Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 8: Mèo ngâm thơ




Nướng cá không cần tay nghề cao, Thư Đường lấy bình mật ong còn một nửa trong ngăn tủ ra, quét thẳng lên con cá ngừ, nướng cho đến khi hai mặt cá vàng óng, mùi thơm ngào ngạt, cắn một miếng mà linh hồn muốn thăng hoa.

15 phút trước, Tô Nhân còn run bần bật, Thư Đường nghe cô ấy nói về những động tĩnh ngày qua nghe thấy được, sau đó thì chỉ ăn và ăn.

Thư Đường ăn xong thì quên khuấy những chuyện kỳ lạ sáng nay, dạo tới dạo lui rồi đi làm.

Nhưng hiển nhiên những người khác không có được tâm thái như Thư Đường, vào buổi họp sáng, chúng A trong khoa cấp cứu tề tựu tám chuyện uống trà, sắc mặt ai cũng trắng bệch, rất bất an.

Thư Đường vừa thêm đường cho cà phê của mình, vừa dựng tai nghe ngóng.

Có A thề son sắc: “Nhất định là quỷ quậy! Viện điều dưỡng của mình đâu thiếu người chết.”

Thư Đường đánh giá: Là fan chủ nghĩa duy tâm.

Có A kích động: “Nhất định là quái vật vùng ô nhiễm.”

Có A còn cho rằng, hầu hết những chuyện trên chẳng qua là nóc nhà bị thủng;

Còn về phần cửa lớn hỏng, ắt là vì đêm qua gió quá lớn;

Có A bị dọa sợ, nhất định là một căn bệnh hiểm nghèo đang bùng nổ.

Đối với nhóm người này, Thư Đường đánh giá: Một lòng với chủ nghĩa duy vật.

Tô Nhân chen trong chúng A miêu tả lại những sự việc lạ của mình, hơn nữa còn son sắt tỏ vẻ:

Không bao lâu nữa mọi người sẽ bị nhiễm ô nhiễm một cách bí ẩn hoặc không sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Thư Đường đánh giá: Này là chủ nghĩa khủng bố.

Cuối cùng, mọi người đồng loạt cùng nhìn về phía Thư Đường.

Dù gì Thư Đường và Tô Nhân cũng chung Ký túc xá, xem như cũng là đương sự của sự kiện thần quái này.

Thư Đường có chút do dự.

Vốn dĩ cô nên thuận đường tỏ vẻ mình đang hoảng loạn, nhưng sờ sờ lương tâm, cô nhận ra mình cũng chẳng sợ lắm, hơn nữa còn mang chột dạ của một đứa ăn ké, cá ngừ còn chưa tiêu hết, sao cô có thể vừa bưng chén cơm lên đã chửi má thằng trồng lúa được?

Cô hàm hồ cho qua chuyện, bưng cà phê chuồn đi mất.

Thư Đường những tưởng chuyện này thảo luận một hồi rồi thôi, dù gì việc hiếm lạ năm nào cũng có, cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sinh hoạt. Ai biết được, buổi họp sáng hôm nay, quản lý Chu lại tuyên bố một chuyện: “Tôi vừa nhận được thông báo của viện trưởng, viện điều dưỡng mình sẽ tiến vào trạng thái canh gác. Từ giờ trở đi mọi người không được đi bậy, cũng không được tùy ý rời khỏi khu 11, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng đừng có mà trách tôi.”

Vừa dứt lời, chúng A bên dưới lập tức châu đầu ghé tai nhau, cả đám oang oang.

Quản lý Chu buông lời cảnh cáo: “Đúng rồi, buổi tối mọi người về sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa sổ, mặc kệ bên ngoài có động thái gì cũng phải duy trì sự yên lặng, không được tự ý ra ngoài! Để đảm bảo an toàn, ban đêm trước khi đi ngủ mọi người tốt nhất là mặc đồng phục bảo hộ vào!”

Chuyên gia trị liệu của viện điều dưỡng Hải Giác cũng xem như quân y, nghe vậy tuy ngoài mặt nhòm nhau nhưng trong lòng đã mau chóng tiếp nhận hiện thực, tuy phần lớn mọi người ở đây đều tái cả mặt, nhưng không đến nỗi kinh hãi như người thường.

Trong nhóm thực tập sinh này, lẽ ra những người đi trước phải tỏ ra trấn định hơn lớp trẻ, nhưng vừa nghe đến thông báo, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra thận trọng hơn hết.

Viện điều dưỡng có một vùng cấm, chỉ số ít các chuyên gia trị liệu lớp cao cấp mới biết. Mà sự tồn tại của vùng cấm luôn là một đám mây đen bao phủ lên viện điều dưỡng Hải Giác, bất cứ lúc nào cũng mang lại áp lực vô cùng to lớn.

Không ít người đã mơ hồ đoán ra được: Vùng cấm đã xảy ra chuyện.

‘Quỷ quậy’ không đáng sợ, nhưng vùng cấm có chuyện mới là câu chuyện quỷ ám.

Sau khi tan họp, Thư Đường không hề có gánh nặng tâm lý mà đi kiểm tra phòng.

Thư Đường không hề hay biết rằng cơn sóng thần đáng sợ mà cô đã gây ra khi chỉ lỡ vẫy cánh bướm Siberia của mình.

Thư Đường: Uầy, khu 01 không cho ra vào, kế hoạch đi thăm người cá lại hoãn nữa rồi.

Vì viện điều dưỡng tiến vào trạng thái khẩn cấp nên khoa cấp cứu đã hỗn loạn trong cả một ngày dài.

Mãi đến trước khi tan tầm, Thư Đường hãy còn nghe đồng nghiệp nghị luận:

“Đêm nay ắt hẳn hắn sẽ còn đến cho xem!”

Thư Đường dựng lỗ tai.

Thư Đường lại suy tư.

Sau khi tan tầm mọi người đều sôi nổi đi mua đồ phòng hộ, có Alpha còn muốn mua một ít vũ khí phòng thân, mà Thư Đường sau khi mua đại một bộ phòng hộ rồi thì lại vòng vào siêu thị.

Thế là Tô Nhân kinh ngạc phát hiện ra cô bạn cùng phòng của mình mua một cái chén.

Đến đêm, Thư Đường bày cái chén ra ngay tại vị trí đêm qua cá rơi từ trên trời xuống, lại để thêm đồ ăn vặt của mình ngay chung quanh ấy.

Chắp tay trước ngực.

Tô Nhân bận đồ phòng hộ đột nhiên nhận ra mình đã hiểu ra được mạch não của cô rồi.

Sau cuộc gặp gỡ khủng khiếp như vậy—–

Mèo ta: Trời ban cá! Trời ban cá!

Tô Nhân tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nằm xuống.

Ban đêm, toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ của Ký túc xá đóng chặt, chìm trong tĩnh mịch, thậm chí là tiếng hít thở của mọi người đều như biến mất.

Cuối cùng chỉ còn tiếng nước tí tách, tí tách, vào lúc gần như tất cả mọi người đã chìm trong giấc ngủ, tiếng nước lại vang lên.

Lúc này vẫn có người tỉnh, chỉ là vì một cảm giác sợ hãi không hiểu được ập đến trong lòng, khiến họ vẫn duy trì sự yên lặng, nằm yên trong chăn không dám phát ra tiếng động.

Quả nhiên, bóng đen cao lớn lại xuất hiện ngay cầu thang.

‘Hắn’ đến.

Lần này người cá vẫn đứng ở mép giường Thư Đường, nhìn cô hồi lâu.

Cô ngủ rất sâu, dường như sau khi chạy trốn, cô đã quên khuấy đi sự tồn tại của người cá, điều này khiến cho người cá có một sự nôn nóng bất an quen thuộc.

Nhưng lúc này, ‘hắn’ không còn rít cô nữa, thậm chí là không hề phát ra bất cứ âm thanh gì.

— ‘Hắn’ không thể đánh thức cô.

An tĩnh nhìn cô trong chốc lát, người cá chậm chạp lui ra sau, cũng vùi mình vào trong một góc tối như hôm qua, cuộn đuôi cá lại, chỉ khác một điều là:

Hai mắt đen nhánh của người cá đột nhiên chú ý đến bộ phòng hộ trên người Thư Đường.

Với người cá mà nói, thuyền thăm dò, thứ mà nghe bảo là viện điều dưỡng vận dụng những kỹ thuật giáp tiên tiến nhất nghiên cứu ra được, có thể tùy tay xé nát, thì món phòng hộ trước mắt ‘hắn’ đây mỏng manh như một trang giấy, căn bản chẳng có chút tác dụng phòng hộ gì.

—- Nhưng sau khi Thư Đường phát hiện ra con cá ngừ, lại vì sợ hãi mà mặc cái thứ kia vào.

Rõ ràng ‘hắn’ nào có làm tổn thương gì đến cô đâu.

Người cá phẫn nộ khó hiểu, đuôi cá cứng đờ cuộn trong góc, hai mắt đen nhánh chú mục vào cô.

Với loài dã thú mà nói, hung tàn và giết chóc mới là bản tính của nó, ý tốt là sự khan hiếm quý giá, song năm lần bảy lượt bị cự tuyệt, đã hoàn toàn chọc giận ‘hắn’.

Người cá phẫn nộ và nôn nóng lắc đuôi.

Suốt cả đêm không có đến gần cô.

Chỉ nằm trong một góc, buông ánh mắt phẫn nộ và lạnh băng nhìn chòng chọc Thư Đường say ngủ.

Cuối cùng, trời đã sáng.

Người cá bấy giờ mới dời mắt đi, bị nhốt ở một góc cả một đêm khiến cho động tác đứng dậy của người cá trở nên vô cùng chậm chạp.

Trước khi đi, bước chân của ‘hắn’ khựng lại.

Vì nơi ‘hắn’ thả cá hôm qua, có bày một cái chén.

Bóng đen cao lớn chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy trên cái chén có lót một mảnh giấy, bên trên giấy có vẽ một mũi tên.

Mèo: Để cá chỗ này↑

Người cá cứng đờ trong chốc lát, nghiêng nghiêng đầu.

Trên nét mặt người cá vẫn không có biểu cảm gì, rất khó tìm ra được một mảnh cảm xúc nào từ gương mặt ‘hắn’.

Nhưng vây cá đằng sau tai lại rung rung.

Hồi lâu sau, ‘hắn’ lại quay đầu nhìn về phía Thư Đường.

Nôn nóng và phẫn nộ cả đêm qua dần dần tan biến.

Chỉ là, đồ tể biển sâu tự kỷ ở góc tường cả một đêm cũng chả phải kẻ thiện lương dễ nói chuyện gì cho cam.

Người cá đến gần Thư Đường, nhìn chằm chằm đồ phòng hộ trên người cô, và rồi, ngón tay thon dài nhợt nhạt đến gần bộ phòng hộ, tiếng ‘xoẹt’ vang lên, cái lồng chướng mắt đã biến thành món đồ phế liệu.

— Đây là uy hiếp và cảnh cáo đến từ con thú dữ.

Có điều, người cá vẫn mang cá cho Thư Đường.

Ngay ngắn chính diện đặt lên chén cô.

Sau một giấc ngủ say, Thư Đường nhìn con cá ngừ, rồi lại nhìn bộ đồ phòng hộ bị rách bươm của mình.

Cô sờ sờ cần cổ còn nguyên vẹn của mình, dù sao thì vẫn có chút căng thẳng.

Trời hỡi, đồ phòng hộ cũng bị xé nát!

Cô vừa sợ hãi vừa cầm cá ngừ lên đem đi hấp, còn ướp muối, rồi tắm sốt.

Nhưng chút căng thẳng này còn chưa duy trì được đến lúc cá chín, Thư Đường đã nghĩ thông suốt.

Cô phân tích:

Nếu ‘hắn’ có thể xé nát phòng hộ có độ bảo vệ cao như thế, thì chứng minh lấy cái mạng cô là chuyện đơn giản, nhưng ‘hắn’ lại không hề làm gì, hai ngày này, chỉ để lại cho cô hai con cá rồi biến mất.

Phải biết rằng, sau khi phần lớn hải dương biến thành vùng ô nhiễm, thị trường cá của Liên Bang rất khan hiếm.

Và dường như người kia chỉ đến Ký túc xá một chuyến, dọa sợ người qua đường, phá hư cửa lớn, cũng chỉ vì để đưa cá ngừ cho cô.

Thư Đường chắp tay trước ngực: đây là thần cá ngừ tốt bụng nào vậy chứ!

Thư Đường thả lỏng người, lật mặt cá. Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô cứ ngửi thấy một mùi hương cá nướng vị chanh muối biển nhàn nhạt như có như không.

Thật ra ngày hôm qua cô cũng có ngửi thấy, nhưng hôm qua là vì nướng cá ngừ để ăn nên lúc ấy Thư Đường không có nghĩ nhiều.

Vấn đề lại đến: Hôm nay là cá hấp à nha!

Mùi hương quen thuộc này Thư Đường ngửi một lần là sẽ nhớ mãi không quên, vì trên thế giới không còn mùi hương khác có thể khiến cô mất khống chết, đại não váng vất, tim đập nhanh như chớp.

Trong lòng Thư Đường bỗng nảy lên một suy đoán.

Cô vỗ vỗ mặt mình, ngơ ngác cúi đầu nhìn cá ngừ trong tay.

Lúc này, Tô Nhân đối diện vừa mới tỉnh, cô ấy lăn lóc bò dậy: “Sao lại có cá?”

Tô Nhân có hơi sợ hãi hỏi: “Tiểu Đường, không phải lại là cái kia….”

Thư Đường ngơ ngác: “Cái gì?”

Tô Nhân bò dậy ngồi xuống bên cạnh cô: “Đêm hôm qua tớ nghe mấy người kia nói, một Alpha bị dọa ngất tỉnh dậy.”

Tô Nhân: “Anh ta bảo nhìn thấy một cái bóng đen, ai cũng bảo có khi là quỷ quậy thật.”

Vì lời chứng minh này, phái theo chủ nghĩa duy tâm trong khoa cấp cứu lại lần nữa chiếm thế thượng phong, Tô Nhân nhìn cá trong tay Thư Đường, rất muốn hỏi cô có cần đi xin một quẻ cầu may hay không.

Thư Đường hoàn hồn, chắc như đinh đóng cột sửa lại: “Không phải quỷ.”

Tô Nhân:?

Thư Đường do dự trong phút chốc, “Thật ra cũng không đáng sợ đến thế.”

Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói thêm gì.

Chờ đến khi dọn dẹp xong, Thư Đường không cùng Tô Nhân đi đến khoa cấp cứu mà chỉ nói: “Nhân Nhân, sáng nay tớ có chút việc, cậu đến buổi họp sáng trước đi.”

Tiễn Tô Nhân đi, trong Ký túc xá chỉ còn lại mỗi mình Thư Đường.

Cô đi dạo một vòng quanh giường mình, mau chóng tìm ra được dấu vết trên mặt đất còn sót lại, đuôi giường có dấu vết bị đồ vật cọ qua, trên mặt đất là một dấu lằn sâu, dường như có một con thú lớn đã vẫy đuôi ở đó;

Trên góc rèm là những nếp gấp bị dựa vào.

Thư Đường còn phát hiện một góc trên chiếc giường sắt của mình có một dấu tay bị hằn sâu, trông như là người nào đó không cẩn thận nặn mà thành.

Thật ra cảnh tượng như vậy đã đủ kinh khủng hoảng lắm rồi, nhưng Thư Đường lại nom không sợ đến thế.

— Tuy vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng cô biết ‘thần cá ngừ tốt bụng’ kia là ai rồi.

Lúc này, Thư Đường chạy vội đi làm, quả nhiên là bị quản lý Chu phê bình vì tội đi trễ. Nhưng trong lòng Thư Đường có tâm sự, hồn không để lên sự quái đản của quản lý Chu, tự mình đi ra một góc để ghi chép sổ bệnh.

Ghi ghi chép chép, cô ghi chép đến một câu:

【Mất trí nhớ là di chứng thường thấy của bạo loạn lực tinh thần cấp độ nghiêm trọng, song song với mất ký ức, là mất cả kỹ năng sống】

Thư Đường sửng sốt một hồi, có hơi mất hồn.

Thật ra ngay từ lúc người cá học cô cách ăn uống, Thư Đường đã đoán ra hắn hẳn là mất trí nhớ, nếu không thì việc ăn cơm đơn giản như thế, không đến nỗi để một người trưởng thành phải đi học lại lần nữa.

Đây cũng là nguyên nhân mà Thư Đường luôn mãi tập trung nghĩ về hắn.

Chỉ là Thư Đường vẫn luôn cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở lại khu 01, chưa từng nghĩ người cá sẽ đến đây tìm cô.

Phải biết là viện điều dưỡng Hải Giác rất lớn, khu 01 cách khu 11 rất xa, không đọc kỹ bảng chỉ dẫn thì có khi sẽ lạc đường nửa ngày trời.

Vậy, người cá làm sao mà tìm được cô?

Người cá mất trí nhớ như một trang giấy trắng, không biết nói, đương nhiên sẽ không tìm được ai hỏi đường.

— Hai ngày trước mưa lại còn lớn, người cá không biết bung ô, chỉ biết lặng lẽ đi trong màn mưa.

Đoán chừng còn chẳng biết trốn dưới mái hiên.

Thư Đường sầu loạn nghĩ ngợi.

Chờ đến khi tan tầm, cô do dự một lát: Thế, người cá gặp mưa sẽ cảm chứ?

Thư Đường cảm giác bản thân cứ buồn lo vô cớ, nhưng vẫn đến khoa dược gặp đồng nghiệp tìm xin một ít thuốc trị cảm.

Tuy viện điều dưỡng Hải Giác không trị cảm, nhưng thuốc phòng hờ vẫn có.

Chờ đến khi rời khỏi khoa dược, Thư Đường nghĩ ngợi, lại bước nhanh đến siêu thị.

Thư Đường mua một tấm thảm cỡ lớn, cố ý chọn loại không thấm nước, còn mua cho hắn một cái bình giữ ấm, dùng sau khi uống thuốc, lại chọn một chiếc ô, một chiếc khăn lớn siêu lớn.

Mua hết những món này, Thư Đường lại đi ngang qua một khu bán nguyên liệu nấu ăn.

Dì nhiệt tình nói: “Muốn mua táo sao? Cơ sở nuôi trồng tân tiến, quả lớn là bao ngọt!”

Theo quan sát của Thư Đường, món chính của người cá đại khái là cá các loại, nhưng siêu thị không có bán.

Cô mang theo bao lớn bao nhỏ đi ra, trên đường về, Tô Nhân nhìn cô mấy bận, không nhịn được mà hỏi:

“Cậu mua táo về làm gì? Món này đắt lắm, dịch dinh dưỡng vị hoa quả không ngon sao?”

Thư Đường: “Tô Nhân này, cậu nghe một câu trong <<Kinh Thi>> chưa?”

Tô Nhân: “?”

Thư Đường: “Cho một miếng fish, trả cục apple.”