Mèo Hoang

Chương 26: Giữa lúc bất chợt




Lúc này, Tô Di vẫn chưa biết quân cảnh đã tìm ra nơi ẩn náu của mình. Cô đang lái một chiếc Báo Săn, trải qua mấy lần thực hiện bước nhảy siêu quang tốc và bổ sung nhiên liệu tại trạm không gian, đích đến đã không còn xa nữa.

Trên tuyến đường an toàn dài dằng dặc kéo dài suốt năm ngày, trò tiêu khiển duy nhất chính là nghe Ly Tử và Nhị Cầu đấu võ mồm. Bọ họ đúng là những tên lính đánh thuê điển hình, luôn mưu cầu lợi ích cho riêng mình, coi trời bằng vung, tính tình thẳng thắn, coi chữ “nghĩa” hàng đầu. Trong khoảng thời gian hợp tác cùng bọn họ, cảm nhận của Tô Di khác hẳn trước đây.

Trươc đây, khi còn ở Chiến Hoàng, bán kính phi hành lớn nhất của cô chưa bao giờ quá năm trăm năm ánh sáng, mà đó còn là do cô tự chủ động khám phá. Nhưng gia nhập đội quân Lính đánh thuê chưa được một tháng, bán kính phi hành của cô đã dễ dàng đạt đến con số một nghìn năm trăm năm. Thân là Không quân Liên minh, chịu nhiều sự rằng buộc, cần phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên. Còn khi là lính đánh thuê, chỉ cần không phải là Sĩ quan chỉ huy thống nhất mệnh lệnh tác chiến thì cô có thể lựa chọn giữa việc nhận hay không nhận nhiệm vụ đó, hơn nữa, thù lao cho mỗi một nhiệm vụ hoàn thành tương đối cao và hoàn toàn là tài sản cá nhân. Nhưng từ trước đến nay, Tô Di chưa từng nhìn thấy sự tranh đấu giữa những đội quân khác nhau.

“Có thể cạnh tranh.” Ly Tử nói. “Nhưng nếu cạnh tranh ác ý thì sẽ bị tiểu đội 7 phạt.”

“Tiểu đội 7 ư?”

“Ừ! Cô đã từng nghe tới cái tên Lý Tích Trung chưa? Anh ta phụ trách tiểu đội 7. Trong vài năm đầu, khi Ngài chỉ huy vừa ban bố quyền chỉ huy tất cả đội quân Lính đánh thuê, tình trạng khiêu khích, gây hấn và mưu mô hãm hại lẫn nhau vẫn còn tồn đọng. Trước tình hình đó, Ngài chỉ huy đã nghiêm khắc xử phạt người chịu trách nhiệm cao nhất là Lý Tích Trung...” Ly Tử lắc đầu, tiếp: “Đó chính là quãng thời gian chẳng mấy vui vẻ!”

“... Nghe nói...”

Tô Di cũng từng được nghe vô số lời đồn đại về Mạnh Hi Tông. Hóa ra, anh ta không phải người giàu có gì cho cam, thậm chí, ban đầu còn phải lăn lộn ở tầng lớp dưới cùng của Lính đánh thuê. Nhưng một người có hoàn cảnh như vậy mà cách đây mười năm, bỗng nhiên anh ta vùng lên, lần nào cũng nhận làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà không ai dám nhận, đến những tinh hệ xa nhất, quyết sống mái với địch, không ngừng thôn tính địa bàn. Cuối cùng, anh ta từng bước từng bước sở hữu một khối lượng lính đánh thuê khổng lồ lưu vong trong vòng ba nghìn năm ánh sáng, thống nhất làm việc dưới trướng mình. Anh ta dùng lợi ích để dẫn dụ đám lính đánh thuê tụ hội lại với nhau, sức hút của anh ta đã khiến đại đa số lính đánh thuê quyết một lòng trung thành tuyệt đối.

“Ngài chỉ huy nói, anh ta có thể vì mỗi người chúng ta mà chết, thế nên cũng muốn chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể vì anh ta mà không tiếc sinh mạng của mình.” Ở tần số truyền tin, Ly Tử hết lòng tán thưởng.

“Hai người tin những lời anh ta nói à?” Tô Di không tin, hỏi.

“Tôi tin!” Nhị Cầu nói xen vào. “Chúng tôi đều tin!”

Tô Di suy nghĩ một lát, phát hiện hình như mình cũng có lòng tin với anh ta. Chỉ là, cô cảm thấy không phải Mạnh Hi Tông “yêu lính như con”, mà là anh ta luôn coi thường mọi thứ, kể cả tính mạng của chính mình.

“Nghe nói, Ngài chỉ huy đã ngoài bốn mươi rồi đấy!” Giọng nói của Nhị Cầu lộ ra vẻ thành kính. “Người có thể khiến Nhị Cầu tôi bội phục thực sự không nhiều, Ngài chỉ huy chính là thần tượng của tôi!”

“Bốn mươi tuổi à?” Tô Di không biết nói sao.

Ly Tử tỏ vẻ tiếc hận. “Tiếc là Ngài chỉ huy không thích phụ nữ.”

Tô Di: “Không thích... phụ nữ?”

Ly Tử cười ha hả. “Cô không biết gì sao? Haizz, cô nói xem, nữ lính đánh thuê khan hiếm như vậy, ai ai cũng mong muốn được qua đêm cùng Ngài chỉ huy, nhưng anh ta chưa từng động đến một ai. Nghe nói, anh ta cũng không thích những cô nàng làm ra vẻ thục nữ, đoan trang, luôn giữ thái độ lạnh lùng, bàng quan. Thực ra, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, anh ta thích đàn ông. Nghe nói, gã trợ lý đang chung sống cùng anh ta còn rất trẻ, đẹp trai lại cường tráng...”

Đột nhiên, gương mặt lạnh lùng, băng giá của Mạnh Hi Tông hiện lên trong tâm trí cô, mặc dù hình ảnh đó rất nghiêm túc nhưng Tô Di không nhịn được, bật cười: “A ha ha, thật là đáng tiếc!”

Ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên, lần nhảy siêu quang tốc cuối cùng rốt cuộc cũng hoàn thành. Đích đến lần này chính là quỹ đạo đồng bộ bên ngoài tầng khí quyển của mỗi hành tinh - quân lính viễn chinh đã xây dựng một trạm không gian ở nơi này.

Cho dù đã biết địa điểm này từ trước nhưng khi nhìn thấy đại dương xanh thẳm và lục địa đá vàng của tinh cầu, Tô Di vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chưa ai nói rõ với cô về tài nguyên khoáng sản chủ yếu của hành tinh này, nhưng theo những gì cô nhìn thấy trước mắt thì nơi đây và Trái đất rất giống nhau, rất thích hợp để con người đến sinh sống.

Cô ghi nhớ lại nơi này. Chiếc Báo Săn dừng sát đằng sau pháo đài vũ trụ, hậu cần mặt đất bắt đầu dỡ hàng, Tô Di theo chân Ly Tử và Nhị Cầu về phòng dành cho phi công để nghỉ ngơi. Bởi còn rất nhiều đội quân khác cũng nhận được mệnh lệnh tương tự nên bên trong phòng nghỉ rộng lớn lúc này tụ tập ít nhất ba mươi viên phi công. Nhị Cầu quen khá nhiều người ở đây, sau khi giao lưu một vòng trở về, vẻ mặt anh ta tỏ ra hết sức vui mừng, thần bí.

“Ly Tử, Mèo Hoang, trên hành tinh này có văn minh nhân loại đấy!” Mắt Nhị Cầu ánh lên tia hưng phấn. “Nghe bọn họ nói, Ngài chỉ huy đã tuyên bố mệnh lệnh thực dân, chúng ta nên ở lại đây. Lần này phát tài lớn rồi!”

Ly Tử cũng có vẻ hào hứng, đập tay ăn mừng với Nhị Cầu. Nhưng phản ứng của Tô Di rõ ràng chậm một nhịp, cũng không đập tay với họ.

“Văn minh nhân loại ư?” Cô cười cười. “Thực dân là khái niệm gì?”

Ly Tử nở nụ cười sâu xa. “Nghe lời thì giữ lại làm việc, không nghe lời thì tiêu diệt, đó chính là chế độ thực dân.”

“Ồ! Khi nào thì bắt đầu?”

“Nghe đâu đã tiếp xúc với loài người phía dưới rồi.” Nhị Cầu nói. “Nghe nói, họ giống chúng ta như đúc.”

Tô Di đứng lên, nói: “Tôi đi thăm một người bạn cũ, hai người không cần đợi tôi, tối tôi sẽ quay lại.”

Nhìn bóng lưng tựa như bình tĩnh nhưng thực chất lại rất vội vã rời đi của cô, Ly Tử và Nhị Cầu chỉ biết liếc nhìn nhau.

“Cô ta có bạn cũ ở đâu ra?”

“Hay là cô ta đi tìm người đàn ông kia?” Ly Tử quả quyết nói. “Nghe nói, lần này người chỉ huy cuộc đổ bộ xuống mặt đất chính là Hạm trưởng Liên Đạc, anh nói xem, gã tình nhân ngày đó của cô ta, có phải chính là Liên Đạc không?”

Nói đến đề tài này, ánh mắt của hai người rõ ràng mang theo tia ám muội. Bọn họ cùng hạ quyết tâm, đợi tối nay, sau khi Mèo Hoang trở về sẽ hỏi cô có “cảm nhận” gì khi gặp lại tình nhân cũ.

Chiều hôm đó, Liên Đạc, người vô tình vị cuốn vào vụ “scandal tình ái” bất đắc dĩ kia quả nhiên đang ở trong pháo đài vũ trụ, mà Mạnh Hi Tông cũng đang ở đó.

Thân là Hạm trưởng – thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh Hi Tông, Liên Đạc rất nhanh đã được trọng dụng. Anh ta cũng rất mực trung thành và tận tâm, trước sau như một. Nhưng lời xúi giục của Lý Tích Trung dưới sự bày mưu tính kế của Mạnh Hi Tông luôn khiến anh ta canh cánh trong lòng, muốn tìm cơ hội dạy cho sếp lớn của mình một bài học.

Vì thế, khi đang ở bên ngoài phòng chỉ huy tác chiến của pháo đài vũ trụ, vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn vô cùng quen mắt đó, chút cảm giác tán thưởng và nuối tiếc đối với Tô Di rất nhanh đã bị ý tưởng trả đũa tinh quái nuốt gọn.

“Mèo Hoang?” Anh ta gọi cô. Bóng dáng đó bất chợt khựng lại, sau đó lập tức xoay người, mỉm cười nhìn qua.

“Thượng tá!”

“Đã lâu không gặp! Sao cô lại tới đây?” Anh ta cười cười. “Đến tìm tôi có việc gì à?”

“Không, tôi đến tìm Ngài chỉ huy.” Tô Di ngập ngừng hỏi. “Anh ta có ở đây không?”

Liên Đạc nhìn Tô Di chằm chằm.

Lúc đầu, chính anh ta cũng không biết Thương Chủy chính là Mạnh Hi Tông, còn tưởng tên tiểu tử Mộ Tây Đình kia thực sự rời khỏi đội quân Lính đánh thuê, hoàn lương đầu quân vào Liên minh. Anh ta cũng tưởng Tô Di chính là người phụ nữ của Mộ Tây Đình. Sau lần cùng Mộ Tây Đình uống rượu, anh ta mới biết Tô Di là người của Ngài chỉ huy. Hơn nữa, Ngài chỉ huy đối với cô ta dường như còn rất mê đắm và nuông chiều.

Anh ta nhìn dáng vẻ của cô hôm nay, đột nhiên xuất hiện trên chiến hạm của anh ta, lại không biết gì về tung tích của Ngài chỉ huy, chẳng lẽ cô ta tự tìm đến đây sao? Mặc kệ cô ta và Ngài chỉ huy có quan hệ thế nào, nếu cô là người phụ nữ duy nhất qua đêm cùng Ngài chỉ huy trong nhiều năm như vậy thì...

Liên Đạc thờ ơ nói: “Tôi cũng đang có việc cần tìm ngài ấy, chúng ta cùng đi thôi!”

Tô Di theo sau Liên Đạc qua hành lang bằng hợp kim dài và hẹp, bỗng cảm thấy có điểm bất thường. Không rõ bất thường ở chỗ nào, chỉ cảm thấy phản ứng của Liên Đạc khi nhìn thấy cô có vẻ rất quái lạ, anh ta quá bình tĩnh, cứ như thế đó là lẽ đương nhiên. Có lẽ, với thân phận đó, anh ta đã sớm biết tất cả rồi. Hoặc cũng có thể với quan hệ giữa anh ta với Mạnh Hi Tông, anh ta cũng chẳng buồn quan tâm tới việc lúc đầu bị thua thiệt, nếu không, Mạnh Hi Tông đã chẳng trọng dụng anh ta đến vậy. Nhưng nhìn thế nào thì cô cũng thấy ánh mắt của anh ta vô cùng kỳ lạ. Nhưng cô biết, bất kể Mạnh Hi Tông đối với cô thế nào cũng không cho phép người khác động tới cô dù chỉ một sợi tóc, huống chi đó lại là thuộc hạ của anh ta. Cô quyết định đi bước nào tính bước nấy.

Hành động tiếp đó của Liên Đạc lại rất quang minh chính đại. Anh ta đưa cô đến một khoang biệt lập trong pháo đài, có hai gã cảnh vệ đang ôm súng, đứng thẳng canh ngoài cửa. Liên Đạc mở cánh cửa, bước vào trước.

“Sau khi Ngài chỉ huy đến đây, khoang làm việc của tôi đã được nhường lại cho ngài ấy.” Liên Đạc tựa hồ nhìn ra vẻ lo lắng trên gương mặt của Tô Di, liền ra hiệu cho cảnh vệ không cần đóng cửa khoang.

Tô Di cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô vừa bước vào liền phát hiện đây thực chất là một khoang nghỉ, bên trong kê một chiếc giường lớn và một dãy sofa. Cách bài trí này giống hệt khoang nghỉ của Liên Đạc lúc còn ở Chiến Hoàng. Trên vách khoang còn có một cánh cửa. Cô liếc mắt nhìn xuyên qua tấm kính màu trầm, thấy cách bài trí của khoang bên cạnh giống với khoang làm việc hơn.

“Cô đợi ở đây một lát nhé!” Liên Đạc đứng lên, nói. “Mệt thì cứ nghỉ ngơi cho lại sức, Ngài chỉ huy chắc sẽ quay lại ngay thôi. Tôi không đợi được ngài ấy, xin phép đi trước còn có tuần tra chiến hạm.”

“Vâng!” Tô Di cung kính đáp.

Liên Đạc rời khỏi khoang nghỉ, khép hờ cửa khoang.

Tô Di một mình ngồi trờ, trong lòng thấp thỏm, bất an. Việc rời khỏi Chiến Hoàng đã sớm được quyết định xong xuôi. Còn việc có nên ở lại bên cạnh Mạnh Hi Tông hay không, Tô Di vẫn còn đang suy nghĩ. Nếu như nhất định phải trốn chạy khỏi người này, đó cũng không phải là một việc quá khó khăn đối với cô. Lang thang khắp tinh cầu, có vô vàn người, anh ta không nhất thiết phải tìm cho bằng được, cũng không nhất thiết phải hao công tốn sức tìm một mình Tô Di.

Nhưng rõ ràng, chính miệng anh ta đã nói, muốn đưa cô đi tìm Trái đất. Nếu cái giá cô phải trả là làm người phụ nữ của anh ta, nhưng một ngày nào đó anh ta không còn hứng thú, có lẽ cô sẽ bị thẳng tay ném bỏ như quăng một thứ rác rưởi. Nhưng trong mơ hồ, cô lại cảm thấy anh ta đối với mình dường như có chút khác biệt. Mọi người đều biết rõ bên cạnh anh ta trước nay chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng riêng với cô, mỗi một câu nói, mỗi lần đụng chạm đều khiến cô cảm nhận được dục vọng chiếm hữu vô cùng mãnh liệt bên trong con người vốn lạnh lùng ấy. Vậy nên, lần trở lại này, cô cảm thấy khó khăn khôn cùng. Cô thừa nhận sức cám dỗ của anh ta quá lớn, nhưng chính vì vậy mà cô càng sợ hãi bất cứ lúc nào mình cũng có thể rơi xuống vực thẳm.

Nhưng hôm nay, khi biết được tin Lính đánh thuê sẽ đến hành tinh này thực dân, cô gần như lập tức quyết định chạy đi tìm anh ta. Có thể hành tinh này chỉ là một miếng mồi anh ta ném xuống để lừa phỉnh cô, nhưng nếu nó quả thực là Trái đất thì sao? Cô thực sự muốn được nhìn tận mắt. Hơn nữa, cô hiểu rõ Trái đất hơn anh ta rất nhiều. nếu như anh ta cố ý thực dân, cô nghĩ, lúc này là thời điểm tốt nhất để cô có thể tranh thủ làm nhiều việc có lợi cho cố hương của mình.

Tô Di đợi một hồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài cánh cửa. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: “Ai đang bên trong khoang nghỉ vậy?” Đó là tiếng Mộ Tây Đình. Điều này cho thấy rất có thể Mạnh Hi Tông cũng đang đi cùng.

“Báo cáo cấp trên, không có ai ạ!” Ngoài dự liệu của Tô Di, hai gã cảnh vệ lại đột nhiên trả lời như vậy.

Sau đó, tiếng bước chân lần nữa vang lên.

Rồi Tô Di nghe thấy giọng nói của Liên Đạc: “Cậu nhất định phải để cô gái này gặp Ngài chỉ huy à?”

Tô Di có chút nghi hoặc, lại nghe Mộ Tây Đình nói: “Cô ấy là thủ lĩnh loài người dưới mặt đất. Ngài chỉ huy nói muốn gặp cô ấy...” Mộ Tây Đình cười cười nói. “Mấy ngày trước chưa tìm được Tô Di, chẳng phải Ngài chỉ huy rất tức giận đó sao? Có thể ngài ấy lại thấy hứng thú với cô gái này?”

“Cậu muốn “giảm nhiệt” cho Ngài chỉ huy à?” Liên Đạc bật cười.

Hai người cười vang, Mộ Tây Đình nói: “Lúc tôi phát hiện ra cô ấy thì bọn lính đã lột sạch quần áo của cô ấy rồi, nếu không phải tôi nhanh chóng...”

Tô Di lăng yên trong giây lát rồi lẳng lặng đứng dậy, khom lưng như một chú mèo nhỏ, tiến tới gần cửa nghe ngóng. Giữa hai người đàn ông cao lớn mặc quân phục là một cô gái nhỏ bé, gầy gò đang cúi đầu, lẳng lặng đứng thẳng lưng. Thoạt nhìn, cô ấy cũng chỉ cao tầm Tô Di, mái tóc dài đen như mực, buộc hờ sau gáy, khoác trên người là chiếc áo choàng màu xanh ngọc, che kín mít. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một cô gái rất xinh xắn và đáng yêu. Hàng mày như núi xa, đôi mắt tựa hồ sâu, dung nhan trong sáng. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà khi nhìn kĩ, trong vẻ xinh xắn ấy còn ẩn hiện nét kiều diễm, kiêu sa nức lòng người. Đặc biệt, ánh mắt của cô ấy luôn toát lên vẻ bình tĩnh, tựa dòng nước ấm êm đềm trôi chảy, không chút gợn sóng.

Đây là thủ lĩnh loài người dưới mặt đất sao? Là một cô gái?

Hai gã đàn ông vẫn thi nhau nói những lời mập mờ, tựa như cô gái bên cạnh không hề tồn tại, mà trông cô ấy cũng có vẻ không hiểu gì. Còn thái độ của Liên Đạc cứ như thể anh ta không hề biết Tô Di đang ở bên trong khoang nghỉ, hoặc có thể anh ta muốn cô chứng kiến cảnh này.

Bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Tô Di nhận ra âm thanh đó. Cô chậm rãi lui về phía sofa, lặng lẽ mấy giây rồi lại dựa sát vào vách tường, đứng đối diện với cánh cửa, cẩn thận nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh màu trầm.

“Ngài chỉ huy, chúng tôi xin lui trước.” Giọng nói của Mộ Tây Đình vang lên sau cánh cửa.

Tô Di hơi nghiêng đầu, liền bắt gặp hình ảnh Mạnh Hi Tông trong bộ quân phục màu đen tuyền, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, chậm rãi ngồi xuống sofa. Cửa khoang phía bên kia đóng lại. Cô gái đó bước đến gần cánh cửa, đứng một hồi, trên gương mặt hiện lên vẻ kiên quyết, khẽ nở nụ cười thiện chí với Mạnh Hi Tông. Cô ấy chậm rãi tiến tới trước mặt anh ta, hé miệng nói mấy câu gì đó, Tô Di thấy chân mày anh ta bỗng chau lại rồi trả lời vài câu. Ánh mắt lạnh lùng vẫn chặt trên người cô gái đó.

Một lát sau, Mạnh Hi Tông đột nhiên giơ tay lên, cởi chiếc áo choàng cô ấy đang khoác trên người. Sau lớp tơ lụa màu xanh mềm mại, một cơ thể cân đối, trắng nõn tựa băng tuyết thuần khiết hiện ra, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến mắt Tô Di đau nhói. Cô nhìn thấy hai tay cô gái đó buông thõng hai bên người, nắm chặt thành nắm đấm, đứng tại chỗ, cố gắng che chắn nơi tư mật của mình, giống hệt... Tô Di ngày đó.

Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt như thể đang tìm tòi nghiên cứu. Sau đó, anh ta bỗng giơ tay, chạm vào một bên ngực trắng hồng, căng tròn. Tựa hồ trong cùng khoảnh khắc kia, cả người cô gái khẽ lảo đảo, ngã vào lòng anh ta. Mà anh ta cũng không đẩy cô ấy ra, bàn tay kia vẫn đặt nguyên trên ngực, tay còn lại nhẹ nhàng vuột ve gò má mịn màng. Tuy cô ấy đang đứng xoay lưng về phía Tô Di, Tô Di không nhìn rõ từng động tác nhưng cô dường như ngay lập tức nhớ lại những ngón tay thô ráp của Mạnh Hi Tông đang bóp chặt cằm mình.

Tô Di đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nỗi chua xót từ trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên khóe mắt, ngân ngấn nước. Cùng lúc đó, trái tim cô như bị ai đâm thủng, nhanh chóng vỡ vụn thành từng mảnh. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, không nhìn tiếp nữa. Dường như Mạnh Hi Tông vẫn không hề phát hiện ra cô đang ở gian phòng chỉ cách anh ta một bức tường, cô lặng yên không một tiếng động, ra hiệu cho cảnh vệ rồi vội vã rời khỏi nơi đó.