Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Mạc Tử Thiên
Mèo con lạc quan nghĩ: Không phải chỉ là hôn vài cái thôi sao? Tuy rằng cậu cảm thấy rất thẹn nhưng đây là hỗ trợ anh a.
Tiếng miêu ô không sử dụng tốt lắm, nếu Già Lâu đại ca có thể tạm thời giải thoát khỏi ảnh hưởng của trăng máu thì cậu cũng không cần làm thế này.
Hơn nữa, cậu cũng không... chán ghét nụ hôn này.
Ôm đủ loại ý nghĩ phức tạp, hai cánh tay Thiệu Dĩ Ninh ôm cổ Già Lâu, nhưng vẫn cảm thấy thẹn thùng, cậu nhịn không được quay mặt qua chỗ khác, thẹn thùng nhắm mắt.
... Bộ dáng này giống như can tâm tình nguyện, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Ở trong mắt Già Lâu, đây là một cảnh tượng khác.
Thiếu niên tai mèo mềm như bông nằm dưới thân mình, vẫn ngoan ngoãn như trước nhưng có thêm vài phần dụ hoặc. Rõ ràng không hề chống cự, cũng không hề lộ ra biểu cảm không muốn nhưng Già Lâu lại bắt đầu chần chờ.
Này... thật sự là ảo giác sao?
Nếu tiến thêm một bước, A Ninh có tức giận không?
Vừa rồi thật sự hôn rồi mà A Ninh không né tránh --- đây quả nhiên là ảo giác.
Ý nghĩ không thể nói ra trong nội tâm anh lại bắt đầu tùy ý sinh trưởng. Già Lâu lại cúi đầu li3m gương mặt thẹn thùng của cậu.
Gai ngược hơi kéo da thịt trắng nõn kiều nộn của cậu, thiếu niên tai mèo hơi th ở dốc, nhưng không né tránh, cũng không cự tuyệt. Già Lâu ma xui quỷ khiến tiếp tục động tác.
Cái loại cảm giác này, lại về rồi.
Lúc trong sơn động, anh đã từng một nghìn lần, một vạn lần suy nghĩ đến hình ảnh này.
Thiếu niên tai mèo có mái tóc dài, giống thảm nhung màu trắng xinh đẹp trải trên thảm cỏ xanh tươi, lại giống khối đá nhẵn nhụi màu trắng --- nếu Già Lâu biết nhiều hơn, anh sẽ biết có một thứ gọi là ngọc.
Bạch ngọc không có tì vết, ở trong cảm nhận của Già Lâu, A Ninh cũng như vậy. Ngón chân A Ninh như trân châu, phấn nộn trong suốt. Chỉ nhìn thôi anh liền muốn...
Lần này Thiệu Dĩ Ninh trần trị, bị anh đè nặng như vậy, bị lông anh làm cậu ngứa vì thế nhịn không được mà mở mắt ra, phụt cười ra tiếng.
"Ha ha ha... Già Lâu đại ca... Anh nhẹ chút được không?"
Nhẹ một chút.
Thiệu Dĩ Ninh chỉ biết báo đen không bình thường, lại không biết trạng thái bây giờ của anh rõ ràng là nghìn cân treo sợi tóc.
Già Lâu đã nhẹ nhàng rồi, nhưng chung quy không ngăn được tình cảm bừa bãi trong lòng nên mới tiết ra vài phần. Tình tố mãnh liệt bao phủ anh, cũng thổi quyest anh. Như sóng biển cuồn cuộn, không biết mệt mỏi mà xông lên bờ biển, muốn lưu lại dấu vết của mình.
Đây là mèo con của anh, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy hình thái khác.
Anh muốn độc chiếm.
... Nhưng lại muốn bảo vệ.
Nội tâm của Già Lâu đang giằng xé, hai ý nghĩ không ngừng giằng co chinh chiến, tựa như khói thuốc súng không bao giờ ngừng nghỉ. Anh không chịu nghe theo "" mê hoặc, lại không ức chế được xúc động của mình.
Anh bán tín bán nghi A Ninh trước mặt, lại cẩn thận thân mật cậu... Cuối cùng, anh cúi đầu xuống, thành kính li3m gương mặt A Ninh, một lần lại một lần vuốt v e cánh môi mềm mại của cậu, rồi bất động ở nơi này.
Thiệu Dĩ Ninh ngây thơ mờ mịt nhìn anh.
Già Lâu đại ca... vì sao dừng lại? Có chuyển biến tốt đẹp sao?
Đôi mắt xanh thẳm trong suốt lại động lòng người, còn mang theo vài phần hồn nhiên như trẻ con. Cậu không rõ nguyên nhân nên ngẩng đầu lên đối diện với báo đen, thấy được thân ảnh của mình trong đôi mắt đỏ như máu của anh.
Tai mèo hoảng a hoảng, cái đuôi cũng vung qua vung lại. Bỗng nhiên, đuôi cậu giống như bị đồ vật gì đó câu lấy, gắt gao cuốn đuôi cậu.
Mặt cùng lỗ tai của mèo con từ nãy đến giờ vẫn chưa hạ nhiệt độ, giống như tôm bị nấu chín. Lúc này cả người cậu đều phiếm hồng, toàn thân có xu hướng biến thành màu hồng nhạt.
Trong lòng cậu nói thầm: Già Lâu... Già Lâu đại ca cũng quá biết chơi đi.
Mỗi lần đuôi của cậu bị câu, cậu liền cảm thấy như tim mình cũng bị câu lên.
Chân cậu mềm, bò cũng không bò dậy được, vẫn nằm trên mặt đất như cũ. Cũng may thảo nguyên cũng không lạnh, mặt cỏ cũng rất mềm mại. Thiệu Dĩ Ninh nằm cũng không khó chịu, hơn nữa, phía trên cậu còn có một con vật lớn lông xù xù, nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh cuồn cuộn không ngừng truyền qua đây, làm cậu cảm thấy thật thoải mái.
Cậu ho khan một tiếng, ý đồ làm Già Lâu thanh tỉnh chút --- lại đột nhiên nhớ tới một việc, cậu có nên dùng tiếng miêu ô không?
Nếu nói nó vô dụng, các con vật khác đều khôi phục; nếu nói nó hữu dụng, Già Lâu sao lại thành như vậy?
Hiện tại cậu là hình người, cũng chỉ có thể miêu ô ở trạng thái người. Nhưng vừa rồi cậu thử qua rồi, hình như không có hiệu quả gì.
Thiệu Dĩ Ninh có chút sầu.
Miệng Già Lâu vẫn còn dán cậu, chỉ cần cậu hơi mở miệng, vươn đầu lưỡi là có thể đụng lưỡi đối phương.
Thiệu Dĩ Ninh nhìn nhìn, rồi lại xuất thần.
Có nên... miêu ô lần nữa không?
Cậu do dự, sợ miêu ô không đúng, tình huống của Già Lâu sẽ càng kém. Ngay lúc này, móng vuốt Già Lâu đột nhiên đâm càng sâu vào mặt đất.
Cái đuôi không ngừng đánh mặt vào mặt đất, màu đỏ máu trong mắt càng nồng đậm. Thiệu Dĩ Ninh thấy thế, nhất thời không quản nhiều như vậy được nữa, nhanh chóng hé miêng: "... Miêu ô miêu ô?"
Một tiếng này vừa ra, Già Lâu đột nhiên cứng đờ, sau đó anh quay đầu lại, lần nữa nhìn thẳng cậu.
... A Ninh còn cố tình mê hoặc mình.
A Ninh đại khái không biết, cậu ở hình người kêu miêu ô với anh, làm anh không thể tự khống chế mình.
Lần này, anh không muốn buông tha cậu.
Muốn giam cầm cậu, hoặc làm cậu miêu ô nhiều hơn...
Anh một lần nữa dán lên cậu.
.........
Trăng máu vẫn treo cao trên không trung.
Ban đêm trên thảo nguyên rộng lớn từ trước đến nay vẫn luôn im ắng. Nhưng mấy ngày nay vì trăng máu, thông thường thảo nguyên sẽ trở nên cực kỳ ồn ào, khắp nơi tràn ngập thanh âm tranh đấu --- nhưng lúc này, trăng máu tuy rằng nhìn đáng sợ, nhưng các con vật lại không sợ hãi như trước.
Thì ra, không phải là không thể chiến thắng trăng máu, bọn họ có thể thoát khỏi nó. Chỉ có một chút hy vọng cũng đủ làm bọn họ phấn chấn.
Barkley mang theo một đám sư tử, tụ tập các con vật đang phân tán khắp nơi lại, chậm rãi, các con vật đều khôi phục thanh tỉnh. Bọn họ ríu rít, mồm năm miệng mười vừa nghị luận sôi nổi vừa nhìn trăng máu trên bầu trời: "Chuyện là thế nào a? Sao đám Barkley khôi phục được?"
"Nghe nói là... là tiểu miêu nhãi con kia! Ấu tể đó có lực lượng thần bí!"
"Tiểu miêu nhãi con? Là đứa bé kia của miêu ô tộc? Lớn lên cực kỳ đẹp, cực kỳ đáng yêu?"
"Đúng đúng đúng, nếu ngươi không thêm hai chữ đáng yêu, Barkley sẽ không phản ứng ngươi!"
"... Đáng tiếc không nghe được tiếng miêu ô."
"Đúng vậy, ta cũng muốn nghe. Thật sự là lợi hại a. Ô ô ô, nhãi con đáng yêu như thế, sao lại không phải tộc ta?"
"Aiz, ai nói không phải đâu. Ngươi nhìn nhóm sư tử đó đi, bây giờ bọn họ vui đến mức đi đường mang theo gió!"
"Đặc biệt là Barkey, đáng giận a! Căn bản là đang khoe khonag!"
... Oán niệm của các con vật, Barkley không chú ý tới. Một khi mọi người đều khôi phục, Barkley đã bị nhóm lão bà đả kích.
"A Ninh đâu?"
"A Ninh ở đâu?"
"Sao A Ninh không ở đây?"
Nhóm sư tử cái vây Barkley thành một vòng, tâm tình họ cực kỳ nóng vội, trong đám bao vây đó có một thân ảnh màu xám bạc, là Đa Luân.
Đa Luân gấp không nổi mà truy vấn: "A Ninh đi đâu vậy ngao ô! Ai đánh ta!"
Là Barkley.
Barkley: Ta không được đánh lão bà tì chẳng lẽ không thể đánh sói con của ngao ô tộc hả?
Hắn rụt rụt cái đầu to, cố ý làm lơ Đa Luân, ngượng ngùng giải thích: "Cái này... A Ninh a, A Ninh không ở nơi này."
"A Ninh... ở cùng Già Lâu!" Đúng! Cách nói này cực kỳ hợp lý, cực kỳ tốt, cực kỳ thích hợp!
Nhóm sư tử cái lúc này mới buông tha hắn, tiếp đón mọi người về nhà, ai tìm mẹ người ấy. Chỉ có Đa Luân còn đứng tại chỗ, suy tư gì đó.
A Ninh sao lại ở cùng lão Già Lâu?
Câu tiếp theo chính là ---
Aiz, khi nào A Ninh mới ở bên mình nhiều một chút?
Bóng dáng lẻ loi của Đa Luân bị ánh trăng chiếu thành một bóng dài.
... Khi các con vật lục tục khôi phục lại bình thường, trạng thái của Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu ở trung tâm rừng rậm thì lại không tốt lắm.
Già Lâu chỉ một lòng một dạ đối kháng với "" trong đầu. Trong giây lát, anh bị ảnh hưởng sâu sắc, ý nghĩ sâu trong nội tâm muốn phá xác mà ra, anh không khống chế được bản thân mà muốn áp đảo thiếu niên tai mèo.
Anh lặp đi lặp lại quá trình li3m cậu, khiến da thịt trắng tuyết đỏ hồng khắp nơi, lại chặt chẽ áp chế thân thể tinh xảo của cậu, không kiềm được mà trầm luân.
Mà Thiệu Dĩ Ninh, hậu tri hậu giác phát hiện Già Lâu không đúng chỗ nào đó.
Thân thể báo đen căng chặt, trong mắt tràn ngập màu đỏ máu. Cái đuôi thường thường đánh mạnh vào mặt đất, phảng phất như đang cố phân tán lực chú ý. Nhưng sống lưng phần phồng và tư thế giằng co của anh, làm Thiệu Dĩ Ninh nhìn thấy nơi không nên nhìn của anh.
Ánh trăng bỗng nhiên sáng trong, làm cậu... thấy được.
Nơi giữa chân, ở nửa người dưới của Già Lâu.
Thiệu Dĩ Ninh:... Từ từ! Cậu cũng bị trăng máu ảnh hưởng sao?
Cánh môi cậu hơi mở ra, mơ hồ nhìn thấy hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi non mềm, trong lúc nhất thời, cậu nghẹn họng nhìn trân trối.
Thì ra là vậy.
Cho nên vì vậy anh mới li3m cậu, áp đảo cậu, như vậy mới có thể... mới có thể "giao phối" cùng cậu.
Hình như động vật không tự mình giải quyết được, Lúc này Già Lâu đại ca hẳn là rất vất vả đi? Vẫn luôn chịu đựng, nhất định sẽ rất khó chịu.
Tuy cậu là ma pháp sư độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng biết nhiều hơn Già Lâu một chút. Trên mặt Thiệu Dĩ Ninh đỏ bừng, vươn tay qua.
"Già Lâu đại ca."
Mắt tròn xoe của cậu nhìn đối phương, rõ ràng là thẹn thùng nhưng mạnh mẽ trưng ra vẻ nghiêm túc --- nhưng không có hiệu quả, cậu chỉ nhìn đáng yêu hơn thôi.
Thiệu Dĩ Ninh tận lực không nghĩ đến đống nội dung phế liệu vàng, ho nhẹ một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói chuyện: "Tôi sẽ giúp anh."
"Tôi... Tôi có thể!"
... Câu này giống như nói cho chính cậu nghe.
Cái đuôi Già Lâu càng banh thẳng ra.
Thiếu niên tai mèo chậm rãi di chuyển, ngón tay thon dài chậm chạp đụng vào. Ngay sau đó, đôi mắt xanh của cậu đột nhiên trừng lớn --- nhiệt độ nóng bỏng của anh xâm nhập vào cơ thể cậu.
Đây là...
Cậu không dám nghĩ thêm nhưng không biết vì sao, một ít hình ảnh lại hiện lên trong đầu cậu.
Già Lâu th ở dốc, Già Lâu mạnh mẽ, tiếng nói trầm thấp của Già Lâu.
Cuối cùng, đôi mắt lục của Già Lâu.
Đôi mắt lục vẫn luôn, vẫn luôn, vẫn luôn ôn nhu nhìn chăm chú vào cậu.
========
Trăng máu tẩy trắng bản thân:
Trăng máu giây sau lại bị ụp nồi: