- Thầy, chúng ta có phải yêu nhau không?
- Ý em là sao, Inari?
- Không có gì...chỉ là...
-----------
Inari chỉ nhìn thầy qua khung cửa sổ. Sau lần Kuro-chin lên tiếng muốn tác hợp với cô để làm bạn đi chơi lễ hội mùa thu, cô đã đồng ý, và cô đã nghĩ rằng, mọi chuyện sẽ kết thúc với sự im lặng và xa cách của cả hai.
Nhưng Kuro-chin lại chẳng hề.
Anh khác biệt, anh thật sự xem Inari cô là một người con gái, thật sự là người thân thiết. Kuro-chin luôn làm cô vui, ở bên cô lúc cô buồn, san sẻ mọi khó khăn của cô, theo sát cô bằng nụ cười của anh.
Họ cách nhau, những 16 tuổi...cô 19, thì anh đã 35...
Giấu đằng sau khuôn mặt ngốc nghếch hay cười, là một người đàn ông trưởng thành dám làm dám chịu, là một người thật rất vững chắc. Cô biết những mặt đó của anh, nhưng đau buồn, anh chỉ có một mặt như vậy, với cô.
Inari cô biết, anh còn một người con gái anh thương...và bao giờ nhìn về phía cô ấy, anh cũng có khí thái chính chắn.
Là Misao.
Cô luôn thấy ánh mắt của anh hướng về Misao, luôn như vậy. Và ngoài những người xung quanh ra, anh tuyệt đối chưa hề chọc Misao. Inari cô cũng biết rằng, lần mà anh bênh vực cho Misao trước lớp, là lần mà Kuro-chin vứt bỏ vẻ ngoài nhí nhảnh của mình để bảo vệ Misao. Cô không biết anh thích Misao như thế nào, nhưng cô cảm thấy, mỗi lần cùng ăn trên sân thượng, đôi mắt của anh chưa hề dành cho cô, chỉ dành riêng cho một bông hoa đã có chủ.
Tatsuki đương nhiên không quan tâm đến những điều đó, vẫn ở bên bông hoa bị người khác nhòm ngó.
Inari thật sự rất không hài lòng, nhưng với cô, Misao, là một cô gái xứng đáng.
Tuy không xinh, nhưng học giỏi, tính cách trầm tĩnh dễ hiểu, nhưng đôi lúc có hơi nóng nảy.
Cũng thừa biết, người yêu của Hana, Kazuo trước đây thích Misao, không, phải nói là...
Yêu.
Inari cũng có cùng cảm giác với Kazuo như vậy, cô đã hiểu làm người đứng xem khó chịu đến mức nào, còn Kuro-chin cứ hồn nhiên giấu nhẹm đi một con người khác ấy, chỉ dành riêng nó cho Misao, tuyệt đối không dành cho cô.
Đúng, không hề dành cho cô.
Vị trí trong đôi mắt đó là của người khác.
Và cô yêu anh.
Nhiều lúc cũng chỉ muốn buông bỏ, nhưng tuyệt nhiên không thể, anh vẫn mãi bên cô, chỉ khiến cô nhiều lúc muốn nói rằng: "Thầy à, làm ơn nhìn về phía em với đôi mắt như vậy một lần được không, chỉ một lần thôi!" nhưng rồi lại thôi, vì cô biết, khi cô nói ra điều đó, cũng là khiến anh rời bỏ cô.
Inari không muốn trở thành hoa qua đường của anh.
Cô muốn bên anh, mãi mãi.
Ghét Misao? Có một chút, hình như cô ghét đi chăng nữa, Misao vốn chẳng biết điều này.
Đó cũng là lý do vì sao, mà cô tác hợp cho Tatsuki với Misao, cô tiếp cận Misao, cô tạo cơ hội cho hai người kia, chỉ vì một ích kỷ của bản thân, là được anh để ý tới bằng đôi mắt ấy.
Đôi lúc tự nghĩ, có phải vì lụy vì tình mà cô...lại làm những điều này?
Không có gan nói ra trước mặt anh, mà chỉ dám sau lưng làm những trò mà trước giờ cô khinh rẻ.
Cho đến khi, khi cô đã chịu đựng không nổi những điều như vậy cứ hiện rõ trong mắt mình, rõ ràng cô có làm bao nhiêu thứ, khiến Misao gần với Tatsuki bao nhiêu, thì đôi mắt anh vẫn chẳng hề hướng về cô.
Mối quan hệ này, ngay từ đầu, cô không xứng.
Thà rằng làm một người gây kỷ niệm trong anh, chỉ một chút thôi, còn hơn là mãi làm hoa qua đường.
- Thầy, chúng ta có phải yêu nhau không?
- Ý em là sao, Inari? - nụ cười của anh vẫn vương....như xát muối vào vết thương rỉ máu của cô.
- Không có gì...chỉ là...thật sự rất thích thầy, có phải em đáng thương quá không?
Một câu nói, thật sự chấm dứt tất cả.
Một tháng bên nhau đã đủ rồi, cô không cần nhiều, sợ rằng, nhiều quá lại càng yêu anh hơn, thế thì mãi không dứt bỏ được.
Anh nghe xong, chỉ mỉm cười, vẫn là nụ cười ấy:
- Ừ, thật đáng thương.
Ừ, thật đáng thương.
Cô chẳng biết mình yêu anh nhiều thế nào, nhưng tuyệt nhiên không là ít, chỉ nghe xong điều đấy, cô cảm thấy nhẹ nhõm, rồi khóc.
Mối quan hệ hờ hững như vậy.
Người yêu? Không phải.
Bạn bè? Không phải.
Người lạ? Không phải.
Thầy trò? Không phải.
Hay chỉ là tình nhân? Một lần rồi vứt bỏ, đến khi chán lại tìm nhau?
Chắc là thế.
- Nhưng người đáng thương không chỉ có em, còn cả tôi.
Một vòng ôm, một lời nói.
- Thầy không phải thích Misao sao?
- Một chút.
- Thế thì sao lại thích cả em?
- Tôi không muốn một mối quan hệ không tên, nhưng có lẽ đã lầm, vì tôi thật sự có mối quan hệ ấy.
Chẳng hề biết anh yêu thêm ai, nhưng chỉ cần được đôi mắt anh nhìn cô nghiêm túc như vậy, cô đã đủ hạnh phúc, cô đã biết say đắm là gì.
- Thầy, cám ơn thầy vì đã nhìn em bằng đôi mắt này.
- Tôi cũng vậy, vì em đã ở đây.
Mối quan hệ mập mờ, khó hiểu này chưa thể chấm dứt, chỉ vì sự lưỡng lự của anh và em.
Có lẽ, thời gian sẽ thay đổi giúp em.
Có lẽ thế...
Em chỉ mong điều đó xảy ra.
HẾT