Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 66: Đánh dấu anh, thuần phục anh




Người xưa có câu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Trước kia cửa sổ của người cá bị tắc nghẽn, nhưng sau khi ánh mắt biến thành màu xanh, Thư Đường càng lúc càng dễ cảm nhận được cảm xúc của người cá.

Ví dụ như lúc cô chơi cờ năm quân với người cá, khi Thư Đường đang vùi đầu sầu não suy nghĩ, giơ quân đen lên dịch trái dịch phải hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập trìu mến của người cá đang nhìn cô.

Thư Đường: “….”

Ý anh là sao?

Lại nói ví dụ như buổi sáng ngủ nướng, ôm đuôi cá lăn lăn lộn lộn, kết quả cô lại trông thấy ánh mắt của người cá trở nên quái lạ, nếu bình thường cô nhất định sẽ không nhìn ra được có chỗ nào không đúng. Thế nhưng hiện tại, khi ánh mắt của đối phương lướt qua, Thư Đường lập tức ý thức được bất ổn, vèo một phát trốn vào trong chăn. Nhưng vẫn chậm một bước, cô bi thảm bị bắt ôn tập lại về thư thế mới của ngày hôm qua lần nữa.

Lại ví dụ như mỗi buổi sáng Thư Đường đều bị bắt buộc tiến hành luyện tập ngôn ngữ cấp độ cao cùng người cá.

Nhưng sau khi cửa sổ tâm hồn được mở ra, Thư Đường cuối cùng cũng đã phát hiện ra một sự thật: cô vừa lên lớp, người cá sẽ lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ kiểu ‘chơi trò con nít với con nhà mình’.

Lần nào người cá cũng giả vờ giả vịt đang nghe, vì khi ấy ánh mắt chỉ một màu đen, Thư Đường không thể nhìn ra được là có chuyên tâm hay không. Nhưng hiện tại, Thư Đường rốt cuộc đã phát hiện lúc người cá nghe giảng bài, lực chú ý đều đặt lên môi cô; trong suốt cả tiết học, đối phương hết sức chăm chú nghịch tóc cô.

Thư Đường lửa mèo cao ba trượng.

Cô cảm thấy khi cửa sổ tâm hồn được mở ra, tình yêu hoàn mỹ của hai người đã xuất hiện một cái khe nhỏ. Có thể nói, sự huyền bí tạo nên nét đẹp.

Có điều cũng có ngoại lệ:

Ít ra thì, vào sáng sớm được nhìn thấy đôi mắt lam xinh đẹp của người cá dưới sương sớm, Thư Đường sẽ đỏ mặt tim đập thình thịch; lúc cùng nhau xem TV, cô sẽ bị đôi ngươi xanh thẳm dưới ánh mặt trời quyến rũ quên lối về, thường xuyên quên mất mình phải xem TV chứ không phải xem hắn.

Sau khi người cá phát hiện ra những điều trên, ngoài mặt thì làm bộ như không có gì xảy ra, nhưng rất thường xuyên chọn một góc độ bắt sáng nhất, đứng giữa vườn hoa ngập đầy hoa hồng xanh, dùng đôi mắt xinh đẹp ấy như cười như không nhìn Thư Đường chăm chú, mái tóc dài xinh đẹp như phát sáng lên, mang đến một nét đẹp ảo mộng, thần bí.

Mà mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, cô sẽ không khống chế được mà bị mê hoặc đi đến bên cạnh người cá, bị người cá nâng cằm biếng nhác hôn lên môi.

Phương pháp câu mèo kiểu mới này, mười lần chuẩn mười.

Vậy là phải thật lâu sau đó Thư Đường mới phát hiện mình bị lừa.

Đương nhiên, sau khi ánh mắt của người cá khôi phục lại bình thường, càng lúc càng có nhiều người nhận ra được thân phận của hắn. Thậm chí vào ngày đầu tiên sau khi khôi phục lại màu lam, lúc bọn họ vừa bước vào viện nghiên cứu, liền đón nhận được cái tháo mũ cúi chào của toàn thể nghiên cứu viên.

Càng ngày càng nhiều người trông thấy gương mặt của người cá, sẽ thốt ra hai tiếng ‘Công Huân’.

Ánh mắt của người cá ngày trước vốn là màu đen, cứ như là đôi mắt được mã hóa vậy. Hơn nữa khí chất của hắn khá dọa người, chỉ có Thư Đường là người duy nhất dám nhìn kỹ vào ánh mắt hắn, bây giờ nhờ màu mắt lam này mà khí chất u ám đã nhạt đi rất nhiều, nên giống hoàn toàn với Chúc Diên của mười năm về trước—-mức độ nhận ra cũng tăng lên trên diện rộng.

Tuy rằng khi đi ra ngoài, mua bánh bao sẽ được nhét thêm hai cái, sẽ bị vây xem, bị chụp ảnh, làm cho lão Ngô không thể không ra mặt thay bọn họ duy trì trật tự.

Vì tránh cho một vài…phiền phức không đáng, Thư Đường và người cá đã không còn đi dạo ở những nơi đông đúc nữa.

Họ đổi sang tản bộ vào lúc trời rạng sáng hay chạng vạng vắng người, còn lại phần lớn thời gian đều nằm trong trang viên.

Thư Đường biết quãng thời gian trước người cá ra ngoài nhất định đã làm gì đó, nhờ đó mới khôi phục được cuộc sống bình yên này của họ. Nhưng sau khi ngửi thấy mùi máu tanh trên người người cá, cô đã không còn hỏi người cá về chuyện đó nữa.

Mãi cho đến một đêm nào đó người cá không còn đi ra ngoài nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến khi mỗi ngày người cá đều ở nhà lười biếng lắc lư đuôi cá, Thư Đường liền biết, đây là dấu hiệu đã an toàn. Lúc ấy cô gần như đã cho rằng không cần phải lo lắng đề phòng nữa, lại không ngờ, chuyện diễn ra sau đó đã nằm ngoài phỏng đoán của mọi người.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, ngày trên lịch chỉ còn lại hơn mười ngày.

Buổi sáng Thư Đường nghe tin tức, tình cờ nghe được một tin:

“Có tin đồn, trên không của thành phố Yến sắp xuất hiện thể tinh thần khổng lồ….”

Thư Đường nghe đài báo trên TV, có chút bất ngờ.

Cô vẫn nghĩ rằng Liên Bang sẽ không thừa nhận sự tồn tại thể tinh thần của người cá, sẽ tìm cách che giấu quá khứ. Giống như hồi ở thành phố Nam Đảo vậy.

Nhưng bấy giờ, dường như không phải là thế.

Tin tức trực tiếp thừa nhận đó là thể tinh thần của Công Huân, thậm chí còn thực hiện phát sóng luân phiên các chương trình đặc biệt biểu diễn về sức mạnh của thể tinh thần khổng lồ kia. Bọn họ không hề giới thiệu đó là một loài quái vật làm cho người ta sợ hãi, mà dùng một ngữ điệu tràn ngập kích động và kiêu ngạo.

Thư Đường nhìn người phát ngôn mới xuất hiện trên TV, dĩ nhiên đó là Tiểu Trần đã lâu không gặp. Hình như Tiểu Trần đã được tăng chức. Anh xuất hiện giữa rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, đứng ở hàng đầu tiên.

Trong đầu Thư Đường xuất hiện rất nhiều trận tranh đấu xảo trá hỗn loạn, như cái gì mà chiếm Cửu Long thành, cái gì mà sòng bạc, còn có Đại Boss tâm cơ u ám chơi đùa xoay mọi người vòng vòng đang ngồi bên cạnh cô đây.

Nhưng tất cả những suy diễn đó đều bị đánh tan. Bởi vì vừa ngẩng đầu lên đã thấy người cá lười biếng vẫy vẫy đuôi cá, híp mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời và cơn mưa rào trong vườn hoa.

—Đây là một thú vui của Thư Đường những lúc tưới hoa.

Cô mua một cái vòi xịt nước chuyển động gắn lên tường, thế là có thể vừa tưới hoa vừa tưới nước cho đuôi cá.

Bằng cách này, dù có vào hè ở thành phố Yến đi nữa, trong nhà người cá cũng sẽ không cảm thấy quá khô.

Thư Đường nhìn thấy trên đầu người cá xuất hiện cầu vòng rực rỡ, cô lập tức bị thu hút, quên luôn chuyện vừa nãy.

Ngoại hiệu của Chúc Diên là vũ khí hạt nhân hình người, trước khi xảy ra dị diến đã là bộ đội đặc chủng cấp cao nhất trong Liên Bang, sức chiến đầu không ai có thể địch lại.

Nhưng sau mười năm, vận đổi dời, đã có rất nhiều người quên bẵng đi ký ức của mười năm trước, vẫn có nhiều lớp trẻ chưa trải sự đời mà xem nhẹ người đi trước, cho rằng chỉ cần có thể kiểm soát được con quái vật này là tiền về túi rủng rỉnh ngay.

Nhưng như Trần Sinh đã nhắc nhở trước đó, người cá đã không còn là Chúc Diên của quá khứ nữa rồi.

Hung thú biển sâu chỉ tôn thờ một nguyên tắc duy nhất, cá lớn nuốt cá bé, thậm chí hắn còn không muốn dành thêm thời gian nhiều lời với bọn họ làm gì.

Nền văn minh nhân loại nơi mà những chính trị gia áo mũ chỉnh tề này muốn đàm phán về lợi ích và cân bằng trước mặt quái vật; nhưng ‘hắn’ lại thẳng tay kéo bọn họ vào một rừng cây u tối.

Trong đó, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sẽ được tôn sùng.

Vậy là, sau khi hai đảng phái tự phong thay đổi người đứng đầu xong, thế giới yên tĩnh lại.

Sau khi quái vật nhận ra đã không còn sự uy hiếp nào đến sào huyệt của hắn nữa, thì về nhà.

Có lẽ đó đã là quy luật vĩnh cửu của tự nhiên, mặc kệ đảng phái nào của Liên Bang thì đều biết sợ hãi, nhanh chóng thay đổi thái độ.

Mưa to gió lớn bên ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến căn nhà nhỏ của bọn họ. Họ vẫn ngồi trước cửa sổ cùng nhau đọc sách và xem TV, mặt trời vừa lên sẽ đi ra ngoài đứng dưới vòi phun tưới nước.

Song, dần dần có nhiều người hơn bắt đầu vào trang viên của họ kính cẩn thăm hỏi.

Không ít những gương mặt thường gặp trên sóng truyền hình.

Người đầu tiên đến thăm hỏi, là một cặp vợ chồng.

Ban đầu Thư Đường còn không nhận ra, cô tưởng họ đến trang viên hỗ trợ quét dọn cơ—

Tiểu Trần có nói người làm vườn và dì quét dọn sẽ cách mấy hôm lại đến, vậy nên Thư Đường bèn bảo bọn họ hỗ trợ quét dọn sân vườn đằng trước và vườn hoa nhỏ.

Hai vợ chồng nọ đưa mắt nhìn nhau, nhưng khi nghĩ về hình ảnh khủng bố xuất hiện mỗi ngày trong quốc hội thì lập tức ngoan ngoãn nhận chổi quét lia quét lịa.

Họ không thể tin nổi quái vật đáng sợ kia mà cũng có vợ. Rất nhiều người trong số họ đều có cảm giác khá phức tạp với Chúc Diên, một mặt, họ đều tôn kính và sùng bái; mặt khác, mọi người sẽ sợ hãi khi nhìn thấy bề ngoài quái dị và thể tinh thần đáng sợ của hắn.

Huống hồ tính cách của hắn thay đổi rất lớn, đã không còn là nhà lãnh đạo khoan dung nhân từ trước kia nữa.

Họ luôn cho rằng cô gái trong tin đồn này là bị bắt cóc vào đây, nếu không thì có ai dám sống thân mật như thế cùng với Công Huân quái gở cơ chứ?

Nhưng họ lại phát hiện nơi đây không có những dụng cụ xiềng xích thuộc về một quái vật lạnh băng, chỉ có hoa hồng lam nở rộ; họ còn nghe được tiếng nói cười khe khẽ phát ra từ ô cửa sổ, và âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Như một đôi tình nhân cuối tuần sẽ hớn hở nghe bản nhạc yêu thích cùng nhau vậy.

Cô gái kia quả thật quá vui vẻ, họ cũng là đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết.

Sau đó, Thư Đường phát hiện người đến quét dọn mỗi lần đều không như nhau, vậy là cô buộc tất cả những bông hoa hồng xanh được cắt tỉa tại nhà bằng dây buộc, rồi treo chúng lên trước cửa và đặt thêm một giỏ hoa.

Thế là, mỗi lần người đến thăm hỏi rời đi, đều sẽ được tặng một bó hồng lam.

Sau nữa, còn có một lời đồn, tên là ‘ngoại giao hoa hồng lam’.

Ý rằng, ai đến thăm Đại thủ lĩnh đều sẽ nhận được một bông hoa hồng lam.

Dù rằng lúc này Chúc Diên đã mang danh người xấu, mọi người cũng biết tính tình hắn quái dị, khiến cho người ta phải sợ hãi; nhưng cá lớn nuốt cá bé là đạo lý mãi không thay đổi.

Dần dần, mọi người bắt đầu đến nhận hoa hồng lam quang vinh.

Cuộc sống trong trang viên như được tách biệt.

Vì hoa hồng lam nở rộ, nên trang viên cũng được thay thành một cái tên khác: trang viên hoa hồng lam.

Giống như tòa lâu đài mà quái vật sống trong những câu chuyện cổ tích, tràn ngập màu sắc thần bí và truyền kỳ.

Mọi người sẽ có nhiều liên tưởng kỳ lạ và đáng sợ về những câu chuyện trong đó.

Nhưng trên thực tế, quái vật và cô gái của mình sẽ lãng phí phần lớn thời gian ở trong phòng bếp chuẩn bị thực đơn, cùng nhau nấu đồ ăn mới mua về. Một người thì rán đồ ăn, nấu thử món mì ăn liền rễ bản lam đen sì sì; một người thì phụ trách ăn sạch tất cả các sản phẩm thất bại của bé mèo.

Họ luôn tỏ ra chậm chạp trước những thay đổi của thế giới bên ngoài.

Một buổi sáng nọ lúc Thư Đường đang xem tin tức của Liên Bang, nhìn thấy ông chú gác cửa ngày hôm qua mới nhận thức được có chỗ nào đó sai sai.

Thư Đường sực nhận ra được thân phận của những người đến thăm hỏi ấy, cô bắt đầu thấy căng thẳng hẳn lên. Tay chân cũng trở nên luống cuống chuẩn bị trà chiều và đồ ngọt đặng ngày mai chiêu đãi nhóm đến thăm hỏi.

Cô như một chú bướm bay lượn trong trang viên đầy hoa hồng lam, đổi tới đổi lui trước mặt quái vật, rồi hỏi:

“Chúng ta có nên đi mua hai bộ lễ phục không?

“Sáng sớm gặp khách khứa mà mang dép lê là không được, thay giày da thôi.”

Cô còn ngồi trên người người máy quét dọn hô to gọi nhỏ, chỉ huy quái vật giúp cô tổng vệ sinh.

Mặt quái vật u ám, càng chán ghét mấy vị khách không mời mà đến kia. Vì họ mà hắn phải làm thêm nhiều việc nhà, không phải giúp bé mèo nướng bánh quy không ngơi tay.

Chỉ vì buổi trà chiều ngày mai, mà bé mèo cứ luôn miệng nhắc từ tối hôm trước đến sáng hôm sau, trong lúc này cô lơ luôn nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của hắn, đồng thời còn lạnh lùng sai bảo quái vật đi nướng bánh gừng cho cô.

Thế là hôm sau lúc khách khứa đến thăm hỏi, liền bắt gặp gương mặt nghiêm khắc đen sì của quái vật.

Tuy ánh mắt đã khôi phục lại như thường, nhưng đôi con ngươi ấy không hề có tình cảm, hắn lạnh lùng u ám nhìn chằm chằm bọn họ, vây cá sắc bén dựng thẳng lên, thân ảnh cao lớn dưới bóng râm âm u nhìn họ.

Những người đến thăm hỏi run rẩy, vã mồ hôi ròng ròng, vừa định sải bước tiến lên đã lập tức rụt người về, chạy té khói.

Chờ đến khi Thư Đường đi xuống lầu đã thấy hai bóng dáng thất tha thất thểu giày tung bay trên trời kia rồi.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn một hồi, mời họ ở lại dùng bữa trưa, họ còn chạy trốn nhanh hơn.

Cô quay sang nhìn quái vật, vô cùng tức giận: “Họ không lịch sự tí nào, đến thăm không nói một lời đã bỏ đi rồi.”

Quái vật thu lại vẻ u ám, cúi đầu đồng ý: “Tố chất, tệ.”

Hai người cùng chung cảm xúc gật đầu, nắm tay nhau đi xem phim truyền hình.

Lại qua vài lần có người thăm hỏi, ban đầu Thư Đường còn tràn trề hăng hái nhiệt tình tiếp đãi, còn người cá sẽ phụ trách làm mặt thúi dọa người bỏ chạy.

Song dần dần, Thư Đường phát hiện ánh mắt người đến thăm chỉ có sợ hãi và sợ hãi; nếu nhiệt tình hơn một chút, thì trong mắt sẽ có thêm nịnh nọt và tính kế.

Cô không thích ánh mắt họ khi nhìn người cá. Điều này khiến cô vô cùng mất tự nhiên.

Cô treo một tấm biển ngay trước cổng trang viên hoa hồng lam, tỏ vẻ không đón khách nữa. Vậy là không còn ai quấy rầy bọn họ nữa.

Họ lại lần nữa quay về cuộc sống gia đình tạm bợ vui vẻ và thỏa mãn.

Con số trên lịch ngày càng nhỏ dần, mỗi lần Thư Đường xé bỏ một tờ sẽ lại cảm thán thời gian sao mà trôi qua nhanh quá.

Sáng sớm lúc Thư Đường rời giường, vừa lật trang thì phát hiện cuốn lịch chỉ còn lại có hai trang giấy.

Còn hai ngày nữa thôi là đợt trị liệu kết thúc, bệnh đã chữa xong. Thư Đường có chút chờ mong, và thêm chút bất an.

Một sáng nọ sau khi cùng người cá trao chiếc hôn chào buổi sáng, tim cô bắt đầu đập thình thịch thình thịch không ngừng, cứ cảm giác điềm báo ta đây sắp sửa gặp phải chuyện gì đó vậy.

—Cô cứ có cảm giác một chuyện gì không thuận lợi sẽ xảy ra.

Mãi cho đến chiều lúc bị lão viện sĩ gọi vào trong một mình, Thư Đường mới cảm nhận được chiếc ủng nặng nề đó cuối cùng đã hạ đất.

Lão viện trưởng nói:

“Tôi nắm chắc 80% khả năng chữa khỏi cho Công Huân. Nhưng có một chuyện tôi không thể không nói cho cô biết.”

“Mong cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lão viện trưởng cho Thư Đường xem sáu án lệ lâm sàng.

Bạo loạn lực tinh thần nghiêm trọng như Công Huân, ví dụ từng chữa khỏi không nhiều. Một số ít trường hợp sau khi chữa khỏi bạo loạn lực tinh thần, người bệnh phản hồi lại rằng dường như họ vừa trải qua một giấc mộng dài.

Tuy nhiên, có một số người cũng sẽ nhớ lại từng chi tiết trong giấc mơ ấy;

Cũng sẽ có người vừa tỉnh dậy là quên đi toàn bộ. Như việc vừa tỉnh dậy, phát hiện bỗng dưng mình bị mất đi vài năm thanh xuân.

Lão viện trưởng nói với Thư Đường: “Trên thực tế, đây là cơ chế tự bảo vệ của não, vì khi xảy ra bạo loạn lực tinh thần ký ức sẽ trở nên vô cùng đau đớn. Hết bệnh rồi, để bảo vệ cho bản thân mà đại não của người bệnh sẽ tự động chặn đi đoạn ký ức đó, giúp họ có thể sống như người bình thường.”

Lúc Thư Đường đi ra, bên ngoài trời đã mưa nặng hạt.

Cô đếm những hạt mưa rơi bên cửa sổ, đến hạt thứ mười một thì bỗng dừng lại.

Thư Đường vừa ngẩng đầu, đã thấy người cá đội mưa to.

Thư Đường biết, hoa hồng nhỏ hẳn đã nghe thấy toàn bộ.

Vì đôi môi tái nhợt đang mím lại của người cá, và đôi mắt chú mục vào cô, như một pho tượng không bao giờ động đậy.

Mãi cho đến khi Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, chúng ta về nhà nhé.”

Hắn mới cúi đầu, nhận chiếc ô trong tay cô.

Hai người chầm chậm thả bước về phía trang viên.

Thư Đường nhận ra khi trải qua một biến cố nào đó thật sự sẽ khiến con người trưởng thành hơn. Ví như nếu trước khi đến thành phố Yến mà gặp phải chuyện như vậy, cô sẽ không biết nên làm sao, sẽ mơ màng muốn khóc. Nhưng hiện tại, cô lại nhận ra bản thân trấn tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Thư Đường sẽ không lùi bước về sau, cô cũng không muốn ngăn cản Chúc Diên chữa khỏi bệnh. Cô hy vọng hoa hồng nhỏ sẽ không bao giờ…bị đau đầu nữa, không bao giờ…vì bạo loạn lực tinh thần mà có thể mất mạng nữa.

Vậy là, cô chủ động an ủi người cá:

“Hoa hồng nhỏ à, anh tin tưởng chứ? Dù cho anh không còn nhớ em, thì chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”

“Dù sao thì pheromone của chúng ta xứng đôi đến thế, biết đâu khi anh vừa tỉnh dậy gặp được em, chúng mình sẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên thì sao.”

“Anh có biết định mệnh là thế nào không?”

Người cá cúi đầu nhìn cô, không đáp.

Trước kia Thư Đường cũng không tin vào cụm từ này. Cô thấy định mệnh chỉ có trong truyền thuyết. Thậm chí là ba mẹ cô, qua kết duyên, phải rất nhiều năm sau mới chầm chậm bồi đắp ra cảm tình.

Nhưng sau khi gặp được người cá, cô cảm thấy có lẽ kỳ tích cũng có thể xảy ra trên thế giới này.

Bọn họ người ở thành phố Yến, người kia ở thành phố Nam Đảo;

Một người là cá dưới biển, người kia là mèo trên đất.

Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, xa xôi vạn dặm.

Thư Đường nói: “Thật ra, nếu có thể quên được mười năm ấy thì cũng tốt mà.”

Thư Đường: “Hơn nữa, xác suất chỉ có một nửa thôi.”

Nhưng khi cô ngoảnh lại, mới nhận ra người cá chưa từng bước lên.

Quái vật trầm mặc.

Hắn chỉ đứng tại chỗ, rất cố chấp không muốn đi theo cô nữa.

Người cá đáp: “Không muốn.”

Hắn không muốn quên.

Thư Đường dừng bước.

Hai người nhìn nhau dưới mưa.

Người cá cố chấp đứng yên một chỗ, bảo vệ ký ức, dù cho bệnh chữa không khỏi cũng chẳng sao cả. Thái độ của hắn vô cùng bướng bỉnh, cứ như một đứa trẻ con nắm chặt viên kẹo duy nhất nó có trong tay không chịu giao ra.

Một hồi lâu sau, cô nhìn mái tóc người cá bắt đầu nhỏ nước, đành phải đi qua, giơ chiếc ô lên trên đầu hắn, cô cọ cọ hai gò má người cá, khẽ khàng nói với hắn: “Hoa hồng nhỏ, chúng ta về nhà trước có được không?”

Vậy nên, hắn thả lỏng, theo cô về nhà.

Cả đoạn đường cả hai không nói chuyện với nhau, vào đến trang viên, ngồi trên lan can nhỏ trong vườn hoa.

Thư Đường cũng như bao ngày, cầm khăn mặt lau mái tóc đẫm nước thay hắn, cẩn thận và nhẹ nhàng lau khô. Chỉ với động tác này cũng đã mang đến sự trấn an rất lớn cho người cá, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của hắn.

Cô đang dỗ hắn.

Nhưng lâu thật lâu sau, người cá vẫn cứ bướng bỉnh mà nói cho cô: “Không muốn.”

Thư Đường nhìn hắn: “Nếu không tiếp tục, công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể hết.”

Người cá trầm mặc không nói gì, nhưng cứ ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chăm, vô cùng kiên định lặp lại lần nữa:

“Không muốn.”

Thư Đường ngừng lại.

Cô thở dài một hơi, vừa định nói thêm gì đó với người cá, giây tiếp theo, cô bị người cá siết chặt lấy vòng eo. Hắn kéo cô vào lòng, ôm siết lại; bàn tay to đè lên gáy cô, quái vật phát ra những tiếng rít, kéo cô đến bên cổ của mình.

Hắn nói chầm chậm: “Đánh dấu.”

Âm thanh trong màn mưa cũng trở nên ẩm ướt theo.

Thư Đường nằm trong lòng hắn, ngửi hơi thở lạnh như băng của hắn mà muốn khóc quá dỗi.

Thế nhưng cô vẫn lắc đầu.

Vì cô đã được dạy rằng, đây là một chuyện rất quá đáng. Bởi vì đánh dấu người khác vào thời điểm này, đều là hành động vô đạo đức, giậu đổ bìm leo.

Vì chỉ cần cô đánh dấu hắn, mặc kệ có nhớ hay chăng, hắn cũng sẽ không khống chế được sự hấp dẫn của pheromone, sẽ yêu cô lại.

Cô đã im lặng một hồi, rồi nói với người cá:

“Hoa hồng nhỏ à, như vậy không công bằng đâu, chờ thêm vài ngày nữa….”

Thế nhưng cô đã chọc giận mãnh thú này.

Quái vật phát ra những tiếng rít, lần đầu tiên cắt ngang lời cô.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự lên án nhìn cô, mái tóc dài hãy còn nhỏ nước.

Đây mới chính là sự bất công lớn nhất của hắn.

Vì cô thế mà lại muốn lấy đi ánh sáng và niềm vui duy nhất trong cuộc đời hắn.

Thư Đường ngây ngẩn cả người.

Họ đối diện nhau.

Im lặng thật lâu.

Nếu hắn không yêu cô, thì tất nhiên hắn có thể tiếp tục quay về làm Chúc Diên.

Nhưng nếu hắn không yêu cô, thì có lẽ cả đời này sẽ không có được niềm vui.

Dáng vẻ của người cá rất hung hãn, nhưng ánh mắt hắn lại như một con chó nhỏ xin cô đừng vứt bỏ hắn.

Hắn đang cầu xin cô.

Như mọi lần trước kia, cầu xin cô đừng rời khỏi hắn, đừng bỏ hắn mà đi.

Thư Đường đối diện với ánh mắt ấy, cảm nhận được rõ ràng từng góc trong tim mình đang dần sụp đổ.

Vậy là cũng như bao lần trong quá khứ, cô không thể khước từ ánh mắt ấy.

Dù cho hắn đang cầu xin cô làm một tên trộm đê tiện, trộm hắn đi.

Cô bị thuyết phục, nhưng không phải là vì cô đã vượt qua định nghĩa về sự công bằng trong lòng, mà vì cô đang tràn đầy thương xót người thương của mình.

Vậy nên cô đã ôm lấy quái vật cao lớn ấy, chóp mũi chạm chóp mũi, cô đáp: “Được.”

Quái vật cũng theo đó mà thả lỏng lại, phát ra những tiếng rít, cúi đầu gần như là cầu xin bé mèo của mình:

Đánh dấu anh.

Thuần phục anh.

Trong màn đêm giá lạnh ấy, họ trở thành đồng phạm của một vụ trộm cướp.

Thứ bị đánh cắp, là trái tim của quái vật.

Họ quyết định tạm trao gửi trái tim ấy trên người bé mèo.

Đi đến chân trời góc bể cũng không vứt bỏ.