Hồ Đại Vỹ siết chặt nắm tay, hai cánh môi bị cắn cho rớm máu, người hắn run lên vì tức giận.
Dối trá! Bộc Hàn hay Vu Hải, rốt cuộc hai anh em các người cũng cùng một giuộc cả thôi. Ta có thể giết một rồi thì tên còn lại có gì để ta đáng để ta đem lòng hoài nghi mà tha thứ?
Hắn bóp cò súng, bắn thẳng vào bụng Vu Hải. Gã đang điềm nhiên kể chuyện, đột ngột bị tấn công thì không chút phòng bị, trúng đạn mà đau đớn gầm lên. Mặt hắn lạnh tanh, tay huơ huơ khẩu súng mà nói:
- Ngươi hay anh ta? Anh ta hay ngươi? Ta thực sự chẳng quan tâm. Nhưng có một điều khiến ta mỗi lần nhớ đến đều buồn nôn...
Vu Hải thở hổn hển, hai chân hơi khuỳu xuống vì đau.
- Mùa hè cách đây khá lâu, chính ngươi là người giết chết Trần Lịch Nhung, có phải không?
Gã hơi nhíu mày, khó hiểu giương mắt lên nhìn hắn. Giọng hắn yếu ớt, nhưng pha chút bỡn cợt:
- Dì mày? Cái chết của bà ấy thì liên quan gì đến tao?
Câu trả lời không như những gì Đại Vỹ mong đợi, hắn nghiến răng, không chút nhân từ bắn vào đùi trái của Vu Hải. Gã quặn người, máu từ các vết thương ứa ra liên tục.
- Đừng giả ngây với ta!
-....
Gã lảo đảo đứng thẳng dậy, vung tay buông thõng sang bên khiến máu văng ra tung tóe. Giọng gã ta vẻ khó hiểu:
- Mày đang nói đến việc gì?
- Mùa hè cách đây 13 năm, ở khu đất tái quy hoạch - Đại Vỹ lườm gã, đôi mắt vàng tuyệt đẹp phủ một tầng sương lạnh - Ngươi đã giết em gái của mẹ ta, Trần Lịch Nhung phải không?
Vu Hải nhếch môi, chỉ tay về phía hắn, nụ cười treo trên môi gã chứa đầy ẩn ý.
- Mày nghĩ đó là tao?
- Còn có thể là ai khác sao? - Hắn nghiến răng, tay đã sẵn sàng bóp cò thêm một lần nữa.
- Là Bộc Hàn.
Ngọc Doãn đột ngột lên tiếng. Mặt anh sa sầm, mái tóc đỏ rối xù vương đầy gạch vụn. Chiếc áo sơ mi xám tro của anh dính đầy máu, máu của người đồng đội thân cận nhất. Anh giương cặp mắt sắc lạnh nhìn Vu Hải, hai con ngươi chất chứa tư thù:
- Đêm đó, sau khi phát hiện bố mình lén lút vụng trộm với Trần Lịch Nhung, Bộc Hàn vì thương mẹ mà đến nói chuyện với dì. Nhưng xung đột xảy ra và cậu ta đã vô tình giết chết bà ấy, tôi nói có phải không?
Nam nhân kia nhướn mày, xoa hai lòng bàn tay vào nhau:
- Làm sao ngươi biết?
- Ta đã nghe Bộc Hàn kể mọi chuyện, cậu ta thực sự đã trở nên điên rồ từ khi gặp ngươi.
Đáy mắt Vu Hải đã hiện lên nét lo lắng. Gã ta nuốt nước bọt, giọng đã có sự thay đổi về ngữ điệu:
- Nó còn nói gì với ngươi nữa?
Doãn nhếch môi, tay xoay xoay con dao găm dính máu của Cẩn Nhi. Đó là một món quà nhỏ của anh dành cho cô vào ngày sinh nhật cách đây hai năm. Anh tự đắc cao giọng:
- Ngươi đang sợ? Sợ rằng ta cũng biết về " việc đó "?
- Việc gì? - Đại Vỹ cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
Chưa thèm trả lời, Trương Ngọc Doãn đã lao về phía Vu Hải, đôi mắt đỏ sa sầm chiếu thẳng về phía gã. Anh vung dao lướt qua bả vai gã, nhưng mũi dao không trúng đích khiến cơ thể cao lớn của anh mất đi điểm tựa, ngã dúi xuống.
Vu Hải túm lấy tóc Ngọc Doãn, đập mạnh đầu anh xuống đầu gối mình. Anh bị gã quăng sang một bên như một bịch rác, máu từ mũi và miệng hòa vào nhau mặn chát, hơi thở dồn dập đầy đau đớn. Đại Vỹ tức điên, hắn kéo cổ áo Doãn lôi dậy, gầm lên:
- Tôi hỏi anh là việc gì?!
- Cẩn thận!!
Hắn trợn mắt, Vu Hải đã đem con dao cắm ngập vào lưng hắn, cơn đau thấu trời chạy dọc theo dây thần kinh lên thẳng đại não. Hắn khuỵu xuống, khuôn mặt tuấn mĩ nhăn nhó, khóe miệng ứa ra chút ít máu tươi.
Chiến trường này, giờ đây chìm trong biển máu.
Mọi thanh âm đã rơi vào một khoảng lặng vô hình. Mọi cuộc giao tranh hoàn toàn dừng lại, chẳng còn tiếng súng, tiếng bom, hay tiếng kêu la loạn lạc.
Vỹ quỳ xuống đất, mấy ngón tay siết chặt áo Ngọc Doãn buông lỏng dần, rồi tuột xuống. Hắn nghiến chặt hai hàm răng, cơ thể cao lớn yếu ớt run lên từng hồi.
- Tiểu Vỹ!! - Ngọc Doãn hét lên kinh hoàng, vội vàng nắm lấy vai hắn.
Vu Hải loạng choạng cố đứng vững phía sau Đại Vỹ, nhưng sau vài phát súng, cơ thể gã thực sự đang phản kháng dữ dội, sự đau nhức tàn phá gã ép gã ngã ngồi xuống đất. Ngọc Doãn trợn mắt nhìn gã, gầm lên tức giận:
- Ngươi dám?! Ngươi đang e sợ mọi việc ngươi từng làm sẽ bị phanh phui ra sao?
Anh ôm lấy thân hình cao lớn của Đại Vỹ, giữ cho anh đứng thẳng, tay ép chặt vết thương trên lưng hắn. Gã ta thì thở hồng hộc, nét mặt đã chuyển lo lắng, không còn vẻ tự mãn ban nãy nữa. Đúng hơn, gã thực sự lo rằng mọi chuyện sẽ lộ ra, chút ít việc làm đáng kinh sợ trong quá khứ ghê tởm của gã.