Đêm nay, Tiêu Dư Thiên lại sau mười giờ mới về nhà, Tiểu Thuần từ thư phòng đi ra, vừa lúc thấy anh mở cửa đi vào. Anh cười với cô: “Buổi chiều không ra ngoài à?”
Anh còn nhớ trước kia vào cuối tuần cô đều ra ngoài, chơi chưa đến 12 giờ là không trở về. Nhìn thấy cô im lặng ở trong nhà, anh không khỏi có chút kỳ quái.
“Có đi nhưng trước khi trời tối thì trở về.” Tiểu Thuần nhớ tới cảnh chiều nay, lồng ngực ngạt thở, cô không nhìn anh, lập tức đi toilet. Anh vừa định hỏi cô, hôm sau có thể cùng anh đi đánh tennis không, thấy cô như là phớt lờ anh, anh hơi buồn bực lại có chút mất mát.
Anh đến phòng khách, theo thói quen đi xem Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đang nằm trong ổ của mình ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân, nó nhạy cảm ngồi dậy, nhìn thấy anh, nó từ trong ổ nhảy ra thân thiết cọ cọ chân anh, anh bắt nó ôm lên.
Tiểu Thuần từ toilet đi ra, trông thấy Tiêu Dư Thiên nhận điện thoại ở ban công, còn Tiểu Bảo thì ngồi trên sofa chơi với cuộn len. Có chuyện gì quan trọng, sợ bị người khác nghe thấy, nhất định phải ra ban công mà nói. Tiểu Thuần đứng một lúc, thấy anh vẫn gọi điện thoại, cô chợt nhớ tới cô gái lúc chiều, nên lặng lẽ đi ngủ.
Mấy ngày nay Tiêu Dư Thiên luôn thần bí, có vài lần đang ăn cơm thì nhận được điện thoại rồi vội vàng rời khỏi nhà. Tiểu Thuần muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không có lập trường để hỏi. Rốt cuộc có một ngày, bà Mã chạy đến nói với cô một tin tức giật gân.
“Cô Lục, cô có nghe nói không, thì ra cậu Tiêu đã có bạn gái, cô ấy đang mang thai.” Bà Mã đem tin tức giật gân này nói với Tiểu Thuần. Sắc mặt cô buồn bã: “Vậy à, tôi không biết.” Không cần phải nói, nhất định là cô gái nhìn thấy trong quán cà phê hôm đó.
“Mấy hôm nay sức khoẻ tôi không tốt nên đến bệnh viện khám bác sĩ, kết quả là ở cửa khoa phụ sản nhìn thấy cậu Tiêu và bạn gái đi kiểm tra, tôi thấy bụng của cô gái kia ít nhất là bốn tháng. Chẳng trách lần trước tôi nói muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy, cậu ấy một mực từ chối, không chịu nhận lời, hoá ra đã ngầm có bạn gái từ lâu.” Bà Mã vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tiểu Thuần.
Tiểu Thuần điều chỉnh cảm xúc, miễn cưỡng có tinh thần: “Đây là tự do của anh ta.”
“Cũng đúng, cô Lục à, quá đáng tiếc, tôi vẫn cho rằng cô và cậu Tiêu có cơ hội, không ngờ người phụ nữ khác lại nhanh chân đến trước.” Bà Mã nói có vẻ hơi tiếc.
Tiểu Thuần khổ sở trong lòng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô đành nói: “Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết, là bà hiểu lầm rồi.”
“Cô Lục, đừng buồn nha, tôi quen biết rất nhiều người, một đống chàng trai tốt, gặp được người thích hợp tôi có thể giới thiệu cho cô.” Bà Mã nhiệt tâm nói.
“Không cần đâu.” Tiểu Thuần từ chối. Cô thật sự không có tâm tình nói những lời này nữa.
Sau khi biết chuyện, quan hệ giữa Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên trở về điểm lạnh nhạt lúc đầu. Cô đau lòng nhưng không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt anh. Sợ anh nhìn thấy, buổi tối cô không đến thư phòng lên mạng, ăn xong cô liền làm tổ trong phòng đọc sách hoặc là nghe nhạc. Thỉnh thoảng gặp nhau ở phòng bếp hay phòng khách, cô cũng không nói nhiều lời với anh, lặng lẽ làm chuyện của mình.
Anh vốn đã quen với tính cách chợt nóng chợt lạnh của cô, nhưng trong khoảng thời gian này, vẻ lạnh nhạt của cô quả thực khiến anh vô cùng mất mát. Sớm tối mỗi ngày cô đều không ở nhà ăn cơm, hỏi cô một hai lần, cô nói chê phiền phức lười nấu cơm nên ăn bên ngoài. Anh nấu sẵn cô cũng không ăn, không biết hục hặc ở đâu.
Buổi tối, một mình anh ở trong thư phòng đọc sách lên mạng, không có cô làm bạn, càng có vẻ hiu quạnh. Có đôi khi, anh từ thư phòng đi ra nhìn thấy cô ở phòng khách xem TV, anh muốn đi qua xem với cô, cô như là không được tự nhiên, chỉ chốc lát sau liền trở về phòng mình.
Đêm khuya hôm đó, Tiểu Thuần mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe được một hồi gõ cửa.
“Làm gì đó?” Cô từ ổ chăn đứng dậy, tức giận nhìn Tiêu Dư Thiên ở cửa.
Anh đắn đo rồi nói với cô: “Một người bạn của tôi nằm viện, có thể nhờ em cùng tôi đi qua xem thử không?”
“Cái gì? Bạn anh nằm viện, bảo tôi đi theo?” Tiểu Thuần mở to mắt nhìn anh, như là nhìn người ngoài hành tinh.
“Cô ấy…” Anh suy nghĩ nên tìm từ thế nào, cuối cùng anh quyết định ăn ngay nói thật: “Cô ấy có thể sinh non, một mình tôi đi không tiện, cho nên nhờ em…”
“Được rồi.” Tiểu Thuần đồng ý. Cô là một người mềm lòng, nghe đối phương có thể sinh non, cô cũng có chút lo lắng. Cô vội thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài.
Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, hai người lo lắng chờ tin tức. Tiêu Dư Thiên vẫn nhìn đèn phòng phẫu thuật, Tiểu Thuần liếc khoé mắt nhìn anh, thấy anh nhíu mày trong lòng cô hơi khó chịu. Ai có thể ngờ lại có loại chuyện thế này, bạn gái anh ở trong phòng sinh cấp cứu, cô lại cùng anh trông chừng ở ngoài phòng sinh. Trò đùa của ông trời tuyệt đối không buồn cười chút nào.
“Anh không đi đóng tiền thuốc men sao?” Tiểu Thuần hỏi Tiêu Dư Thiên.
Anh nhăn mặt nhíu mày: “Tôi đi đóng?”
Cô không vui: “Đương nhiên là anh, không thì là ai, xảy ra chuyện anh liền muốn thoái thoác, sao anh không có trách nhiệm thế?”
“Đâu phải chuyện liên quan tới tôi? Cô ấy sinh non cũng chẳng phải tôi gây ra.” Tiêu Dư Thiên nghi hoặc nhìn Tiểu Thuần.
“Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông không chịu trách nhiệm như vậy, đã không suy nghĩ cho người ta, đem bụng người ta làm lớn, bây giờ sinh non, ngay cả tiền thuốc men cũng chẳng muốn lấy ra, anh coi là đàn ông sao?” Khẩu khí của Tiểu Thuần dữ dằn mà chỉ trích Tiêu Dư Thiên.
Anh khó hiểu: “Em không phải hiểu lầm chứ, tôi và cô ấy…tôi không quen cô ấy, đứa bé cũng chẳng phải của tôi.”
“Anh không quen cô ta, sao cô ta xảy ra chuyện lại tìm anh, anh đừng chối bỏ trách nhiệm. Tôi khinh bỉ anh.” Tiểu Thuần trừng mắt liếc Tiêu Dư Thiên một cái, rồi đi về phía nộp phí. Tiêu Dư Thiên nhận ra chuyện gì, anh vội đuổi theo cô, trước mặt lại gặp phải ông Mã.
Ông Mã nhìn thấy hai người bọn họ, vội nắm cánh tay Tiêu Dư Thiên hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Tiêu Dư Thiên hướng về phòng phẫu thuật rồi nói: “Nghe nói là lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã, còn cấp cứu ở bên trong.”
Ông Mã vừa nghe xong, lòng như lửa đốt. Tiểu Thuần đứng một bên nhìn thấy cảnh này, cô sững sờ tại chỗ. Cô thật sự không rõ đây là tình huống gì, nhưng cô trông thấy vẻ lo âu trong mắt ông Mã.
Tiêu Dư Thiên cũng không giải thích nhiều, anh đi về phía nộp phí mà đóng tiền. Tiểu Thuần đuổi theo anh, xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi, là tôi lầm.”
Anh thấy cô ngơ ngác nhìn anh, anh vốn còn chút buồn bực vì cô không hỏi phải trái mà hiểu lầm mình, nhưng vừa thấy ánh mắt của cô anh liền mềm lòng, kìm không được anh vươn tay véo khuôn mặt tròn của cô: “Tôi không trách em.”
Tiểu Thuần bị hành động bất ngờ này của anh làm hoảng sợ, trong nháy mắt biểu tình có chút mất tự nhiên. Tiêu Dư Thiên cũng ý thức được hành động của mình có phần không ổn, anh ngượng ngùng xoay mặt đi xếp hàng đóng tiền.
Ông Mã chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, trông chờ mòn mỏi. Tiêu Dư Thiên lặng lẽ nói với Tiểu Thuần, cô gái trong phòng phẫu thuật kia quen biết với ông Mã lúc ông ta chơi cổ phiếu trên mạng, hai người qua lại đã hơn một năm, ông Mã cho cô gái kia mượn mười vạn chơi cổ phiếu, cô gái kia hứa kiếm được tiền sẽ trả lại ngay.
“Con trai ông Mã thi đại học, chờ tiền đóng học phí nên ông ấy tìm cô gái kia đòi tiền, ai ngờ cô gái kia lại không trả, còn nói mình mang thai, muốn ông Mã ly hôn rồi kết hôn với cô ta, nếu không thì cô ta sẽ không trả tiền cho ông ấy, ông Mã không muốn ly hôn, lại sợ bà Mã biết chuyện này, cho nên bảo tôi lấy thân phận luật sư đại diện cho ông ấy đến đàm phán với cô gái kia.” Tiêu Dư Thiên đem chân tướng sự việc thuật lại rõ ràng một lần. Tiểu Thuần hiểu ra, chẳng trách trước đó anh thần bí gọi điện thoại, hoá ra là cùng ông Mã bàn bạc chuyện cô gái kia.
“Sao ông Mã lại biết cô gái kia mang thai con của ông ấy, loại lừa đảo này ở Thượng Hải nhiều lắm.” Tiểu Thuần nghiêng đầu, liếc nhìn ông Mã một cái. Thật sự con người không thể nhìn tướng mạo, ông Mã thường ngày nhìn như là một người thành thật, lại cũng ở sau lưng vợ chơi bời bên ngoài, bị lừa tiền không nói, e rằng trong nhà sẽ náo loạn một trận.
“Chuyện này tôi cũng không biết, theo tôi thấy, cô gái kia quả thật không có tiền, tôi đã từng đến nhà cô ta, ở trong ngõ hẻm tồi tàn, căn nhà nhỏ thảm hại, nghe nói cô ta ở Thượng Hải làm công khắp nơi để nuôi sống bản thân.” Tiêu Dư Thiên thở dài.
Tiểu Thuần cũng thở dài: “Ông Mã xem như xui xẻo, chuyện này nhất định cho ông ấy một bài học kinh nghiệm, sau này xem ông ấy còn dám như vậy không, đừng coi nhẹ nước cờ của đối phương mà thanh thản đi chơi đùa, ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất nắm gạo.” Tiêu Dư Thiên nghe xong lời này của cô liền khẽ cười.
“Anh cười cái gì, cười trên nỗi đau của người khác hả?” Tiểu Thuần khó hiểu nhìn anh.
Tiêu Dư Thiên lắc đầu: “Không phải, tôi cảm thấy giọng điệu vừa rồi của em rất giống bà Mã.”
“Đi chết đi, ai giống bà Mã chứ.” Cô phì cười, đánh anh một cái.
Đèn phòng phẫu thuật tắt ngắm, tình nhân của ông Mã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, ba người ở đây cùng nhau đi lên. Bác sĩ nuối tiếc nói với bọn họ, mình đã cố gắng hết sức, người bệnh khi đưa đến bệnh viện thì đã chảy máu không ngừng, thai nhi đã hình thành vì thế mà mất đi. Ông Mã níu tóc mình, không nói rõ là biểu tình gì, dáng vẻ có chút đau lòng. Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút tiếc nuối.
Ông Mã ở phòng bệnh trông coi cô gái kia, ngày hôm sau Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên đều phải đi làm nên không ở thêm nữa, họ cùng nhau rời đi.
“Luật sư Tiêu, cảm ơn cậu, phí nằm viện khi về tôi sẽ trả lại cậu.” Ông Mã đưa bọn họ đến hành lang, tự đáy lòng nói lời cảm ơn với Tiêu Dư Thiên.
“Không vội, ông chăm sóc cô Tống đi, tôi và cô Lục về trước đây.” Tiêu Dư Thiên khách khí chào tạm biệt ông Mã.
Cho đến khi lên xe taxi, Tiểu Thuần vẫn còn run, khi ra ngoài cô ăn mặc phong phanh, vào đêm khuya khó tránh khỏi hơi lạnh.
“Không thể tưởng tượng nổi anh rất lương thiện đấy.” Tiểu Thuần mỉm cười khen ngợi Tiêu Dư Thiên.
Anh nhướng mày: “Con người ai cũng có lòng trắc ẩn, em cũng vậy, vì người không quen biết em cũng bênh vực.”
Cô nghiêng đầu, hé miệng cười: “Tôi không nhìn thuận mắt nhất chính là đàn ông không có trách nhiệm.”
Anh gật đầu: “Rất có tinh thần nghĩa hiệp, nữ hiệp.”
Trong lúc vô ý, tay cô chạm phải tay anh, tay cô rất lạnh mà tay anh rất ấm áp. Anh thuận thế liền nắm tay cô, bao bọc bàn tay cô. Trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, khiến cô dần dần cảm thấy không lạnh chút nào.
Về đến nhà, Tiểu Thuần đến phòng bếp rót nước uống, ngồi ở bệnh viện một lúc lâu, cô vừa mệt lại khát.
“Ngày mai tôi phải đi công tác.” Tiêu Dư Thiên thấy cô từ phòng bếp đi ra, anh xoay đầu nhìn cô.
Tiểu Thuần dừng lại, hỏi anh: “Anh đi đâu thế?”
“Thạch Gia Trang.” Anh nói với cô.
“Xa vậy à.” Cô nhíu mày.
“Có một nhân chứng quan trọng ở đó.” Anh dừng một chút, lại nói: “Lúc tôi không ở nhà ——”
“Tôi biết, giúp anh nhận điện thoại.” Tiểu Thuần mỉa mai một câu.
Anh mỉm cười: “Không phải, tôi muốn nói, lúc tôi không ở nhà, em hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo…và chính mình.” Mấy chữ cuối, thanh âm của anh rất nhẹ, ánh mắt nhìn cô nhấp nháy. Tiếc là, cô vẫn nhìn nghiêng qua một bên, không để ý tới ánh mắt của anh.
Năm nay mưa nhiều, mưa thu rả rích không ngừng. Lúc tan tầm, cầm ô đứng ở trạm xe điện ngầm, khách qua đường vội vã trên ngã tư đường, thành phố ướt sũng có một loại tiêu điều không nói nên lời, Tiểu Thuần nhìn bầu trời u ám, tâm trạng vẫn không sáng sủa chút nào. Khi nào thì mới có thể nhìn ánh mặt trời một lần nữa đây? Lúc thời tiết xấu cô chẳng muốn đi đâu, mỗi ngày về nhà cũng chỉ có thể chơi đùa với Tiểu Bảo.
Anh đi công tác mấy ngày, cũng không nói khi nào trở về, ngược lại gọi điện thoại cho cô một lần, nói chưa được vài câu đã cúp máy. Dường như luôn có cảm xúc đến bên miệng lại không thể bày tỏ, mặc dù chỉ nghe được âm thanh của đối phương, cũng có thể khiến trong lòng có một trận kích động khó hiểu.
“Bạn vĩnh viễn không biết, bạn sẽ bỏ lỡ cái gì, đủ loại trùng hợp và bỏ lỡ theo đuổi nhau, đan xen sầu muộn và dịu dàng trong rừng cây tại thành phố.” Trong nhà sách cô nhẹ nhàng mở ra mấy trang tranh ảnh, nhìn thấy một đoạn văn này, lại khiến lòng cô nhấp nhô phiền muộn.
Thừa dịp mưa tạnh, Tiểu Thuần ôm Tiểu Bảo đến vườn hoa trong tiểu khu tản bộ, nhân tiện đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ dùng hàng ngày. Chàng trai làm việc ở cửa hàng thấy cô, cậu ta nhiệt tình chào hỏi cô.
“Học tỷ, đã lâu không thấy chị đến.” Chàng trai mỉm cười, tiện tay lấy một hộp Wrigley bỏ vào giỏ mua sắm của cô, rồi tính tiền cho cô. Tiểu Thuần thấy cậu ta lấy vị cam, cô hỏi: “Có vị bạc hà không?”
Chàng trai hơi kinh ngạc: “Không phải chị luôn mua vị cam sao?”
“Gần đây tôi đổi khẩu vị.” Cô cười cười.
Có một thời gian, cô lấy kẹo cao su đưa cho Tiêu Dư Thiên, anh ngại vị cam quá ngọt, nói anh thích vị bạc hà, vì thế cô ghi nhớ, thỉnh thoảng sẽ mua thêm một hộp, vị bạc hà cho anh.
Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Tiểu Thuần ôm mèo đi trong tiểu khu, không khí ẩm ướt mà trong lành, pha lẫn mùi cỏ tươi, Tiểu Bảo hiếu động, ra tới bên ngoài liền kêu meo meo không ngừng. Tiểu Thuần bất đắc dĩ, đành phải thả nó xuống. Nhìn nó chơi một lúc, cô cảm thấy hơi lạnh, đang định trở về thì bà Mã đi đổ rác trông thấy cô, bà ta kéo cô nói chuyện vài câu. Đợi khi Tiểu Thuần lại đi tìm mèo thì không thấy Tiểu Bảo đâu.
Lại trình diễn một màn mất tích, con mèo này thật đúng là không bớt lo. Tiểu Thuần tìm khắp vườn hoa, gặp người liền hỏi, không ai thấy bóng dáng của Tiểu Bảo. Mưa phùn rơi tí tách, cô bất chấp tránh mưa, chạy về phía cổng tiểu khu, đúng lúc trông thấy Tiêu Dư Thiên đeo túi du lịch từ xe taxi bước xuống.
Hết chương 7