Người cá tỏ ra không có chuyện gì lên mặt thuyền, cắt một lát cá ngừ tươi ngon cho cô ăn.
Dường như tự nhiên mà cả hai đều là như thể chưa từng có cuộc cãi nhau.
Thư Đường không chịu ăn.
Người cá bèn đặt cái đĩa bên cạnh cô, đi vào khoang thuyền.
Lén lút quan sát một chập, xác định người cá sẽ không ra ngoài nữa, Thư Đường bụng đói réo vang cầm cá lên.
Người cá đứng trong khoang thuyền từ xa xa nhìn cô.
Trên gương mặt vô cảm ấy, đôi ngươi đen nhánh dần dần trở nên nhu hòa.
Đến rạng sáng cả hai mới lênh đênh trên biển về đến Bastille, Thư Đường mơ mơ màng màng dựa vào hàng chắn trên mạn thuyền ngủ, sau giấc nồng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong ổ chăn.
Thư Đường ngồi dậy, sau khi nhận ra được bản thân đang ở đâu, cô mở máy truyền tin lên, tín hiệu đã được khôi phục.
Cô lập tức gửi tin nhắn cho Trần Sinh, dò hỏi chuyện phương thức trị liệu mới nhất.
Trần Sinh cũng gửi tài liệu sang. Thư Đường càng đọc càng thấy biện pháp này rất khả thi. Chỉ tiếc là, vì kỹ thuật và thiết bị có hạn chế, nên họ cần phải đến thành phố Yến mới có thể tiếp nhận trị liệu.
Thế nhưng, Thư Đường lại rất rõ: Tuy hai người đã về đến nhà, tín hiệu đã khôi phục, song thái độ của người cá vẫn không mềm mỏng đi, cùng lắm cũng chỉ tính toán từ bỏ cuộc sống trên hải đảo thôi.
Cũng không phải là Thư Đường hoàn toàn hết cách, nếu cô mua vé xe chạy xuyên đêm đến thành phố Yến, rồi gọi điện thoại cho người cá, tiền trảm hậu tấu, xác suất thành công vẫn rất cao. Dù sao nếu người cá không tìm thấy cô, ắt sẽ đến thành phố Yến tìm.
Nhưng Thư Đường nằm trên giường chần chừ trước giao diện đặt vé hồi lâu, cuối cùng vẫn tắt đi.
Nếu không thấy cô, khiến người cá bị kích thích mà dẫn đến bạo loạn lực tinh thần trước thì phải làm sao bây giờ? Điều đó rất có thể xảy ra, cô nhớ đến lần trước khi người cá không tìm thấy cô, che ô đi trong màn mưa to, dáng vẻ ướt đẫm cả người, không khỏi thở dài một hơi.
Làm thế có thể sẽ thành công, chỉ là Thư Đường không muốn gây tổn thương cho hắn.
Do dự một hồi, thế mà trời đã sáng.
Lúc Thư Đường xuống lầu đã là rạng sáng năm giờ, cô rửa mặt xong, mang dép lê đi ra ngoài thì trông thấy người cá đang ngồi bên đống lửa nấu cháo. Dưới ánh mặt trời, góc nghiêng của người cá trông qua càng thêm xinh đẹp, ‘hắn’ lười biếng híp mắt phơi nắng, lúc thấy cô liền bắt cô đến, hai người dựa vào nhau cùng ngắm mặt trời mọc.
Thư Đường thấy trong tay người cá có một cuốn sách, vừa mở ra, là cuốn <<36 kế>> mà cô tiện tay đặt.
Thư Đường vừa quay đầu, nghĩ thầm: Bảo sao giảo quyệt thế.
Thư Đường móc máy truyền tin ra, bắt đầu đọc tin tức cho người cá nghe:
XX vì bạo loạn lực tinh thần nặng không trị, mà bạn đời cuốn gói chạy mất,
Người cá nhàn nhã phơi nắng nghe xong tin tức buổi sáng của Thư Đường, thì hoàn toàn xem nó như một bản nhạc nền.
Thư Đường tức giận.
Hắt nước vào người cá.
Người cá nhìn cô, dùng đuôi cá chặn cô lại.
Thế là Thư Đường như một con rùa đen bị lật qua lật lại không ngửa được người.
Cô giãy dụa, người cá ngồi bên lười biếng híp mắt nhìn cô.
Thư Đường: Cuộc sống này sao mà khó sống quá!
Có điều, rất mau sau cơ hội đã tới tay.
Chiều nay, Thư Đường nhận được điện thoại của mẹ Thư.
Bên đầu kia mẹ Thư vang tiếng xoa mạt chược xào xạt.
“Đường Đường, cuối tuần con có rảnh không? Mẹ và ba con đệ đơn trình rồi, con có rảnh thì cùng Tiểu Chúc kia đi đăng ký hủy bỏ kết duyên xứng gen kia đi nhé.”
Lần trước sau khi Thư Đường nói qua với mẹ Thư xong thì cũng bỏ luôn chuyện này ra sau đầu. Hủy bỏ kết duyên xứng gen cần phải được thông qua phê duyệt đơn trình, bước cuối cùng của quy trình cần sự có mặt của hai người, vậy nên Thư Đường cần phải đi một chuyến.
Vừa hay, Thư Đường mãi vẫn chưa nghĩ ra được cách thuyết phục người cá, tạm thời chưa đến thành phố Yến được, nên quyết định giải quyết dứt điểm chuyện này trước.
Vậy là hẹn mẹ Thư vào thứ bảy.
Người cá nghe thấy tiếng mẹ Thư, lại nghe cô nói thứ bảy phải ra ngoài một chuyến, bước chân bỗng chững lại.
Thư Đường quay đầu nói với người cá: “Em phải đi với mẹ một chuyến, chỉ đi một buổi chiều thôi.”
Tạm thời Thư Đường vẫn chưa nói chuyện của bọn họ cho ba mẹ, chả là vì mẹ Thư nhất định sẽ bảo Thư Đường dẫn người về ra mắt, mà thân phận của Chúc Diên lại khá đặc thù, Thư Đường muốn chờ đến khi xác định rồi hẵng nói.
Có điều, Thư Đường sáng dạ, dùng ngay phép khích tướng.
Cô thở dài thườn thượt: “Anh xem, bây giờ anh không đi xem bệnh, em chỉ một buổi chiều cũng không dám rời khỏi anh.”
Cô lại học ngữ điệu của bà mình: “Ôi chao, trời sinh tôi có cái số nhọc lòng đây mà.”
Người cá: “….”
Thư Đường cho rằng người cá sẽ bị khích tướng bởi chuyện cô muốn ra ngoài, thế nhưng ý chí người cá như sắt thép, nói không đi xem bệnh là không đi xem, nào có bị mấy cái kỹ xảo của Thư Đường bịp bợm.
Giữa trưa thứ bảy, Thư Đường đã thử rất nhiều cách, nhưng người cá đều bất động như núi, còn tỏ vẻ: Cô cứ yên tâm đi làm công việc, không cần lo lắng hắn ở nhà một mình một buổi chiều sẽ đột nhiên lăn đùng ra chết.
Hắn rất khỏe mạnh.
Thân thể cường tráng, lực tinh thần ổn định.
Có thể tìm thấy cô ở bắt kỳ ngóc ngách nào trong cả một cái thành phố.
Thư Đường: “….”
Thư Đường đành xám xịt mặt mày khươ tay rời đi.
Tháng 7 mưa to đến vừa đúng lúc, cuốn tan cơn oi bức.
Người cá cũng không ở trong vùng cấm chờ Thư Đường.
Siêu thị ở khu 01 là vị trí nhất định phải đi ngang qua, vậy là chỉ cần thông qua ô cửa sổ, người cá có thể trông thấy rõ ràng bóng dáng Thư Đường lướt qua.
Góc người cá đứng bị máy bán hàng tự động che khuất, vậy nên người đi đường cũng chỉ trông thấy một bóng hình cao lớn, vì nhìn thoáng qua hình thể cao lớn, có chút hung dữ, nên cái góc ấy không có một ai dám tiếp cận.
Chỉ có Trần Sinh vội vã chạy đến thì do dự trong chốc lát, lại ngồi ở phía đối diện với Công Huân.
Người cá chỉ nhìn thoáng qua anh, chứ không từ chối sự tiếp cận của Trần Sinh.
Trần Sinh năm lần bảy lượt nói về chuyện đến thành phố Yến, nhưng rõ ràng người cá mảy may không hứng thú gì, thậm chí còn vì anh quá ồn mà bắt đầu lia ánh mắt cảnh cáo sang.
Vậy là Trần Sinh chỉ đành thở dài, ngòi đối diện cùng Công Huân chờ đợi.
Khi Thư Đường xuất hiện, vây cá trái của người cá giật giật, mở mắt.
Thế nhưng, lúc này đây, Thư Đường không phải quay về một mình.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác.
Trước kia Thư Đường cũng có trò chuyện với bạn học, đồng nghiệp, và quái vật đều không thích tất cả những ai đến gần cô, nhưng đến khi nhận ra hành động này của cô chỉ là xã giao bình thường, thái độ của cô với người khác khác xa với hắn, thì quái vật dần dần cũng đã thu về hết những mưu đồ ghen ghét.
Thế nhưng giờ phút này, một góc nhỏ trong quái vật cảm nhận được sự khác thường.
Xuyên qua ô cửa sổ, người cá nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông kia.
Omega rất chú trọng vẻ bề ngoài, khí chất người đàn ông vô cùng nhã nhặn, mang một chiếc mắt kính phẳng, chiều cao ước chừng 1m7 hơn.
Khuôn mặt điềm đạm nho nhã, đôi mắt thì đào hoa, là diện mạo thịnh hành nhất của Omega.
Quái vật nhạy bén ý thức được: Người đàn ông này không như những người trước kia.
Đây là Omega đầu tiên xuất hiện bên cạnh Thư Đường, tuy rằng người cá vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa A và O, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, người cá sinh ra một luồng xúc cảm sắc bén, đến từ ý thù địch bản năng.
Hai người đứng trước cửa khu 01 nói chuyện một lát.
Tầm mắt của người cá vẫn sít sao vào tên đàn ông kia.
Người kia không có vây cá sắc bén, không có hai mắt đen nhánh. Khí chất thì lại không hung hãn như dã thú giống hắn, mà ngược lại còn rất ôn hòa, đi cùng Thư Đường nom rất xứng đôi.
Mỗi khi Thư Đường đứng bên cạnh người cá, mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn họ, nơi họ đi đến, chung quanh thường xuyên chìm vào vắng vẻ quạnh hiu. Nhưng khi Thư Đường đi cùng người này, không ai thấy kỳ quái, còn đón nhận những nụ cười mỉm.
Lúc họ đi ngang qua cửa hàng trái cây, dì ở siêu thị thậm chí còn hỏi Thư Đường: “Ấy chà, cậu này là bạn trai cháu đấy à?”
Đây là chuyện hết sức bình thường, vì một cặp đôi AO đứng cạnh nhau, thì đều sẽ nhận được những câu hỏi tương tự như thế.
Quái vật hắc ám chững lại, ánh mắt nảy sinh ra chút biến hóa nho nhỏ.
Người cá đã hiểu bạn trai có nghĩa là gì.
—‘Hắn’ coi bộ rất bình tĩnh, nếu không có chiếc bóng đèn chợt tối đi vì lực tinh thần không ổn định.
Một loại cảm xúc mang tên ghen ghét thổi bùng lên như bỏng cháy trong hắn.
Bầu trời mây đen như đang nói: Giết chết gã, giết chết gã!
Phảng phất như cảm nhận được nguyện vọng này, ngoài trời mưa càng thêm nặng hạt, giữa không gian âm u, nó như một tà thần mang đầy ác ý.
Nhưng may mắn thay, Thư Đường lại quay đầu nói với dì nọ: “Không phải ạ, đây là người bạn cháu vừa quen.”
Trần Sinh cảm nhận được sự biến đổi giữa bầu không khí, sợ hãi và hoảng loạn, lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của người cá.
Người cá chậm rãi quay đầu, buông ánh mắt dò hỏi Trần Sinh.
Đôi ngươi đen nhánh, phản chiếu hình ảnh màn mưa đen ngoài ô cửa sổ.
Trần Sinh đã từng điều tra tư tiệu về Thư Đường, cũng biết người nọ là ai. Nhưng dù sao đối phương cũng là đối tượng se duyên xứng gen tiền nhiệm của Thư Đường, dù đã giải trừ se duyên thì vẫn có chút mẫn cảm.
Trần Sinh lo lắng nói ra sẽ kích động đến Đại thủ lĩnh.
Vậy là, anh vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, đoạn nói, “Chuyện này, ngài…”
Vì thái độ giấu diếm của Trần Sinh, mà quái vật ý thức được người kia không như bình thường.
Quái vật thong thả nhìn thẳng vào người đàn ông kia, trong ánh mắt tràn đầy thăm dò sắc bén.
Mãi cho đến khi lực tinh thần mạnh mẽ áp chế khiến cho đối phương vã mồ hôi đầy người, quái vật mới phát ra một tiếng cười nhạo lạnh tanh.
Rồi ‘hắn’ mới dời mắt nhìn sang Trần Sinh.
‘Hắn’ biết Trần Sinh không muốn nói.
Vậy nên, khí thế của hắn đã xảy ra biến đổi. Dù cho người cá không thích Chúc Diên, nhưng Chúc Diên vẫn là một phần quá khứ thuộc về người cá. Nếu muốn bắt chước Chúc Diên trong quá khứ thì quả thật là dễ như trở bàn tay.
Quái vật quỷ dị trước mắt, ngay tích tắc liền biến về thành Đại thủ lĩnh mười năm về trước. Khí chất trở nên kiềm chế, lạnh nhạt.
‘Hắn’ nhàn nhạt nhấc mí mắt lên, nhìn Trần Sinh, viết lên mặt bàn hai chữ:
Trả lời.
Trần Sinh rúng động, lúc đối mặt với Đại thủ lĩnh, anh luôn chọn nghe lời như một loại bản năng.
Sớm biết đến sự tồn tại của nhà họ Chúc kia thì Trần Sinh đã xử lý rồi, chỉ là trong nhất thời quá nhiều chuyện diễn ra nên quên mất, lúc này đây anh có chút hối hận, chỉ đành căng da đầu nói ra.
Thật ra họ “Chúc” không có vấn đề gì cả, nhưng việc lấy danh nghĩa là có quan hệ với Đại thủ lĩnh hòng kiếm lời thì lại là một chuyện khác; hơn nữa trời xui đất khiến thế nào, đối phương còn trở thành đối tượng se duyên xứng gen tiền nghiệm của Thư Đường.
Trần Sinh mồm năm miệng mười nói hết, tinh thần anh căng thẳng cao độ, ngón tay vẫn ấn giữ bộ đàm.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, người cá trông rất bình tĩnh.
Gần như là chỉ nhìn thoáng qua Trần Sinh, rồi đứng dậy rời đi.
Trước khi mấy người Thư Đường rời khỏi siêu thị, người cá đã đứng lên đi về phía vùng cấm.
Lúc đi ngang qua đống tàn tích kia, quái vật ngẩng đầu, đôi ngươi đen nhánh trông thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm gương vỡ nát.
‘Hắn’ nhìn chăm chú bản thân trong gương.
Vẻ ngoài của người cá khác hoàn toàn với nhân loại, tuy rằng Thư Đường thường xuyên khen đuôi người cá và khuôn mặt hắn, nhưng người cá hiểu rất rõ, trừ cô ra, rất ít người cho rằng hắn ‘đẹp’.
Từ ngữ còn thích hợp với quái vật hơn hẳn là: Quỷ dị, dữ tợn.
Đối với kẻ săn mồi biển sâu mà nói thì cũng không có nghĩa xấu gì cả, vì sợ hãi sẽ mang đến sự thần phục, sợ hãi sẽ làm giảm bớt rất nhiều phiền phức.
—Nhưng thời điểm tim bạn đời thì sẽ trở thành một khuyết điểm trí mạng.
Người cá quá hung hãn và hoàn toàn chẳng có xíu xiu quan hệ nào với dịu dàng.
Con quái vật này vừa quái dị vừa gây sợ hãi, tính cách thì không có chỗ nào đáng khen, hoàn toàn không có sức quyến rũ giữ chân cô lại.
Thậm chí một khi có kẻ cạnh tranh, quái vật sẽ có suy nghĩ xuất phát từ bản năng muốn giết chết kẻ đó, ý định kéo họ vào biển sâu vô biên mà dìm chết họ.
Ý nghĩ đó vừa sắc bén vừa nguy hiểm, quái vật cần phải khắc chế lắm mới có thể khống chế được dục vọng này của chính mình, mới không quay đầu lại dìm chết đối thủ của mình.
—Và người cá rõ hơn ai hết, nếu hắn thật sự làm như thế, hắn sẽ mãi mãi mất đi niềm tiếc thương của cô.
Thế nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản quái vật cảm giác được nỗi tức giận bất lực và sự không cam lòng.
Trừ tình cảm của bé mèo ra, đối mặt với đối thủ, quái vật quái dị này căn bản không có một lợi thế nào cả. Bị dòng suy nghĩ đấy tra tấn khiến hung thú phát ra những tiếng gào rít phẫn nộ sắc bén.
Quái vật trong gương càng thêm dữ tượn.
Một kẻ đáng thương đến cực đoan.
Bàn tay nhợt nhạt và gương mặt bị nước mưa thấm đẫm đến mơ hồ hiện trong gương.
Như một hoa hồng nhỏ màu lam bị mưa tạt đến nhợt nhạt.
Ngay khoảnh khắc này, tên bảo thủ sắc sảo, ngoan cố ấy mới bắt đầu dao động trong suy nghĩ.
Hôm nay Thư Đường rất ư là thuận lợi. Vì đối phương đã có người mới, cả hai đều hy vọng có thể giải trừ se duyên càng mau, vậy nên đôi bên đều rất phối hợp.
Thư Đường không mấy hảo cảm với nhà Chúc này. Một phần là vì mẹ Thư hay phàn nàn; một phần nữa là vì nhà họ Chúc sửa họ mới lăn lộn được đến giới thượng lưu của căn cứ Nam Đảo. Chúc Diên ở vùng cấm mười năm, bên ngoài lại có một đám ngụy trang thành quan hệ họ hàng với hắn, ăn theo họ của hắn mà tận hưởng cuộc sống bên ngoài.
Thư Đường rất khó mà có được hảo cảm với anh ta, nên còn chưa hỏi đến tên đối phương đã muốn mau chóng kết thúc cuộc gặp ngày hôm nay. Thế nhưng, không biết tại sao mà sau khi nghe thấy Thư Đường hiện đang làm việc ở khu 01, thì người ta đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt ngay.
Thư Đường không sao hiểu nổi.
Anh ta muốn ăn một bữa cơm tối cùng cô, Thư Đường bèn dẫn anh ta vào siêu thị xếp hàng cướp bánh bao;
Anh ta muốn xin cách liên lạc với cô, Thư Đường liền đưa cho anh ta số điện thoại hẹn đăng kí lịch khám của viện điều dưỡng;
Cuối cùng, anh ta hỏi Thư Đường có thể đưa anh ta rời khỏi viện điều dưỡng không, Thư Đường giúp anh ta tìm một chiếc xe đạp công cộng.
Lúc ấy đối phương đã dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn hành động này của Thư Đường, đoạn mặt mày tái mét đạp xe đạp bỏ đi.
Lúc Thư Đường về nhà, còn nghĩ bụng: chắc mình sẽ xuất hiện trong bộ sưu tập các Alpha keo kiệt mất.
Thư Đường về đến thành lũy như mọi khi, tự nhiên trông thấy người cá trong phòng bếp, thế là chạy qua, cũng như mọi khi ôm lấy eo người cá từ phía sau.
Thế nhưng người cá lại cúi đầu, chợt yên tĩnh thật lâu.
Hắn rũ đôi mi, vô cùng thân mật ghé vào cổ cô, ngón tay lạnh băng vén một lọn tóc của cô lên.
Vì thú ta, ngửi thấy một mùi hương cực kỳ xa lạ ướm trên những sợi tóc của cô.
—Là mùi hương khác hoàn toàn Alpha.
Quấn quấn quýt quýt, như màn mưa khiến người ta chán ghét ngoài kia.
Người cá thong thả cử động ngón tay, đường tĩnh mạch cũng thong thả giấu mình đằng sau.
Thư Đường hỏi: “Hoa hồng nhỏ, sao thế?”