại sau bao ngày xa cách, mọi người mới có thể ngồi im theo dõi không rời mắt như thế. Tình cảm mãnh liệt như thể muốn ôm trọn hết nỗi nhớ nhung giữa Tô Di và Mạnh Hi Tông khiến cho Người hư thể bọn họ cũng cảm động lây.

Đột nhiên, Cố Vũ Khanh có cảm giác, dường như tương lai vẫn còn rất nhiều ý nghĩa. Nếu như có thể thành công tiêu diệt Người máy, lúc đó, Người hư thể có thể định cư ở Trái đất được rồi.

Đúng là rất có ý nghĩa.

Còn người đàn ông tên Mạnh Hi Tông kia, ban nãy nhìn thoáng qua trên màn hình, Cố Vũ Khanh cũng phải công nhận anh là một quân nhân vô cùng ưu tú. Nhưng rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể khiến cho Hình Nghị kiêu ngạo cũng phải cúi đầu xin hàng?

Nhất định là có ẩn tình gì đó, Cố Vũ Khanh thực sự rất muốn biết. Hạm đội của Người hư thể dựa vào kế hoạch đã định, vững vàng bay về phía tinh hệ Vĩnh Hằng.

Lúc này, Tô Di đang mặc đồ ngủ, sắc mặt ửng hồng, bước ra từ phòng tắm. Nhưng kỳ lạ là không thấy Mạnh Hi Tông đâu, chỉ có Mạnh Dao đang nằm trong nôi, hai tay dang rộng, ngủ say sưa. Cô không kìm được mỉm cười, cúi đầu hôn con trai, sau đó mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Thư phòng vẫn còn bật đèn, cô đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Mạnh Hi Tông khẽ nói: “… Sắp xếp ở thành phố Tự Do… Chờ chút!”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Di, ánh mắt dừng trên người cô vài giây.

“Lại đây!” Anh khàn giọng, nói.

Tô Di vừa bước tới bên cạnh đã bị anh ôm lấy hông, kéo cô áp sát vào người mình. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười, đưa điện thoại cho cô. “Kỳ Lân!”

Toàn thân Tô Di cứng đờ, nhận lấy điện thoại.

“Chị dâu?” Kỳ Lân thở phào nhẹ nhõm. “Chị trở về bình an thế này thật là tốt quá rồi! Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến thăm chị!”

“… Ừm, cảm ơn anh!” Tô Di ngập ngừng một lát rồi nói: “Nhưng Tây Lạc bị Người hư thể giết chết rồi.”

Kỳ Lân im lặng một lát rồi mới nói: “Đức vua sẽ cố gắng hết sức để đàm phán với bọn họ, để họ tin rằng Người máy không còn muốn chiến tranh xâm lược nữa.”

Tô Di trả điện thoại lại cho Mạnh Hi Tông. Anh không vội trò chuyện tiếp với Hình Kỳ Lân mà chỉ nhìn cô chằm chằm, bàn tay nhẹ nhàng trượt vào trong lớp áo ngủ của cô. Mặt Tô Di lập tức nóng bừng. “Anh nói chuyện điện thoại cho xong đi.”

Mạnh Hi Tông giữ chặt cằm Tô Di, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, hồi lâu sau mới thỏa mãn buông ra. “Về phòng ngủ chờ anh. Em ở đây làm anh phân tâm.”

Trái tim Tô Di như bị lấp đầy bởi giọng nói và nụ cười của anh, cô liền gật đầu, mang theo dư âm của nụ hôn nóng bỏng rời khỏi phòng làm việc. Mạnh Hi Tông nhìn theo hướng cô rời đi một hồi rồi mới nhấc điện thoại lên lần nữa.

“Tiếp tục.” Mạnh Hi Tông nói: “Tôi sẽ để Giản Mộ An đón tiếp bọn họ. Trong vòng một ngày, người của cậu phải tìm cơ hội xuống tay.”

“Đã hiểu.” Kỳ Lân nói: “Nếu như bọn họ muốn đi sâu tìm hiểu mọi việc thì chỉ e lúc đó, Du Mặc Niên và Đại Bích cũng không đáng tin.”

“Có thể khẳng định Đại Bích sẽ đứng về phe bọn họ, còn Du Mặc Niên thì chưa chắc.” Mạnh Hi Tông lẳng lặng nói: “Nhưng mà, việc này không quan trọng, tôi sẽ không để bọn họ có cơ hội liên thủ với nhau.”

Kỳ Lân trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Anh có định nói với chị ấy không?”

Mạnh Hi Tông thản nhiên trả lời: “Tôi đã phái người trông chừng cô ấy rồi, cô ấy không cần biết việc này.”

Tô Di đợi một lúc lâu, Mạnh Hi Tông mới quay lại phòng ngủ. Hai người đã đau khổ nhớ nhung lâu như vậy, cuối cùng cũng có ngày kết thúc. Cảm xúc dâng trào, hai người chỉ biết nhìn nhau, không nói một lời. Ánh mắt của Mạnh Hi Tông nhìn không dời gương mặt ửng hồng của cô, bước từng bước chậm rãi về phía giường. Tô Di chỉ cảm thấy từng tiếng bước chân trầm ổn đó như đang khẽ chạm đến trái tim mình. Gương mặt anh vẫn tuấn tú như trước nhưng thần sắc lại có vẻ nhợt nhạt đi rất nhiều, Tô Di cảm thấy đau lòng, xót xa rơi lệ.

Một vòng tay ấm áp, kiên định ôm chặt lấy cô. Mạnh Hi Tông khẽ hôn lên dòng lệ nóng hổi, mỉm cười khẽ hỏi: “Sao em lại khóc?”

Tô Di tựa đầu vào lồng ngực của anh nhưng anh lại xoay người, đặt cô nằm dưới thân mình, dường như không thể kìm nén lâu hơn được nữa, khẽ hôn lên khắp cơ thể cô.

“Chờ một chút!” Tô Di luồn tay vào mái tóc đen của anh. “Em còn rất nhiều lời muốn nói với anh.”

Mạnh Hi Tông cúi đầu, “ừm” một tiếng, động tác vẫn không dừng lại. “Em nói đi!”

Tâm tình của Tô Di được anh làm cho thoải mái hơn nhiều, quả nhiên, giữa đàn ông và phụ nữ có một sự khác biệt vô cùng lớn…

“Đột nhiên xuất hiện gã người máy Hình Diệu kia, có phải là có chuyện gì đó rồi không? Rốt cuộc hắn có thân phận gì? Tại sao lại chịu giúp loài người?”

Động tác của Mạnh Hi Tông tạm ngừng lại, nhưng sau đó, anh lại tăng thêm sức khiến cô thở dốc một tiếng, lúc này, anh mới hỏi ngược lại: “Em biết được điều gì rồi?”

Tô Di cảm thấy có chút không yên lòng, đáp: “Hắn là Vua Người máy, là Nguyên soái Người máy đột nhiên xuất hiện. Hắn đoạt được quyền chỉ huy quân sự của Người máy, bây giờ lại trao toàn bộ quyền hành cho Hình Kỳ Lân. Anh không thấy lạ sao?”

“Ừm!” Mạnh Hi Tông hôn lên từng tấc da thịt của cô. “Có một lý do, đủ để chúng ta có thể tin tưởng hắn. Đó là… hắn đã yêu một người phụ nữ, thậm chí, còn chấp nhận trả giá bằng tính mạng, thậm chí vứt bỏ cả chủng tộc.”

Tô Di không ngờ, thủ lĩnh Người máy thần kỳ như vậy lại đi yêu một phụ nữ loài người. Ngoài cảm giác ngạc nhiên ra, cô cũng chợt nhớ tới Hình Nghị, trong lòng dấy lên chút cảm giác nặng nề. Cô không muốn nhắc tới hay nghĩ đến tên người máy này nữa.

Nhận ra sự trầm mặc của cô, giọng nói của Mạnh Hi Tông thoáng nét cười: “Không hỏi nữa hả? Vậy chúng ta bắt đầu nhé!”

“Chờ một chút!” Tô Di ngăn anh lại. “Thực sự có thể tin tưởng được Người máy sao?”

Mạnh Hi Tông thầm giật mình, lại nghe giọng cô nhỏ đi: “Em thấy Người hư thể rất mạnh, chúng ta nên nhân cơ hội này…”

Mạnh Hi Tông trầm mặt giây lát rồi nói: “Anh sẽ suy nghĩ vấn đề này sau.”

Tô Di gật đầu. “Vâng! Cũng phải xem Người hư thể kia có thể thực sự tin tưởng được hay không.”

Anh bỗng nhiên giữ chặt lấy hai tay cô. “Em đã về bên anh rồi thì cứ giao việc này cho đám đàn ông bọn anh đi!”

Tô Di cười. “Anh từng bị thương nặng như vậy, liệu thế này có gấp quá không?”

“Em có thể thử xem.”

Khi anh tách hai chân cô ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm, sáng rực. Tô Di lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Mặc dù rất khó để mở lời nhưng Tô Di vẫn cố nói: “Hi Tông, Hình Nghị… chưa từng đụng vào em. Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi… nhưng cuối cùng… hắn vẫn buông tha cho em.”

Cô không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, cô muốn cho anh biết, mình vẫn hoàn toàn thuộc về anh như trước kia.

Mạnh Hi Tông không lên tiếng. Bàn tay anh gắt gao siết chặt đôi chân nhỏ nhắn, láng mịn của cô. Lần đầu tiên anh phát giác, bản thân thực sự muốn vợ mình cảm nhận được sự đau đớn. Không phải bởi vì hoài nghi, những gì cô nói, anh tin tưởng tuyệt đối. Nhưng anh không thể nói cho cô biết, toàn bộ cơ thể cô, nơi tư mật nhất của cô, từng tấc da thịt… rõ ràng đều có hơi thở của một gã người máy khác. Dấu vết của hắn, bao gồm vết lằn ở cổ tay, dấu răng hằn đỏ sau tai, kể cả vết bầm tím ở hai bên đùi. Vì thế, anh càng muốn chiếm trọn, muốn giữ chặt lấy cô, để cô phải nhớ thật kĩ cảm giác anh mang đến, đóng lên cơ thể cô một dấu ấn không bao giờ phai mờ. Như thể, chỉ có làm như vậy mới có thể hoàn toàn che lấp hết tất cả những dấu vết của gã đàn ông khác để lại.

Cô nói thiếu chút nữa đã làm được ư?

Đó là một cảnh tượng như thế nào?

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến anh nổi điên rồi!

Mạnh Hi Tông ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cô rồi nói: “Quên hắn đi!”

Sắc mặt Tô Di hơi tái đi, cô gật đầu.

Mạnh Hi Tông đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt và cơ thể cô, dịu giọng nói: “Không ai có thể mang em đi, bất kể là con người, Người máy hay là Người hư thể.”

Tô Di không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của anh, chỉ nghĩ chắc trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu lắm. Suy nghĩ đó khiến cô vô cùng đau lòng. Cô liền ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền của Tô Di, rồi giống như một thanh kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm xuyên qua cơ thể mảnh mai của cô.

Ban đầu, Tô Di còn cảm thấy ngây ngất, ngã vào vòng tay của anh. Dần dần, cô mới phát giác ra có gì đó khác hẳn với ngày thường. Ngày trước, mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng những lúc như thế này, bao giờ anh cũng nhẹ nhàng, điềm đạm, kiên nhẫn kéo dài. Song hôm nay, cô nghĩ có lẽ do hai người đã xa cách quá lâu, sự nhẫn nại của anh đã tận, cho nên anh mới không chút lưu tình mà chiếm hữu cô mạnh mẽ như vậy. Tô Di cảm thấy đau lòng cho anh, đau lòng vì tất cả những gì anh đã phải chịu đựng - sự khuất nhục, nỗi đớn đau. Cho nên, cô không kêu một tiếng, chỉ dịu dàng quấn lấy anh, để mặc anh tùy ý làm những gì mình thích.

Cơ thể mềm mại, mịn màng của cô rõ ràng đã nhấn chìm anh trong mê đắm, mà càng mê đắm, anh càng mạnh mẽ hơn. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh chợt ngẩng đầu, ánh mắt vừa rực sáng vừa mịt mờ, như ngọn lửa hoang dại mang theo một chút điên cuồng kìm nén. Sau đó, anh gắt gao đè cô xuống giường, mạnh đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi đau. Cô chưa kịp lên tiếng, anh đã bắt đầu tiến vào thật sâu, động tác vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, khiến toàn thân cô run rẩy như muốn điên cuồng.

Mồ hôi trên trán anh chảy xuống, nhỏ giọt trên thân thể mềm mại của cô. Lần đầu tiên anh nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa như vậy, giống như một con báo hoang nhìn thấy con mồi, trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm chợt ánh lên tia tàn nhẫn. Cảm giác này càng lúc càng trở nên rõ ràng, đến cuối cùng, anh đã hoàn toàn dùng sức ghì chặt chân tay cô, hôn cô thật sâu, vuốt ve nơi đầy đặn của cô, tùy ý tấn công trong cơ thể cô. Gần như mỗi tấc da thịt trên người cô đều bị anh ngấu nghiến hôn, mỗi khoảng ẩm uớt đều bị anh chiếm đoạt. Song, anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, bế cô lên, áp lưng cô vào tường, khát khao cô từng chút một.

Cảm xúc mạnh mẽ, hừng hực này được duy trì trong vài giờ, như thể anh đang trừng phạt cô vậy, thở dốc một hồi, anh mới buông cô ra. Mặc dù Tô Di cảm thấy thoải mái nhưng vẫn nhận ra anh có điểm khác lạ. Cô nằm trong lòng anh, giơ cổ tay lên cho anh xem rồi nũng nịu nói: “Đau quá, bầm tím cả một vòng này.”

Nhưng anh lại không hề xin lỗi vì đã làm đau cô, ngược lại, ôm chầm lấy cô, đi tới tấm gương dài trước mặt, để cô nhìn thấy toàn thân mình đều là những vết bầm tím.

“Em là người phụ nữ của anh.” Đôi mắt đen láy, thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào cô trong gương. “Mãi mãi là như thế!”

Tô Di không hiểu hàm nghĩa trong lời nói này, chỉ nổi khùng cắn lên bả vai anh một cái. Anh lúc này mới lớn tiếng cười, ôm cô, đè nghiến xuống giường.

“Ngủ đi!” Anh ôm cô vào lòng thật chặt.

Tô Di đã quá mệt mỏi, liền ngả đầu, ngủ thiếp đi trong ngực anh. Xa cách nhiều ngày như vậy, lúc này, cô chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể an tâm được rồi, ngay cả trong mơ cũng không thể kìm được mà nở nụ cười mãn nguyện.

Chẳng biết đã ngủ thiếp đi bao lâu, cô bỗng mơ màng cảm nhận được có người đang vuốt ve khuôn mặt mình. Lúc đầu, cô hơi kinh hãi, sau đó lập tức thanh tĩnh trở lại. Đó không phải là Hình Nghị, là Mạnh Hi Tông. Thật tốt quá!

Ý thức cô đang muốn lần nữa chìm sâu vào sự ngọt ngào dịu dàng, lại bỗng nghe thấy người đó tựa như đang lẩm bẩm: “Vợ yêu, em không biết anh yêu em biết bao!”

Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, viền mắt phút chốc đã trở nên ẩm ướt. Muốn một người đàn ông lạnh lùng như Mạnh Hi Tông nói ra những lời thâm tình như vậy dường như còn khó hơn lên trời. Thậm chí, rất ít khi anh gọi cô là “vợ yêu” mà chỉ toàn gọi là Mèo Con hoặc Tô Di. Nhưng trong đêm trùng phùng này, anh lại không ngủ, cũng không nghỉ ngơi, cứ chăm chú ngắm nhìn, vuốt ve khuôn mặt cô, một mình nói ra những lời yêu thương sâu thẳm từ tận đáy lòng. Tô Di không đành lòng mở mắt, chỉ gối lên cánh tay dẻo dai, tráng kiện của anh, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm nén được, cứ thế từng giọt từng giọt tuôn rơi.