Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 19




Mộc Thượng Thần quay đầu lại, hai con mắt chạm nhau, trong con mắt của Mộc Thượng Thần lóe lên sự ngạc nhiên, còn Hàn Nặc Minh thì không, cứ như thể cậu ta biết Mộc Thượng Thần sẽ ở đây ấy.

Tôi khẽ nhìn biểu cảm của Hàn Nặc Minh, trông mặt cậu ta vẫn rất bình tĩnh, không hề thấy kích động hay ngạc nhiên khi trông thấy Mộc Thượng Thần đứng bên ngôi mộ.

"Quả nhiên là cậu ở đây!" Hàn Nặc Minh nói.

Mộc Thượng Thần nghe vậy thì khẽ nhếch mép. Không phải cậu ấy cười đểu đâu, tôi nghĩ là vì quá đau lòng mà cậu không thể khóc được nên đành phải cười thôi:

"Tớ ở đây, không lẽ quá lạ lẫm với cậu sao?"

"Không hề!"

Nghĩa là cậu ấy biết Mộc Thượng Thần sẽ ở đây? Thảo nào cậu ấy lúc nãy không hề thấy chút gì gọi là ngạc nhiên cả. Nhưng mà, rốt cuộc đó là mồ của ai?

"Trước nấm mồ của dì ấy, chúng ta cũng nên phải đổi cách xưng hô chứ nhỉ?" Hàn Nặc Minh nhỏ giọng nói.

Mộc Thượng Thần khẽ nhếch môi. Cậu hơi nhắm mắt, sau đó mở ra và cất giọng:

"Đành vậy thôi, anh!"

"Hả! Anh?" Tôi khó hiểu quay sang nhìn Hàn Nặc Minh.

Thế mà hắn ta chẳng thèm giải thích cho tôi nghe. Cậu ấy kéo tôi tới bên nấm mồ, lấy tay xoa hết bụi bám trên tấm ảnh được đóng khung bên gốc cây. Người con gái trong ảnh sau khi được Hàn Nặc Minh làm sạch đi thì toát lên một vẻ đẹp tự nhiên hết sức cuốn hút, không cần tô son điểm phấn cũng đẹp đến mê người.

Vậy, đây chính là...

"Là mẹ ruột của Mộc Thượng Thần, mẹ nuôi của tôi!" Hàn Nặc Minh giải thích cho tôi hiểu, hai tay cậu ta siết chặt lấy tay tôi. Hơi đau nhưng tôi không la, cứ để như thế, có khi còn tốt hơn cho cậu ấy.

Nếu như người phụ nữ đó là mẹ ruột của Mộc Thượng Thần, mẹ nuôi của Hàn Nặc Minh thì chẳng lẽ hai người là hai anh em cùng cha khác mẹ sao? Nhưng tại sao họ của hai người lại khác nhau chứ?

Hình như chưa ai nói hai người là anh em thì phải. Lẽ nào họ luôn giấu kín điều đó? Và lẽ nào tôi là người được biết đầu tiên?

"Tôi thấy bây giờ cậu nên đi chơi với cậu ta hơn là ở đây khóc thương cho mẹ tôi!" Mộc Thượng Thần cất giọng lạnh lẽo y như chế giễu Hàn Nặc Minh.

Tôi có thể thấy rõ được sự tức giận đang tuôn trào trong người Hàn Nặc Minh. Cậu nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống rồi quay người lại, nhanh như cắt đấm cho Mộc Thượng Thần một cái vào má khiến cậu ấy không phản ứng kịp mà ngã ra đằng sau.

"Tuy không phải mẹ ruột của tôi nhưng tôi kính trọng bà ấy hơn cả mẹ ruột của mình. Tôi không muốn phải đánh cậu trước mặt mẹ mình nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được. Đi chơi với cậu ta ư? Cậu nghĩ tôi là người chỉ vì một người con gái mà giở thói vong ân bội nghĩa sao?"

Mộc Thượng Thần bị đấm một phát xây xẩm mặt mày, khóe miệng bị rách, vài giọt máu đỏ tươi chảy ra, cậu ấy đứng dậy, lấy tay lau lấy máu.

Tôi vội vàng chạy tới giữ lấy Hàn Nặc Minh. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy mất bình tĩnh như bây giờ. Thực sự là đáng sợ lắm luôn. Tôi sợ cậu ấy lại đánh Mộc Thượng Thần nữa thì khổ.

Tại sao hai người từ là những người bạn thân thiết lại có thể trở nên thậm tệ như thế này cơ chứ!? Có cảm giác như chính vì tôi mà họ mới đấm đá nhau thế này. Tôi nghĩ...tôi nên rời đi thì hơn.

Tôi định bụng nghĩ thế, tôi khẽ nói nhỏ với Hàn Nặc Minh rằng tôi muốn trở về nhà khách rồi quay lưng bước đi, trong lòng không ngừng xin lỗi, nước mắt cũng suýt chút nữa thì rơi ra.

"Y Nhi!"

Giọng của Hàn Nặc Minh cất lên gọi tôi. Cậu ấy...vừa gọi tên tôi. Không phải là nấm lùn hay mèo con như bình thường nữa mà là Y Nhi, là tên của tôi. Tôi sung sướng đến muốn điên lên nhưng lại không dám quay đầu lại đối diện với cậu ấy. Có phải là tôi hèn quá rồi không?

"Y Nhi! Con mèo ngốc này! Cô không hề có lỗi! Mau tới đây đi!" Hàn Nặc Minh cất giọng.

"Không! Lỗi là của tôi! Là tôi đã khiến cho tình cảm anh em của hai người rạn nứt!" Tôi vẫn đứng yên ở đó, hai tay nắm chặt lấy gấu áo.

Hàn Nặc Minh và Mộc Thượng Thần bỗng nhiên im lặng.

"Cô đi theo tôi!" Hàn Nặc Minh bước tới kéo tôi đi theo cậu ta.

Nếu như tôi biết hai người lag anh em, biết hôm nay là ngày giỗ của cô ấy sớm hơn thì có lẽ tôi đã không nằng nặc đòi Hàn Nặc Minh đi cùng rồi. Đáng lẽ ra tôi nên đi cùng hội Chi Lộ thì tốt hơn.

Tôi để mặc cho cậu ấy kéo tôi đi đâu thì đi. Tôi không còn biết tôi đang suy nghĩ gì nữa, có khi cũng không biết mình đang làm gì nữa ấy chứ.

Hàn Nặc Minh kéo tôi tới một gò đất cao, mà nhìn xuống thì tôi trông thấy Mộc Thượng Thần.

"Bà ấy bị đẩy xuống ở nơi này, rơi xuống dưới kia, đập đầu vào các tảng đá nhọn và gốc cây nên đã qua đời. Mà người đã đẩy bà ấy xuống, không ai khác chính là bố ruột cùa hai chúng tôi!" Hàn Nặc Minh nói một cách đều đều.

"Không thể nào!" Tôi sững người.

"Có lẽ từ khi biết bố là người đã đẩy mẹ xuống, Mộc Thượng Thần bỗng nhiên xa cách với tôi, phải đợi đến lúc tôi và cậu ta lên cấp ba, hai chúng tôi mới được quay về thờ gian gần gũi như trước. Nhưng mà, cứ mỗi lần tới ngày giỗ của mẹ là cậu ta lại thay đổi tính cách."

"Chắc là do vẫn còn kích động!"

"Ngày mà mẹ ra đi cũng là lúc hai người bạn tốt nhất của chúng tôi rời xa chúng tôi để tới một nơi khác. Cô biết không, cô rất giống với một trong những người bạn đó của tôi."

Nghe vậy, tôi khẽ kích động, quay sang nhìn chằm chằm Hàn Nặc Minh, cậu ấy đang nhắm mắt cố điều chỉnh cảm xúc trở lại trạng thái cân bằng.

Lẽ nào lần đầu tiên gặp tôi lúc ấy, lý do cậu ấy bỗng nhiên đập tay lên vai tôi cũng là do tưởng tôi là người bạn đó?

Tôi khẽ mỉm cười, vậy thì, hãy để khuôn mặt này của tôi an ủi cho cậu ấy chút vậy.