Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 59: Gặp lại ở khu ô nhiễm




Bên trong xe chật hẹp, nghiên cứu viên mà giáo sư Đường mang đến là tên đầu đinh, lúc này đang khá căng thẳng nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Thật ra giáo sư Đường cũng không dám tùy tiện phái người đến, nghiên cứu viên này là một trong những chuyên gia trị liệu của Chúc Diên mười năm trước, xem như là người quen cũ.

Nghiên cứu viên rất quen thuộc với Chúc Diên của quá khứ, dọc đường cứ liếng thoáng không ngừng về khi xưa: “Ngài có còn nhớ rõ lần đầu tiên đến khu tác chiến ô nhiễm bị bỏ hoang Tây Nam không?”

Người cá không ư hử một lời, mặt không thay đổi uống nước.

Từ đầu chí cuối, chỉ khi nghiên cứu viên kia giới thiệu bản thân là ‘trợ lý chuyên gia trị liệu Thư Đường’, mới cho ra được chút phản ứng nhỏ.

Người cá to lớn nghe âm thanh này có hơi quen tai. Đoán chừng đúng thật là chuyên gia trị liệu của Chúc Diên. Nhưng người cá cũng chỉ quay đầu sang lạnh lùng nhìn nghiên cứu viên một lần, rồi dời mắt đi.

Nghiên cứu viên dần dần thả lỏng người, vì người cá không nói gì sẽ là thời điểm giống Chúc Diên nhất, mà nghiên cứu viên này rất hiểu về Đại thủ lĩnh trước kia, tuy rằng nhìn qua hắn khá lạnh nhạt, nhưng tính cách thì lại rất khoan dung, ít khi có trách móc cấp dưới một cách nặng nề.

Khi nghiên cứu viên muốn lân la đến bên cạnh người cá, thử kiểm tra cho hắn—-

Nước đã uống hết, kẹo the mà cô cho cũng đã bị ăn sạch. Sự kiên nhẫn của người cá cuối cùng cũng đã bị tiêu hao gần như không còn một mống. Hắn trực tiếp bóp lấy cổ tên nghiên cứu viên kia, nhẹ nhàng xách anh ta lên đè vào thành xe.

Nghiên cứu viên mét tám, chỉ một tay gần như đã bị xách lên không.

Khoan dung cái gì, ôn hòa cái gì? Ánh mắt của người cá trước mặt thậm chí còn không giống như đang nhìn một vật sống.

Nghiên cứu viên sợ đến run lẩy bẩy, miệng cũng chẳng thể nói nên lời.

Người cá mới chậm rãi thu tay lại, phát ra một tiếng cười lạnh. Cái gì mà hoài niệm năm xưa, nếu thật sự là người tốt đối xử tốt với Chúc Diên trong quá khứ, vậy tại sao lúc ở viện điều dưỡng không xuất hiện, mà phải chờ đến khi ‘hắn’ nhớ ra mới đến?

Tâm tình hung thú quá tồi tệ, ‘hắn’ quyết định, nếu sau này Thư Đường muốn nhét hắn ở bên cạnh chuyên gia trị liệu khác, ‘hắn’ sẽ ném từng kẻ một xuống. Nếu Thư Đường mà không làm chuyên gia trị liệu cho ‘hắn’, vậy người cá sẽ không trị bệnh nữa.

‘Hắn’ dù có đau chết, cũng sẽ không đồng ý.

Hung thú không nghĩ rằng Thư Đường sai.

Ngàn vạn cái sai thì cũng thuộc về kẻ khác. Nhất định là bọn chúng đã dùng ngôn từ che mắt bé mèo.

Trong mắt người cá, bé mèo không quá thông minh, học thuộc lòng trăm từ vựng mà học mãi không thuộc. Hơn nữa cô còn thường hay cảm thán với người cá, bằng cấp của các chuyên gia trị liệu khác như thế này này, còn bằng cấp khoa chính quy của cô thì như thế kia kìa.

Thư Đường nghĩ người cá nghe không hiểu, song thật ra người cá biết tỏng.

Nhưng người cá cho rằng Thư Đường đã hiểu lầm một chuyện: ‘hắn’ vì cô nên mới bằng lòng đến thành phố Yến.

Nếu cô không ở bên vạnh hắn, vậy hắn đến thành phố Yến để làm gì?

Nửa đường mưa rơi, vây cá của người cá đâm thủng trần xe, nên nước đang nhỏ giọt.

Lúc cảm nhận được hạt mưa tí tách rơi xuống, người cá lại nhớ ra bé mèo không muốn hắn dính mưa, nhưng nơi này lại quá nhỏ để bung ô.

Vậy là người cá nhìn về phía nghiên cứu viên đang run bần bật trong góc.

Nghiên cứu viên cho rằng, Đại thủ lĩnh nếu đã khôi phục lại ký ức, thì dùng gương mặt quen thuộc này đến gặp, dù không có được sự tín nhiệm của đối phương, cũng có thể dùng thân phận thư ký của Thư Đường để ở lại bên cạnh Đại thủ lĩnh.

Nhưng một phút sau, anh ta bị ném lên trên trần xe đặng bịt lỗ che mưa.

Nghiên cứu viên: “….”

Người cá khác hoàn toàn với Chúc Diên. Chúc Diên là một người khoan dung, là một vị lãnh tụ gần như hoàn mỹ, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng chắc chắn Đại thủ lĩnh sẽ không bộc lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài. Thế nhưng người cá lại không giống, hung thú càng bộc lộ trắng trợn sự hung tàn của mình.

Hơn nữa đã hoàn toàn đánh mất phẩm chất khoan dung.

Người cá vẫn đang duy trì sự bình tĩnh, tất cả là vì Thư Đường đã nhanh chóng theo lên xe, hơn nữa vẫn còn đang trong phạm vi tầm mắt của hắn. Vả lại, khoảng cách đang ngày một gần lại.

Xe bọc thép rời khỏi thành phố Nam Đảo, phải đi qua thành phố tiếp theo, nên cần xuyên pha một khu ô nhiễm rộng lớn.

Xe là xe quân dụng, mã lực đủ, tốc độ nhanh.

Nhưng rất nhanh sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Xe bọc thép va chạm kịch liệt, tài xế phanh gấp, lái xe đâm vào tường. Trước khi chiếc xe sắp đâm vào khu ô nhiễm bị bỏ hoang, một bàn tay nhợt nhạt chống lên vách tường, kéo tài xế từ bên trong xe ra, ổn định lại thân xe.

Hơn nữa cùng với một tiếng rít chói tai của bánh xe, góc của bọn họ đã bị bao vây.

Người cá quay đầu, thả tài xế ra.

Đôi ngươi đen nhánh thong dong lướt qua những người kia.

Nhưng căn bản người cá không thèm để ý đến những người này, mà trong thời gian vài giây ngắn ngủi đó, chiếc xe bám sát đuôi chở Thư Đường biến mất. Người cá dùng thể tinh thần đi tìm, nhưng khu ô nhiễm bỏ hoang bị quá nhiều đồ che khuất. Vào ngay lúc này, cách đó không xa xuất hiện rất nhiều Vật Ô Nhiễm, chằng chịt như thủy triều đen dâng lên.

Nghiên cứu viên bò dậy từ vách tường, sắc mặt tài xế cũng tái mét. Bọn họ đều cho rằng sắp toang rồi. Hiển nhiên, đây là một trận mai phục có tính toán. Nhưng khi họ nghĩ rằng tình hình này đã đủ dọa người thì—

Họ nghe thấy được tiếng hú của tà thần.

Ngay sau đó, mới là một cảnh khủng bố nhất cuộc đời.

Khu ô nhiễm đã từng là một thành phố phồn hoa, song chỉ vì bị Vật Ô Nhiễm xâm lấn đến mức biến thành khu tự trị, mọi người không thể không di chuyển, nên thành phố này mới trở thành một khu phế tích như hiện tại.

Giữa trời mưa to, Thư Đường thả nhẹ bước chân, chạy nhanh về phía tòa nhà bị bỏ hoang gần đó nhất.

Cô có thể nghe được tiếng mưa rơi rõ ràng, tiếng hít thở dồn dập của mình, còn có nhịp tim đập kịch liệt.

Chỉ nửa tiếng trước, cô còn ngồi trên chiếc ghế phụ của xe bọc thép suy nghĩ xem chốc nữa đuổi kịp người cá rồi thì sẽ giải thích như thế nào mới được.

Chỉ với ba mươi phút ngắn ngủi, mà tất cả mọi chuyện lại thay đổi long trời lở đất.

Chiếc xe bọc thép lật nghiêng ngả ngửa làm đầu gối cô bị trầy da đến giờ vẫn còn đau, nhưng Thư Đường nào dám dừng lại, vì cô mơ hồ nghe thấy tiếng Vật Ô Nhiễm đang hét. Cô chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.

Những tiết học quân sự mà cô được học lúc này đã phát huy tác dụng, cô không chạy loạn xạ như ruồi nhặng không đầu, mà đang không ngừng tìm kiếm những công trình kiến trúc có thể lẩn trốn được.

Kiến trúc của thành phố bỏ hoang có nhiều thứ bị tan nát chịu không nổi, Thư Đường tìm được một trung tâm mua sắm còn khá kiên cố trốn vào. Cô nấp ở phía sau vách tường bình ổn nhịp thở, chậm rãi ngồi xuống.

Hành trình chiều nay cực kỳ vội vàng, Thư Đường còn cho rằng là vì máy bay đến trễ mới thế.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

Lúc Thư Đường bị lật xe đã được lão Ngô vừa đến kịp cứu ra.

Lão Ngô vừa dẫn cô chạy vừa nói cho cô hay: Không phải hôm nay Trần Sinh sắp xếp không tốt, mà bởi vì nếu hôm nay không đi, thì có khả năng ngày mai cũng chẳng thể đi được nữa.

Dưới sự ảnh hưởng của thành phố Yến, Trần Sinh nhận được lệnh điều chuyển, cưỡng chế điều anh phải chuyển đến căn cứ phía Bắc ngay lập tức, nếu hôm nay Trần Sinh không vội vàng đưa họ đi, thì rất có thể chuyến đến thành phố Yến này sẽ không thành.

Chỉ là không một ai ngờ tới, viện điều dưỡng đã để lọt tin tức này ra ngoài, nên hiện tại họ mới lâm vào tình trạng bị mai phục. Lão Ngô giúp cô đánh lạc hướng phần lớn Vật Ô Nhiễm, để cô chạy về nơi có khá ít Vật Ô Nhiễm lánh nạn. Lão Ngô là bộ đội đặc chủng, bảo vệ mạng mình không quá khó, Thư Đường biết bản thân có ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, thế nên liều mạng mà chạy.

Một con quạ đen bay phành phạch ngoài cửa sổ.

Thư Đường điều hòa hô hấp, ôm chặt miếng gỗ mà lão Ngô đưa cho, đầu còn ong ong, và còn có chút cảm giác như đang nằm mơ.

Chuyện kích thích nhất đời này của cô đoán chừng là cái lần gặp phải Vật Ô Nhiễm ở trạm phát điện kia. Còn bây giờ cô không chỉ gặp Vật Ô Nhiễm, mà đang dũng cảm xông pha vào chiến trường.

Thư Đường thấy mình rất có tương lai, nếu sống sót được, thì cô có thể khoe khoang chuyện này đến năm 80 tuổi cho xem.

Nhưng khi Thư Đường vừa điều hòa lại nhịp tim đập mãnh liệt của mình, thì bắt đầu tự hỏi xem tiếp theo nên làm thế nào bây giờ.

Thư Đường rất tự mình hiểu mình, cô biết sức chiến đấu của mình như cọng bún, căn bản không thể nhào ra ngoài đại chiến 300 hiệp với Vật Ô Nhiễm được.

Thế là cô quyết định cầu cứu. Cách tốt nhất đương nhiên là đi tìm thể tinh thần của hoa hồng nhỏ. Dù cho hiện tại cả hai có khả năng đang hiểu lầm nho nhỏ về nhau, nhưng Thư Đường cho rằng vợ chồng cãi nhau thôi mà, không đến mức khiến hoa hồng nhỏ thấy chết mà không cứu chứ.

Thế nhưng, vì giá nhà đất khi trước của thành phố bị bỏ hoang rất cao, vậy nên đã xây dựng rất nhiều công trình thương mại với những tòa nhà cao tầng, đường sá thì hẹp, với tầm nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy những con đường nhỏ hẹp.

Thư Đường thầm nghĩ: tư bản thiếu đạo đức thật mà.

Cô không thể không thả thể tinh thần đùi gà bự của mình.

Cô muốn đi đến nơi cao tương đối chút để cầu cứu, người cá khổng lồ giữa không trung sẽ thấy cô; vậy là đùi gà bự nhảy lên mái hiên của một nhà hàng, đi về phía một con đường khác khá trống trải.

Nhưng vừa đi được một lát, mèo mướp lập tức vểnh tai lên cảnh giác.

Náu mình bên cột điện, cô nhìn thấy một nhóm linh cẩu bị Vật Ô Nhiễm ký sinh đang lưỡng lự cách đó không xa. Hành vi của chúng vô cùng quái dị, phát ra những tiếng kêu rên không như tiếng động vật bình thường nữa, mà là những âm thanh khiến người nghe phải sởn tóc gáy.

Mèo mướp thu lại móng đệm, thả chậm bước chân, trước khi nhóm linh cẩu quay đầu nhìn về hướng này, nó đã nhảy khỏi mái hiên, quay trở về khu vực lân cận qua vài bước nhảy, đi đến tòa nhà bị bỏ hoang.

Thư Đường bắt buộc phải bỏ kế hoạch cầu cứu ở những khu vực trống. Bởi vì chủ động để lộ vị trí của mình giữa nơi Vật Ô Nhiễm hoành hành, đoán chừng trước khi người cá gặp được cô, cô đã bị Vật Ô Nhiễm xơi tái sạch rồi.

Sau khi biết không thực hiện được, Thư Đường đành thu hồi thể tinh thần của mình.

Ngặt nỗi, khu ô nhiễm không có tín hiệu, máy truyền tin thì không thể sử dụng.

Thư Đường có chút nản lòng, cô quan sát một hồi, nhặt cây lau nhà trong trung tâm thương mại lên, viết lên ba chữ ‘hoa hồng nhỏ’ thật to trên tấm cửa sổ sát đất bị bụi tro lấp kín.

Thư Đường kiểm tra bên trong trung tâm thương mại không có Vật Ô Nhiễm nào thì đóng cửa trung tâm lại, cuộn tròn mình trước cửa kính.

Lúc này, đêm đã buông xuống, không gian đen như mực, cả thành phố bị bỏ hoang không có lấy một bóng đèn.

Chung quanh im ắng, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Bấy giờ Thư Đường mới cảm giác được cả người mình đều đau nhức, nhất là chân trái bị cọ xát khi xe bị lật, cô không biết chân trái của mình ra sao rồi, còn cử động được nữa không.

Thời gian càng trôi, Thư Đường càng đói.

Cô còn không uống được lấy một ngụm nước, cơm chiều còn chưa ăn, thể lực đã sớm hao hụt không còn một chút nào sau trận chạy trốn vào chiều nay.

Nhưng cô không dám ngủ, nơi này không an toàn, Thư Đường sợ mình vừa mắt nhắm mắt mở đã bị Vật Ô Nhiễm xơi tái.

Cô móc máy truyền tin ra, lên tinh thần, bắt đầu gõ tạch tạch tạch viết di thư.

Nếu nói Thư Đường có cái gì tiếc nuối, thì ắt là cô không đủ dũng cảm, có rất nhiều lời chưa kịp nói với người cá. Hơn nữa, cô còn chưa được trông thấy dáng vẻ của người cá sau khi khôi phục ký ức.

Cô còn đang lớn giọng viết một đoạn cho ba mẹ trong notebook, cuối cùng lại xóa hết, đổi thành bảo họ sinh thêm đứa thứ hai.

Thư Đường viết xong di ngôn. Lại bắt đầu chuyển sang chia gia sản của mình.

Kết quả vừa mở tin nhắn của ngân hàng ra: Di sản của cô=5000 đồng ba cô vừa viện trợ.

Thư Đường cảm thấy nhân sinh của mình quá thất bại, đặc biệt là nhận ra trước khi mình ngỏm củ tỏi vẫn còn lại đổ nghèo khỉ.

Cô quyết định nội trong hai giờ tới vẫn không nhận được cứu viện, thì cô sẽ thả thể tinh thần của mình ra, chủ động đi tìm thể tinh thần của người cá cầu cứu, đánh cược một trận.

Thể tinh thần khổng lồ của người cá lênh đênh trên không trung thành phố nôn nóng tìm kiếm.

Khu ô nhiễm lớn hơn thành phố Nam Đảo nhiều, nói gì thì khu vực an toàn cho con người há vẫn hiếm hoi hơn khu vực cho Vật Ô Nhiễm.

Nhưng thể tinh thần của Thư Đường và thân hình cô đều quá nhỏ, qua một cơn mưa to đã gột rửa mùi hương còn sót lại, thậm chí luồng hơi cũng chẳng còn.

Trong một thành phố khổng lồ như thế, tìm kiếm một Thư Đường nho nhỏ không khác gì mò kim đáy biển.

Con quái vật khổng lồ nóng nảy kia sau một hồi lâu vẫn chưa tìm được, đã trực tiếp vươn ra vô số râu thể tinh thần, tìm từng tấc đất một.

Trong nháy mắt, thể tinh thần màu lam như một đại dương mênh mông bao trùm tất cả.

Cuối cùng, người cá đã tìm thấy ba chữ ‘hoa hồng nhỏ’.

Lúc xe bọc thép của Thư Đường bị lật có đụng vào đầu, nên chấn động não nhẹ, đến giờ vẫn còn choáng váng, đã thế vừa mệt vừa đói, cô liều mạng tỉnh táo quan sát tình hình bốn phía, nhưng trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, mệt mỏi như cơn thủy triều dâng lên đánh úp người cô.

Cuối cùng khi Thư Đường dựa vào cửa kính gật gì, trong đầu mơ màng chỉ còn lại một suy nghĩ:

Thôi toang rồi, cô bị Vật Ô Nhiễm gặm rồi.

Sau khi Thư Đường ngủ, mấy con linh cẩu gần đó liền xuất hiện bên ngoài cánh cửa trung tâm thương mại, phát ra những tiếng la rợn da gà, điên cuồng đập vào cánh cửa.

Ngay khi thấy cánh cửa sắp bị nhóm chó điên cắn rách thành một cái động, ở một góc đường xuất hiện một con quái vật với khí chất hung ác.

Quái vật nhìn chòng chọc vào những con linh cẩu.

Lúc quái vật tìm được Thư Đường, Thư Đường đã trải qua nhiều lần giãy dục khi bị Chu Công ghé đến tìm. Cô cuộn tròn mình bên cạnh bức rèm, hai mắt nhắm lại, khắp cả người trầy xa, thậm chí trên trán còn bị ứ đọng một cục máu.

Trong nháy mắt ấy, quái vật đã nhầm tưởng bé mèo của mình sẽ chết mất.

‘Hắn’ rít lên những âm thanh sắc bén, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Cảm giác bất an mãnh liệt khiến quái vật gần như đã không còn một chút lý trí nào nữa.

Nhưng khi quái vật tiến lên, lắng nghe được tiếng hít thở của bé mèo, thì bấy giờ quái vật lạnh băng ấy mới khôi phục lại một tia tỉnh táo khỏi cơn bạo nộ.

Quái vật thu lại vây cá bén nhọn sau tai, ôm siết bé mèo vào trong lòng, bàn tay lạnh băng dán lên trên gò má của cô. Quái vật hẵng còn phát ra những tiếng nghèn nghẹn khe khẽ, muốn để cô tỉnh dậy.

Thư Đường vẫn còn hôn mê, khi nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn kêu cô bên cạnh, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Cô hỏi một câu phản xạ: “Mấy giờ rồi, anh đã đi tưới nước cho cà chua chưa đấy?”

Quái vật lập tức an tĩnh trở lại.

Thư Đường còn tưởng bọn họ đang ngủ ở Bastille, thế nhưng vừa mở mắt cô đã tỉnh táo lại ngay, Thư Đường còn cho rằng mình đã bị Vật Ô Nhiễm gặm chết, thế nhưng người cá lại tìm được cô rồi này.

Trong bóng tối, Thư Đường cảm nhận được sức lực người cá ôm lấy cô đang ngày càng lớn, cô không khóc được, cô cảm nhận được người cá mà dùng thêm lực chút nữa thôi, hai người sẽ âm dương cách biệt mất.

Cô gọi một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’.

Lúc này mãnh thú mới như thể bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên.

Mới nhận ra được điều gì, hắn buông lỏng cánh tay.

Thư Đường cảm giác trạng thái của người cá không đúng lúc, cô ôm vội lấy người cá: “Hoa hồng nhỏ à, em không sao cả, chỉ là bị thương ngoài da thôi, vừa nãy em đi ngủ ấy mà, không phải ngất đi đâu.”

Cô như thể đang dỗ dành một đứa trẻ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, vỗ về tấm lưng nó.

Thư Đường nhớ lại, mẹ cô đã bảo: Sờ lông này, không sợ.

Lúc cô nghĩ đến đó, người cá đã bình tĩnh lại.

Thư Đường nghĩ rằng cảnh tượng khi người cá gặp lại mình là đôi bên ôm nhau khóc lóc, hoặc không thì người cá sẽ vì buổi chiều cô không đuổi kịp chiếc xe mà tức giận, thế nhưng không có.

Sắc mặt người cá âm u đến đáng sợ, không nói một lời nhìn chằm chằm ống quần nhiễm màu máu của cô, ánh mắt như muốn giết người.

Thư Đường bèn nói: “Chỉ trầy da thôi, không động đến xương cốt đâu.”

Nhưng người cá lại xé rách ống quần của cô, bên dưới lớp đồ bảo hộ, một chân đã bi trầy xước nghiêm trọng, xanh tím cả mảng, có nơi còn sung huyết.

Rõ ràng người cá đã gặp qua nhiều trường hợp chảy máu rồi, bản thân còn từng bị rạch bụng cả một mảng lớn mà mặt vẫn không đổi sắc nhận xét: Vết thương cỏn con. Chỉ cần tay chân còn hoàn chỉnh, thì người cá sẽ lạnh nhạt xem như không có chuyện gì.

Nhưng nương nhờ ánh sáng từ máy truyền tin, hung thú nhìn thấy rõ vết thương trên đùi cô, là lúc người cá bùng phát, gân xanh nổi lên trông vô cùng dữ tợn.

Cô muốn nói không đau đến nỗi ấy. Chỉ đau vào thời điểm cô chạy như điên, hormone adrenaline tăng vọt khiến cô không quan tâm đến nữa.

Nhưng người cá trông quá hung dữ, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đi ra bắt mấy con Vật Ô Nhiễm về ép nước, Thư Đường có hơi không dám nói mình không đau.

Thế nhưng, quái vật dữ tợn nhìn cô chăm chú một lát, người cá hung thần ác sát nhẫn nhịn, bàn tay to lớn niết tay vịn phát ra tiếng cọt kẹt.

Thư Đường nuốt nước miếng.

Ngay khi Thư Đường cho rằng người cá quay đầu lại muốn dữ với cô, thì hắn quay sang, nhìn chân trái xanh tím tái của cô, đoạn cúi người xuống, thổi thổi.

Thư Đường:?

Tiết mục này là thường xuyên được dùng để dụ để dỗ con nít, ví dụ như nói thổi chút là hết đau nha. Hơn nữa còn chỉ dùng để lừa gạt con nít con nôi dưới năm tuổi, Thư Đường xuyên qua đây, vậy nên lúc đến đã là cái tuổi không được dỗ dành nữa rồi.

Cô tự nói chuyện này quá ngây thơ, hoàn toàn để lừa mấy nhóc tì thôi.

Thế mà khoảnh khắc người cá hung thần ác sát thổi khẽ khàng ấy.

Thư Đường cảm thấy mình đã được dỗ rồi.