Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 64: Bàn về đánh dấu




Hương rượu nho lan tỏa dưới ánh trăng.

Rượu vào hỏng việc, nhất là khi Alpha uống rượu càng dễ say hơn, và sẽ làm ra một vài chuyện không kịp hối tiếc. Vì dụ như trực tiếp lôi kéo người cá mở TV ra xem tiết mục đêm khuya, hay cùng nhau tiến hành chuyên mục học tập đêm khuya. Có một số việc cứ thế trở nên thuận lý thành chương.

Bình rượu dưới ánh trăng ngã trái ngã phải, cô bò lên trên người mãnh thú kia, nâng hai gò má người cá lên đặt xuống nụ hôn.

Hơi thở chứa hương rượu quấn quýt lấy nhau, con hung thú phát ra những tiếng thở nặng nề, cơ thể lạnh như băng cũng bị thiêu đốt đến bất thường. Bàn tay to lớn ôm siết eo cô thay lời cảnh cáo. Thế nhưng cô nàng say rượu vào lại cười hì hì ngồi trên người người cá, hoàn toàn không nhìn ra được ý tứ cảnh cáo đó, thậm chí còn đè hắn lại, không cho phép hắn nhúc nhích.

Pheromone mang đến một bầu không khí khiến người ta mặt đỏ tim đập vội, lại thêm men say nung nấu một bầu không khí say túy lúy. Bé mèo ngửi ngửi suốt, cứ như đang đánh hơi cỏ mèo, không khống chế được mà hôn, mà cắn, thậm chí còn liếm tuyến thể sau lưng người cá, hơi thở dồn dập bùi tai ấy chính là một phản hồi tốt, điều này mang đến cho cô một sự cổ vũ lớn lao, thế là bắt đầu trầm luân vào trò chơi này.

Người cá khàn khàn giọng rít lên biểu bày, bảo cô đừng tra tấn mình như thế; nhưng cô say đến quên lối về, phải tựa vào đầu vai hắn cười. Trên mặt ửng đỏ vì men cồn ủ được.

Rất mau sau đó, thế giới của cô như cuồng quay, và cô bị cơn say mang đến một thế giới xa lạ.

Ở nơi đó, thần biển cả dẫn bé mèo say quậy loạn vào một vùng biển sâu không có điểm đích.

Ở nơi đó, cô nhìn thấy vị thần bão hung ác trên biển, tấn công hung tàn dưới đại dương; cô còn nhìn thấy nàng tiên cá dưới ánh trăng sáng tỏ, hôn cô đầy dịu dàng. Biển dữ và bão tố cùng ập đến, thuyền lật úp, nước biển bắn tung tóe, ánh trăng buông xuống.

….

Cho đến khi cơn bão trên biển qua đi, thủy triều rút và con thuyền ngừng lại.

Quái vật vô cùng thân thiết hôn môi cô, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi han, nhưng cũng chỉ như hoa trong gương, như trăng trong nước, bởi lẽ cô say ngất ngây, chỉ thấy khi hắn nói chuyện, tiếng hít thở lành lạnh rất thoải mái. Đoạn phút sau, cô lại bị thần biển làm cho lún vào biển rộng khôn cùng, bồng bềnh chìm nổi.

Cuối cùng, khi cô mở mắt ra, thấy bên ngoài ô cửa chân trời đã ngoi lên.

Thư Đường nằm trên giường như con cá mặn.

Cô cho rằng nếu hai người có một vấn đề nào đó lớn nhất, thì phải nhắc đến sức chiến đấu có chênh lệch rất lớn.

Thi thoảng cô cảm thấy sức lực của người cá quá lớn, người cá sẽ ấm ức mà đáp rằng, hắn đã rất cẩn thận rồi, khó chịu sắp chết rồi. Điều này đương nhiên là sự thật, vì hắn nhịn có hơi khó chịu thật.

Hung thú phát ra tiếng rít, dùng tóc dài của mình cọ cọ người thương, kể lại mình đã nhẫn nại và cẩn thận ra sao.

Lúc ấy cồn khiến cho suy nghĩ của cô dại đi, đầu nóng nóng lên, lại bắt đầu mềm lòng, nói người cá có thể làm thêm bước nữa.

Hung thú lúc ấy đã hỏi cô những hai lần, xác nhận lại, ma xui quỷ khiến cô, dưới sức hấp dẫn của pheromone, cô cắn nhẹ lên cổ người cá.

Vây là người cá để cô giữ vững.

Lúc ấy Thư Đường còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Chẳng hạn như tại sao một vấn đề triết học như này lại phải giữ vững.

Thư Đường chưa bao giờ cảm thấy chuyện người cá khôngn ói được nhiều thì có vấn đề gì. Thư Đường nói rất nhiều, hoàn toàn có thể dùng sức nói nhiều của bản thân chia làm đôi cho hai người. Cô thấy mình và hoa hồng nhỏ là một cặp đôi hoàn hảo.

Nhưng rốt cuộc cô đã ý thức được có đôi khi không nói lời nào cũng không phải là phẩm chất gì tốt. Ví dụ như đêm qua, hắn làm mọi thứ và không nói một lời, nếu như khi người cá nói chuyện mang đến cảm giác áp bức là 5, thì khi không nói lời nào cảm giác đó sẽ lên đến 10. Vậy nên cô thật sự đã nghĩ rằng mình sẽ không được thấy mặt trời vào ngày mai mất.

Cô ôm chăn nhìn bình rượu ngổn ngang trên đất, quyết định phải đi khóa tủ đựng rượu lại—-vì nhìn là thấy say rượu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì sất.

Nhưng cô đã không còn chút sức lực gì nữa, xương sống và vai cô đều đau, cứ như đêm qua đã tăng ca tận mười năm rồi, thế là mau chóng quyết định nằm xuống ngủ tiếp thôi.

May thay người cá còn nhớ phải cho bé mèo tắm rửa, không thèm nhìn vào mắt cô, xách cô vào phòng tắm.

Thư Đường ngồi trong bồn tắm tỏ vẻ nhân sinh không thể tiếc, đối lập với hình ảnh vẩy vẩy đuôi cá của người cá. Tâm trạng người cá còn tốt dữ lắm, véo véo mặt Thư Đường nhưng cô chỉ có thể dùng ánh mắt mệt mỏi và tức giận trừng lại hắn.

Mèo rất ghen tị: Cô thấy người cá tốt xấu gì cũng nên vịn tường mà đi mới đúng chứ, thế nhưng người cá trông rất có sức sống, còn có thể tung đuôi cá cơ.

Người cá như hiểu ánh mắt của cô đang nói gì, lười biếng nheo mắt lại, rồi đột ngột rướn tới ôm cô lên đặng tiếp tục.

Thư Đường hoảng sợ la to: “Cứu mạng!”

Tâm trạng người cá tốt hắn đặt cô lên thành bồn tắm, cười to thật to.

Thư Đường ngồi lại bồn tắm, cô lại tiếp tục trừng mắt với người cá.

Nhưng có trừng thì trừng, khi ánh mặt trời len vào trong, xà phòng gội đầu nổi bồng bềnh trên mái tóc dài mượt như ánh trăng của người cá, như những yêu tinh rực rỡ đủ sắc màu. Cô chọt chọt bong bóng, thấy người cá quay đầu lại, dưới ánh mặt trời càng đậm phần lười biếng. Góc nghiêng của người cá đẹp như một bức tranh, thậm chí cả hàng lông mi cũng xinh đẹp đến động lòng người.

Thư Đường có hơi muốn hôn hắn.

Nhưng Thư Đường đã lập tức kìm chế được ý nghĩ hết sức nguy hiểm này, vì nó rất dễ châm lửa.

Cô nằm về lại bồn như một tên hoạn quan, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là ‘có sức nhưng không có lực qua nhiều năm, đối mặt với vợ đẹp, thân thể như thể bị đào rỗng.

Mái tóc dài của người cá xõa dài như sương dưới vòi sen, bọt nước lướt qua thân thể nhợt nhạt nhưng mạnh mẽ đó, tuyến nhân ngư trên bụng đẹp đến không thể chê.

Người cá bảo cô đến lau tóc giúp.

Thư Đường không thể chịu nổi cảnh người đẹp nổi lên mặt nước, vội vã kết thúc hoạt động hoang dâm vô độ một ngày này.

Chờ đến khi về đến ổ giường, nhìn cảnh mặt trời mọc lên rực cháy bên ngoài, Thư Đường nghĩ đến một cụm: Từ rày quân vương không còn lên triều. Cô chính là tên quân vương kia, còn người cá chính là Quý phi quyến rũ lòng cô.

Nhưng tổng thể thì, đây là một hoạt động có lợi cho thể xác và tốt cho sức khỏe tinh thần.

Ít nhất thì, vì đau eo ba bốn ngày mà tình trạng mất ngủ của Thư Đường đã mau chóng biến mất. Thế giới bên ngoài vẫn cứ hỗn loạn và náo nhiệt, nguy hiểm vẫn tìm tàng, người cá vẫn nửa đêm rời đi.

Nhưng vì mất đi ham muốn thế tục, nên Thư Đường mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem thắt lưng của mình có cần đi kiểm tra lại không, vậy là những suy nghĩ miên man và bất an nọ cũng theo đó mà tan biến.

Chờ đến khi thắt lưng không còn đau nữa, không còn làm con cá mặn để người cá xoa eo, sẹo lành quên đau, bắt đầu nghĩ cách đối phó với cá ta.

Thư Đường cho rằng bản thân phải có dáng vẻ Alpha nên có, không thể chịu ấm ức vậy mãi được. cô quyết định dùng tri thức võ trang cho đầu óc của mình, dùng kinh nghiệm và tác chiến phong phú của mình.

Vậy là đến ban đêm sau khi người cá rời đi, cô lén lút thức dậy, mở chương tình đêm khuya trên TV mà mẹ vẫn thường không cho cô xem.

Cô dựng một cái lều trong phòng khách, che mình và TV lại thành cái lều lén lút học tập kiến thức mới.

Đêm nay, người cá vừa về, đang tắm rửa. Trên người vẫn còn hơi thở tàn bạo chưa tan đi, điều này khiến cho quái vật nhìn qua có khí chất u ám.

Nhưng đang lúc mặt mày vô cảm rửa sạch vết máu trên người, người cá đột nhiên nghe thấy được vài âm thanh kỳ quái.

Người cá biết bé mèo đang xem TV, nhưng người cá đã xem kênh dự báo thời tiết, phim ảnh, hay âm nhạc rồi, nhưng vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với kênh cho người trưởng thành thế này bao giờ. Đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ.

Người cá nghiêng đầu.

Thế là căn theo tinh thần học tập, người cá tắm rửa xong liền đi tìm bé mèo.

Lúc này, Thư Đường ôm gối, còn đang nghiêm túc học tập tư thế có độ kỹ xảo cao. Nhưng cái gì mà ném bé O lên giường, khiêng lên lầu gì gì đó đều bị Thư Đường gạch chân hết.

Thư Đường cảm thấy mấy cái tư thế trên này đều quá thái quá, thế kia không phải sẽ bị thương ư? Lúc cô đang cảm khái vấn đề này, đuôi cá bên cạnh cũng vẩy vẩy, tỏ vẻ đồng ý.

Dù sao thì bé mèo cũng rất mong manh dễ vỡ, cũng rất dễ chết, còn rất dễ khóc, phải thật cẩn thận.

Thư Đường thấy hơi chật chội, vỗ vỗ đuôi cá, ý bảo người cá nhích sang bên cạnh chút xíu, đừng có chen lấn chỗ cô.

Người cá ngoan ngoãn rụt đuôi cá sang một bên, gác cằm lên đầu Thư Đường tiếp tục xem.

Sau khi cùng nhau xem hết tác phẩm thứ nhất, Thư Đường nhân lúc quảng cáo mà ghi chú lại kinh nghiệm tổng kết được, bỗng thấy sai sai, cô khiếp đảm quay đầu lại: “Sao anh lại ở trong này?”

Người cá: “….”

Không phải là hắn đã đến được một tiếng trước rồi à?

Thư Đường lập tức oán giận: “Sao anh không lên tiếng chứ hả, dọa người ta quá rồi đó!”

Nhưng khi cô vừa nói cho người cá nghe về lễ nghĩa phải gõ cửa khi vào nhà, trên TV bắt đầu chiếu sóng bộ phim thứ hai. Theo tiếng nhạc ngâm nga, phim bắt đầu.

Cô nhìn nhìn người cá, đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó không ổn lắm.

Nhưng bị phát hiện rồi thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, Thư Đường quyết định thôi kệ vậy.

Cùng xem đi.

Nhưng dần dần, Thư Đường lại thấy không được tự nhiên.

“Anh xem thì xem, gật đầu làm gì?”

Người cá rất biết nghe lời, ngoan ngoãn không gật đầu nữa, chuyển sang vẩy đuôi.

Dần dần, Thư Đường cảm giác tầm mắt người cá nhìn TV, rồi lại nhìn gáy cô; lại nhìn TV, rồi lại nhìn gáy cô.

Cô có cảm cảm nhận được rõ ánh mắt mờ lối và tràn ngập tính xâm lược của người cá đang quan sát cô, như đang cân nhắc xem trên người cô có bao nhiêu lạng thịt, có đủ để nhét kẽ răng hay không.

Bé mèo ngồi trên ghế dài như ngồi trên đống đinh, đứng ngồi không yên.

Thư Đường: “Anh xem TV đi chứ, anh xem em làm gì?”

Người cá quay đầu, chú tâm xem TV ngoan ơi là ngoan.

Chỉ là đuôi cá cứ lắc lư, phát ra tiếng cười khe khẽ làm lông mao Thư Đường dựng hết cả lên.

Người cá còn thể hiện rất có lòng học tập, mang đến cho Thư Đường một dự cảm xấu, cô cảm thấy cái cuộc sống mà bản thân ép người cá kêu meo meo đang vẫy tay tạm biệt cô.

Cô lập tức nghĩ đến chuyện phải tắt TV, nhưng tay vừa mới chạm đến điều khiến đã bị người cá bắt lại.

Người cá nhìn cô uy hiếp, ý bảo cô ngoan ngoãn xem TV đi.

Thư Đường ấy thế mà đọc hiểu ngay ẩn ý uy hiếp đó.

Vậy là lập tức ngồi về chỗ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, người cá với điểm 0 bộ môn sức khỏe và thể chất bỗng phát hiện ra một điểm mù: phần cuối phim, nhân vật chính đều sẽ cắn vào tuyến thể của đối phương.

Người cá hỏi Thư Đường tại sao lại thế.

Thư Đường bèn phổ cập khoa học cho người cá về đánh dấu tạm thời và đánh dấu vĩnh viễn.

Vậy là người cá yêu cầu cô cũng cho hắn một cái đánh dấu.

Hắn cũng muốn có.

Thư Đường: Anh tưởng đó là đóng dấu đấy à.

Người cá không chịu theo cũng không buông tha, ý bảo Thư Đường phải cho hắn một cái.

Thư Đường thấy người cá đang cố tình gây sự, có điều cũng chỉ đành bất đắc dĩ bắt tay vào giải thích cho người cá hay: “Đánh dấu rất không công bằng với Omega.”

Sau khi được đánh dấu vĩnh viễn, Omega sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone, sẽ yêu người Alpha đã đánh dấu mình.

Hơn nữa còn sẽ trở nên bám người, không thể rời xa Alpha kia, vào kỳ mẫn cảm, đối phương sẽ biến thành thuốc giải duy nhất của mình. Hơn nữa bọn họ sẽ ngày một mẫn cảm hơn với pheromone của nhau.

Đây là một ‘khế ước’ sinh học có sức mạnh hơn rất nhiều lần so với hôn nhân.

Thư Đường nói cho người cá xong, liền bỏ vụ này ra sau đầu. Cô cho rằng chuyện này ít nhất cũng phải chờ cho đến khi lật đến trang cuối cùng của cuốn lịch mới tính tiếp, lúc này hãy còn quá sớm để nghĩ đến.

Nhưng cô không chú ý thấy, người cá vừa nhìn hình ảnh trên TV, vừa nghiêng nghiêng đầu.

Suy nghĩ của người cá khác hoàn toàn với Thư Đường.

Con hung thú cho rằng, đánh dấu đại khái chính là ‘thuần phục’, cũng giống như một cuộc chinh phục thiên nhiên vậy.

Nhưng khi từ ngữ này liên hệ với tình yêu, thì lại trở nên khác biệt.

Người cá cho rằng quá trình về tình yêu của mình và cô, đó là một quá trình bị cô ‘đánh dấu’, ‘thuần phục’. Nếu không thì con hung thú đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn này, sao có thể bị bé mèo nắm mũi dắt đi, trở nên dính người, lo được lo mất cơ chứ?

Con hung thú này đương nhiên không thể chịu được việc bị những loài khác chinh phục, nhưng nếu đổi đối phương thành bé mèo, thì việc bị cô chinh phục chính là một quá trình thuận theo tự nhiên.

Người cá không hề cảm thấy cái gọi là ‘đánh dấu’ là một sự cướp đoạt từ một phía không công bằng, mà ngược lại, yêu cầu cô đóng một dấu cho hắn, giống như đang tỏ rõ quyền sở hữu, hắn rất thích cái ‘đánh dấu’ đó.

Thế nhưng Thư Đường nào có hay những chuyển biến tâm lý này của người cá.

Khi thấy người cá đang chìm trong tự hỏi, tốc độc lắc lư đuôi cá cũng dần chậm đi, cô lặng lẽ tốc mép lều lên chuẩn bị chạy trốn.

Cô đã ủ sẵn cung đường chạy trốn rồi.

Nhưng khi nửa thân người vừa mới chui ra, người cá lười biếng phục hồi lại tinh thần đã nhìn thấy, duỗi tay ra tóm được cái mông mèo.

Mèo bắt đầu giãy dụa, la to, nhưng người cá vẫn không nhúc nhích, đầy hứng thú nhìn bé mèo tự biên tự diễn, đoạn dễ như trở bản tay kéo người lại, một tay khiêng lên.

Người cá cao lớn lười biếng khiên bé mèo đi về phía phòng ngủ.

Thư Đường có sự chẳng lành.

Hiển nhiên người cá cũng nhận ra thành tích bài kiểm tra lần đầu tiên của mình thể hiện rất kém, vì không hiểu gì cả, chỉ dựa vào bản năng nguyên thủy nên thành tích làm ra rất tệ, trải nghiệm không tốt, chỉ có thể chăm chỉ bù đắp lại—-

Thư Đường vặn trái giãy phải: “Anh đừng có tin, trên phim đều Photoshop cả đấy!”

Nhưng khi lưng cô được đặt lên dựa vào tường.

Người cá lại quay về trạng thái câm điếc có chọn lọc.