Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 67: Kết thúc phần chính truyện




Đánh dấu là một quá trình hỗn loạn.

Trong vụ trộm bí ẩn này, cô phát hiện bản thân mình đã bị người cá quyến rũ sâu hun hút.

Hung thú thuần phục cúi đầu nhìn cô, ấn cô vào cổ mình, phát ra những âm thanh khàn khàn dồn dập dễ nghe. Yết hầu nhợt nhạt của hắn khẽ trượt.

Thần thái nom bộ mê hoặc, nhưng thân thể thì căng cứng, gân xanh nổi dữ dội tăng cảm giác gợi cảm mà tục tằng, nguy hiểm mà yếu ớt.

Thú tính và thần tính kết hợp là một thể, mâu thuẫn đến độ như hiện thân của một loại dục vọng nào đó.

Cô không thể khống chế mình cắn lên tuyến thể của người cá.

Theo đó hô hấp của hắn dồn dập hơn, âm thanh phát ra càng thêm khàn đặc, có chút mê ly khẽ khàng gọi lên cô. Cô ậm ờ lên tiếng đáp lại, rồi sợ cắn hắn đau, nhưng vừa mới rời răng đi chút xíu là lại nghe thấy âm thanh khó nhịn của người cá, tay hắn lại lần nữa ấn cô về lại, khàn giọng ý bảo cô tiếp tục.

Hơi thở của họ ẩm ướt và lộn xộn.

Hắn nhắm hai mắt lại, che lấp đi ánh nhìn khao khát cuồng nhiệt, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, như một đóa hồng lam sắc lạnh thua liểng xiểng dưới ngọn đèn, đẹp nao lòng khiến hơi thở cô chậm đi nửa nhịp.

Cô như kẻ lạc đường trên biển cả, nghe thấy tiếng ca thanh tao trên biển, bị phong thái ấy mê hoặc, tự nguyện để kéo vào biển sâu vô tận.

Nước biển bao phủ đỉnh đầu, lọn tóc quấn lấy nhau, đuôi cá xinh đẹp xòe ra, bong bóng xanh nổi lên giữa tiếng mưa rơi, thế giới đẫm trong nước mưa, trong đêm khuya ấy, từ lục địa đảo điên thành một đại dương mênh mông.

Hắn khàn giọng cầu xin cô, như một cơn bão tố điên cuồng; vì lẽ đó mà cô cố hết sức đáp lại hắn, như đang an ủi một con thú dữ hết lòng hết sức.

Với một số người, đánh dấu là gông xiềng, là xiềng xích trong lồng; nhưng với họ mà nói, nó là kết thúc của sự khổ sở.

Đêm ấy, thông qua những đau đớn và sung sướng liên tiếp ấy, con hung thú đã tìm được thứ mà nó thuộc về, hắn xác định lại vô số lần bản thân đã thuộc về bé mèo, sẽ vĩnh viễn không bị vứt bỏ nữa.

Hắn bật ra những tiếng cười khàn khàn, cọ lên chóp mũi của bé mèo.

Cô sức cùng lực kiệt, nhưng lại không đi ngủ như mọi lần trước.

Cô quay đầu sang cọ lại chóp mũi người cá, oán giận hắn lại khiến cô tiêu hao thêm nhiều sức lực nữa rồi.

Bé ngoan không bao giờ làm chuyện xấu, cô lại giận than người cá đã biến cô thành một tên trộm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của người cá, còn cả vẻ khoái trá vẫy đi vẫy lại cái đuôi.

Cô bỗng thấy lần trộm cướp này vô cùng đáng giá.

Nếu hắn cảm thấy điều đó là vui vẻ.

Vậy thì làm một tên trộm cũng chẳng sao cả.

Cô rướn người đến hỏi người cá, đánh dấu có cảm giác thế nào?

Người cá cảm nhận một chút, bỗng ngã người về phía cô, chóp mũi xinh đẹp ngửi tới ngửi lui nơi cần cổ cô, hơi thở lạnh như băng của dã thú khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Thư Đường trốn trái trốn phải, bắt đầu la to ‘cứu mạng!’.

Cuối cùng, hai người cười thật to rồi té ngã trên chiếc giường lớn.

Đánh dấu cuối cùng có cảm giác thế nào nhỉ?

Cô nhận ra bản thân có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của người cá.

Trước kia cũng thế, nhưng chưa từng mãnh liệt như lúc này. Ví dụ như hiện tại, cô ngửi ngửi trên chăn, như mấy thợ săn tiền trên phim ngửi mùi tiền vậy. Cô phát hiện trên chăn, trên gối đều có mùi hương pheromone của người cá.

Dù cho người cá đang nằm đối diện với cô, thì cũng có thể nghe được tiếng nhịp tim người cá đang đập.

Thư Đường thấy thật thần kỳ.

Người cá rõ ràng cũng cảm nhận được liên tiếp những cảm xúc ấy.

Tựa một sự ràng buộc tinh tế buộc hai người lại bên nhau.

Cả hai ngoái đầu trao nhau cái nhìn.

Cùng ghé vào nhau lắng nghe nhụp tim đôi bên.

Như chiếc đồng hồ chạy một cách chính xác và rõ ràng nhất.

Sau khi ăn xong bữa chiều, cả hai cũng không đi ngủ.

Mà cùng ngồi trên sô pha xem TV.

Chen chút trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, hai người khẽ khàng thì thầm cho nhau nghe.

Mưa rơi bên ngoài đập vào cửa kính.

Thư Đường rất tò mò sau khi đánh dấu hai người có tâm linh tương thông hơn chút nào không.

Thư Đường oán thầm trong lòng: hoa hồng nhỏ ngốc lắm ấy.

Người cá lập tức cúi đầu, rướn người qua rít rít lên với cô.

Thư Đường sợ hãi: Linh vậy sao?

Đương nhiên là không.

—Chẳng qua cô nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt, người cá không cần nhìn cũng biết tỏng trong lòng cô đang nghĩ cái gì.

Có điều là.

Ít nhất thì cả hai đều chuẩn xác dùng hai cái điều khiển từ xa, cùng lúc lựa chọn xem phát lại <<dự báo thời tiết>>.

Người cá vẫn rất thích xem chuyên mục này, không ngày nào bỏ sót. Hơn nữa, dạo gần đây còn đặc biệt thích vừa dùng vòi hoa sen Thư Đường tự chế tắm cho đuôi cá, vừa nghe dự báo thời tiết phát lại.

Thư Đường nhớ lại những ngày cùng nghe radio trong tòa Bastille, thành phố Nam Đảo luôn có những cơn mưa mãi không dứt. Vào những ngày mưa ấy họ phải chuẩn bị đầy đủ củi lửa và đồ ăn.

Khi ấy, Thư Đường luôn ăn hiếp người cá, chỉ huy hắn làm việc nhà, lại nằm lì trên người người cá, thậm chí đi đường cũng không cần dựa vào sức mình. Thật ra thì hiện tại cũng như thế.

Cô biết vậy là không tốt. Nhưng cô thích nhìn thấy dáng vẻ không làm được gì cô của người cá cao lớn, thích chống cằm nhìn đường cằm săn chắc của hắn, cười hì hì khi người cá bị cô chỉ huy đi tới đi lui.

Lúc nghe dự báo thời tiết, Thư Đường bỗng cảm thấy phiền muộn.

Cô luyến tiếc một người cá trầm mặc kiệm lời, tùy ý bị cô ức hiếp. Cô lo lắng sau khi khôi phục lại ký ức rồi, tên ngốc bự con dễ bị cô tùy ý ăn hiếp kia sẽ lập tức biến mất, biến thành một người hoàn toàn xa lạ.

Vậy là cô dần không còn xem TV được nữa, mà chuyển sang nhìn người cá đến ngẩn người.

Ánh mắt tràn ra một chút luyến tiếc.

Bọn họ đều biết rõ chỉ có thể tiến lên phía trước, nên sự luyến tiếc này là không cần thiết. Vậy nên cô chỉ có thể cố gắng khắc ghi hình ảnh này của người cá. Động tác vẩy đuôi, góc nghiêng xinh đẹp, và dáng vẻ có chút lười biếng.

Người cá nhìn thấy tầm mắt của cô, cũng cảm nhận rõ ràng cảm xúc nằm trong ánh mắt của cô. Đó là ánh mắt khác hoàn toàn với ánh mắt chan chứa tình yêu.

Có lẽ đánh dấu đã khiến họ tâm linh tương thông hơn, người cá bỗng hiểu được hàm nghĩa ẩn trong đôi mắt ấy.

Đó là quyến luyến và không nỡ.

Cô đột nhiên quay đầu hôn lên đôi môi nhợt của người cá, rồi bò tới đầu gối hắn, ngồi trên eo người cá. Hung thú cao lớn ấy nâng eo cô lên tránh cho cô tẽ ngã.

Nhìn cô với vẻ hơi kinh ngạc.

Người cá cứ thế nhìn cô mà không biết nên làm sao.

Hắn đáp: “Sẽ không đâu.”

Hắn nghe được những lời mà lão viện sĩ nói, vậy nên hắn biết rõ, nhất định hắn sẽ không quên.

Vì đối với quái vật này mà nói, đây không phải là ký ức đau khổ, mà là một viên kẹo ngọt duy nhất trong quãng đường bôn ba của hắn.

Nhưng ngoại trừ việc nói với cô hắn sẽ không quên ra, thì hắn vẫn chỉ ăn nói vụng về, không biết nên an ủi cô ra sao mới đặng.

Quái vật cảm nhận được tình yêu dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực.

Thế rồi, người cá trầm mặc trong chốc lát, giữa nền nhạc <<Dự báo thời tiết>> vang lên, hắn hôn rồi lại hôn. Dùng cuồng nhiệt và kiên định thay lời đáp cho cô.

Thư Đường và người cá có một cái mật mã làm giao hẹn.

Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa.

Vậy là họ giao hẹn với nhau, nếu người cá còn nhớ rõ, vậy thì hãy bung chiếc ô lam. Vì mười năm trước Chúc Diên không hề thích bung ô, có bung cũng sẽ lựa chiếc ô nào màu đen. Đây là một bí mật nho nhỏ mà họ hiểu trong lòng nhưng không nói.

Thư Đường không biết khi nào người cá sẽ rời đi.

Vì cô không muốn nhìn bóng dáng rời đi của hắn vào lúc này, cũng không muốn cùng hắn đi đến viện nghiên cứu, cũng không đứng ở cửa trông hắn đi, vì việc vượt qua từng phút từng giây thật sự quá đỗi khó khăn.

Vậy là cô nhắm mắt lại, ngủ một giấc dài thật dài.

Cô thấy một giấc mơ, trong mơ cô đang ở trong vùng cấm, ngồi trên một cành cây cao ngắm biển rộng, người cá đứng dưới tán cây dựa vào thân cây, họ cũng ngắm vầng thái dương đang dần lặn xuống biển.

Họ vu vơ đôi ba câu về chuyện ngày mai sẽ ăn gì, cô nói muốn ăn gà hấp dừa, người cá thì lại muốn ăn sashimi.

Trong mơ Thư Đường và người cá đã cùng lên kế hoạch sáng sớm hôm sau sẽ đến hải đảo hái dừa ăn.

Vừa tỉnh giấc, đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Thư Đường đứng lên theo phản xạ đi xé lịch, mới phát hiện trên tường đã trống trơn.

Thư Đường mang dép lê xuống lầu, lần đầu tiên cảm nhận được hóa ra trang viên này lớn đến thế, có có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng vang từ bước chân của mình vọng lại.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hôm nay trời đầy mây, không mưa.

Cô mờ mịt trong chốc lát.

Nhưng cứ ở mãi trong này, cô sẽ không khống chế được mà cứ mãi ngẩng đầu nhìn động tĩnh từ đồng hồ báo thức.

Vậy là cô cầm ô, đi không mục đích về phía đường cái.

Thư Đường định bụng đi ra ngoài một lát, chờ đến khi trời hoàn toàn tối như mực thì sẽ về nhà. Bằng cách này, cô sẽ chỉ thấp thỏm khi vừa bước vào nhà.

Cô đi qua ngã tư đường, lúc đi ngang qua cửa kính, nhìn thấy đôi mắt mình thông qua hình ảnh phản chiếu trên đó.

Thư Đường thường xuyên có một loại cảm giác tách biệt với thế giới này, vì cô không giống Alpha, cũng chẳng như Omega. Tim cô vẫn dừng lại tại quê nhà thế kỷ 21, vẫn đang hoài niệm về quãng thời gian quá khứ, dù cho những ký ức ấy đã dần dần mơ hồ. Nhưng cô cứ có cảm giác bản thân chỉ là một du khách trong thế giới này.

Thi thoảng nhìn qua gương, cô sẽ cảm thấy lạ lùng và thú vị như vừa đến một thế giới khác.

Thế nhưng, không biết tự khi nào, cô đã rất ít nghĩ về những chuyện của thế kỷ 21. Cô không còn nhìn ngã tư đường đến ngẩn người, cũng rất hiếm khi hoài niệm về cuộc sống quá khứ.

Còn cái tính cách nhát gan và hay chùn bước của cô, cũng dần dà biến mất bởi sự cưng chiều và yêu thương vô bờ bến của ai đó.

Cô bắt đầu tự tin hơn trong cuộc sống. Cũng đã tìm được cảm giác thực tế và trật tự lâu rồi không thấy.

Cô tin rằng dù có gặp bất cứ chuyện gì, họ cũng có thể tiếp tục sống trong thế giới hỗn loạn mà đẹp tuyệt ngần này, hạnh phục vượt qua năm dài tháng rộng.

Song trong lòng Thư Đường vẫn có chút lo lắng về tương lai. Cô lo lắng người cá rồi sẽ biến thành một người khác hoàn toàn, và nếu thế sẽ khiến cô cảm thấy khó xử lắm.

Cô không biết nên đối mặt với Chúc Diên trên bức ảnh như thế nào.

Nếu hắn không nhớ ra, vậy thì có phải lúc chào hỏi sẽ mất tự nhiên lắm không?

Thư Đường lại chợt nhận ra cái ý tưởng rời khỏi nhà này là chủ ý tệ—

Nếu hắn không biết cô, không cho cô vào nhà thì phải làm sao? Tối nay cô phải ngủ ngoài đường ư?

Cô nghĩ vu vơ đi về phía trước.

Thư Đường nghĩ bụng: Nếu mà không cho cô vào nhà ấy à, cô sẽ giả vờ té ngã trước cửa nhà hắn ăn vạ cho mà xem.

Trên đường phố chỉ có một mình cô là bung ô.

Đèn đường lần lượt bật lên, mọi người không kìm được mà nhìn Thư Đường, ai cũng tò mò ngoái đầu lại nhìn lướt một cái.

Nhưng thời tiết lại chuẩn đến lạ, bầu trời nhanh chóng đổ xuống một cơn mưa.

Trong màn mưa to, ở góc đường đối diện, một con quái vật to lớn đang ngập ngừng nhìn bầu trời đầy mưa, mưa rơi xuống sợi tóc, chậm rãi trượt xuống đôi gò má nhợt nhạt.

Có người nói, chữa khỏi bệnh sẽ có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài.

Quái vật cũng có cảm giác bản thân vừa ngủ một quãng thời gian rất rất dài, dường như kéo dài chừng mười năm ròng rã. Hắn rõ ràng đã nhớ ra thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên của Chúc Diên, và rõ ràng cũng đã nhớ ra bản thân đã từng biến thành một con quái vật đáng sợ đến nhường nào.

Rồi sau đó thì sao?

Quái vật đi về phía trước, rất chậm chạp, rất ngu ngốc, như thể chỉ vừa mới học đi.

Tất cả mọi người đều đang trốn mưa, chỉ duy có quái vật này giống như không có tri giác gì, mặc cho mưa xối lên người hắn.

Và rồi hắn bắt đầu nhớ đến chiếc ô nhỏ màu lam trên đỉnh đầu hắn vào một ngày mưa nào đó.

Trời đầy mây, trời hửng nắng, trời mưa to.

Mỗi một tiết trời khác nhau, họ ngồi trong tòa Bastille nghe dự báo thời tiết.

Đấy không phải là cái ngục giam u ám giam cầm quái vật lại ư?

Quái vật đã hoang mang suy nghĩ như thế.

Lang thang đi về phía trước không mục tiêu.

Ngục giam trống trải âm trầm trong trí nhớ kia.

Cô ngồi trên vai hắn treo rèm.

Cô ngoái đầu, gọi hắn một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’.

Trong ngục giam, họ hôn nhau nồng cháy, họ yêu nhau, họ bước thật chậm trên bãi cát mềm mại.

Và thế là, trên mặt đất hoang vu trống trải ấy, mọc lên một đóa hoa hồng lam nhỏ.

….

Trong cơn mưa, quái vật đần độn trì trệ dừng bước, đi vào một cửa hàng tiện lợi.

Mưa từ người hắn nhỏ nước xuống.

Vây cá sau tai nó xòe ra, quái vật nhìn thấy chiếc ô nhỏ màu lam nằm ở sau quầy thu ngân.

Thật lâu sau hắn mới nhớ ra phải nói như thế nào.

“Ô.”

Trong thành phố xa lạ này, Thư Đường đi qua một cái cửa kính trong suốt kéo từ trần xuống sàn.

Bên trong là cảnh tượng người người vội vàng đi qua.

Chỉ mình cô là bước đi vô định.

Cô cầm theo chiếc ô nhỏ màu hồng của mình, đi mãi về trước cho đến khi, nó bắt gặp một chiếc ô nhỏ màu lam trong màn mưa.

Ô hồng nhỏ và ô lam nhỏ đều đứng lặng.

Họ nhìn nhau xuyên qua màn mưa.

Mọi thứ chung quanh như thể đều biến thành phông nền.

Sự ồn ào và náo động của cả thành phố này chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa to như trút.

Cô gọi: “Hoa hồng nhỏ ơi?”

Hắn đáp: “Rít.”

Ô hồng nhỏ chạy vội về phía ô lam nhỏ.

Ô xoay tròn, rơi xuống vũng nước đọng.

Phản chiếu trên đó là một đôi tình nhân đang hôn nhau.

Họ cười.

Mưa trút.

Thế giới đảo điên thành một vùng biển rộng mênh mang.

…….

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi ca hát dưới bầu trời mưa rơi

I’m singing in the rain

Nghêu ngao hát khi trời đổ mưa

Just singing in the rain

Thật là một cảm giác tráng lệ

What a glorious feeling

Khiến tôi như hân hoan trở lại

I’m happy again

Cười vui cùng đám mây mù

I’m laughing at clouds

Che kín bầu trời kia

So dark up above

Mặt trời chiếu trong tim

The sun’s in my heart

Mở lòng đón tình yêu ghé qua

And I’m ready for love

Hãy để những rặng mây đen theo đuổi những con người đang hối hả trú mưa

Let the stormy clouds chase Everyone from the place

Đến cùng trận mưa rơi

Come on with the rain