Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 48: Cà phê đắng và đường




Lực hô hấp của người cá nặng đến đáng sợ. Loài hung thú biển sâu này, thân thể còn thích ứng với hoàn cảnh trong biển, vậy nên vừa rồi lúc mới bị hôn, hơi thở của Thư Đường đã có chút không thông thuận.

Nhưng cuộc sống thi thoảng có chút kích thích ngẫu nhiên, mới là thú vị chứ.

Thế nên Thư Đường tiếp thu rất tốt.

Có điều, cũng không phải là không có chỗ không hài lòng—

Ví dụ như hiện tại, Thư Đường đang giương mắt oán giận người cá lại làm trầy da môi cô.

“Tối nay không ăn lẩu cay được rồi.”

Cô vừa dứt lời, đã bị người cá vớt lên.

Quái vật có chút kỳ lạ nhìn cô chăm chăm trong chốc lát, chừng như là muốn nhìn ra xem có có chút ý miễn cưỡng nào hay không, sau khi xác định tâm tình Thư Đường thật sự vui sướng, ‘hắn’ bỗng trố mắt.

Song, tuy rằng thế, quái vật vẫn cẩn thận nhìn môi cô kiểm tra một lát. Lại nghĩ đến dấu tay chói mắt trên eo cô, quái vật không nói không rằng buông cô ra, rồi lại xách cô đến tiệm thuốc.

Bấy giờ, người cá đã nhận biết được hầu hết các cửa hàng, thế nên rất thuận lợi đến gõ cửa tiệm thuốc.

Thư Đường thấy có vẻ chuyện bé xé to, nhưng người cá lại rất kiên trì.

Thế là vẫn mua một hộp thuốc mỡ tiêu sưng quay về.

Sau khi về, trời hãy còn mưa.

Giữa tiếng mưa rơi,

Ngón tay lạnh băng của người cá thoa một lớp thuốc mỡ nơi khóe miệng cô, đôi môi nhợt mím hơi chặt, cô cảm giác được trên môi có chút tê ngứa, có điều lại mau chóng bị cái lạnh của thuốc mỡ bao trùm.

Thư Đường ngửa đầu mặc người cá chạm vào, nhìn tuyến cằm của người cá đến mất hồn.

Cô cảm giác bản thân như thể biến thành một vật quý giá dễ vỡ, đang được chà lau một cách nghiêm túc kỹ lưỡng.

Chờ thoa xong, Thư Đường thầm thì đôi câu, định bụng chui vào trong chăn, kết quả vừa quay người lại đã bị bàn tay to của quái vật đè lại.

Lúc ấy Thư Đường hẵng còn chưa ý thức được chỗ nào không đúng, cho đến khi trên người bỗng lạnh, áo bị vén lên.

Quái vật ấn cô lên giường, xốc áo lên xem xét vết thương trên eo cô.

Thư Đường sửng sốt đôi phút.

Quái vật nhìn chằm chằm làn da cô, dấu tay trên da dần chuyển sậm, nhìn có hơi đáng sợ.

Thư Đường bèn nói: “Không sao đâu mà, ngày mai là tốt rồi.”

Nhưng đôi môi nhợt của quái vật mím chặt, có chút áy náy.

Dưới ánh mắt chuyên chú của quái vật, cô theo bản năng muốn kéo áo xuống che đi làn da bị lộ ra ngoài.

Lại ngay vào lúc này, bỗng cảm giác được làn hô hấp nặng nề lặng lẽo đáp lên trên làn da lộ ra không khí của mình.

Đầu óc cô ong ong.

Vì quái vật cao lớn đáng sợ ấy cúi đầu, hôn lên.

Bản năng khiến cô rụt về sau, nhưng chiếc hôn lạnh ấy đã lạc trên da, vì bị một bàn tay người cá khống chế không cách nào động đậy, cô chỉ có thể cứng sống lưng, mặc cho hung thú ấy thành kính đặt từng nụ hôn.

May thay, quái vật không đi xuống nữa, mà bắt đầu nghiêm túc thoa thuốc mỡ cho cô.

Thư Đường chôn vào chăn không ngoi đầu ra, oán giận mà rằng:

“Ai cha vốn không có gì rồi mà, anh đừng chuyện bé xé to, thái quá không à.”

Một ngón tay của hung thú có thể xé nát một con thuyền lớn chục tấn, với quái vật mà nói, con người đều vô cùng gầy yếu, huống hồ chi trong mắt ‘hắn’ thì bé mèo lại rất dễ chết.

Vì thực lực chênh lệch quá lớn, quái vật rất khó khống chế được bản thân có tổn thương đến cô hay chăng, vậy nên thật cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn cẩn thẩn sờ soạng qua xương của cô, muốn nhìn xem có bị thương đến gân cốt gì không. Quái vật mím chặt môi, đôi mắt hằn lên tự trách.

—Nhưng Thư Đường lại bắt đầu lộn xộn, cô không mấy tình nguyện để người cá tiếp tục kiểm tra, nhất là khi chạm phải bụng cô, cô liền giãy dụa, ngoài miệng thì không ngừng oán giận, còn bắt đầu chuyển sang đẩy tay quái vật.

Quái vật căng thẳng nhìn bé mèo của mình, đè cô lại, ngẩng đầu lên nghiêm túc rít cô một tiếng.

Thư Đường còn bận lộn xộn phải sửng sốt, muốn giãy dụa nữa: “Anh để em xuống, em tự làm được.”

Thế là người cá ngừng lại, nhàn nhạt nhìn cô.

Nháy mắt, bé mèo lộn xộn bị ánh nhìn này dọa cho sợ.

Ngay cả lần đầu tiên bị người cá rít, cô còn không mấy hoảng sợ cho lắm.

Đó là một loại ý niệm khiến người ta không thể nghĩ đến một ý phản kháng nào, một ánh mắt của kẻ bề trên.

Quá đỗi bình tĩnh.

Nhưng sẽ không ai muốn phản bác ‘hắn’.

Thế là bé mèo bị nạt cuối cùng cũng an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm ườn ra bất động.

Thế là quái vật thuận lợi cố định được bé mèo, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, bèn bôi thuốc mỡ lên.

Thật ra hôm nay người cá lại đặc biệt trầm mặc, thậm chí thi thoảng nhìn qua lại có một sự uy nghiêm không dám xâm phạm.

Cô ghé đầu nằm trên gối nhìn người cá hôm nay hơi hung dữ, bỗng thấy sao mà xa lạ quá.

Người cá trầm mặc trước mắt đột nhiên có khí chất không giận tự uy, tuyến cằm căng lên, có khí chất nghiêm túc chỉnh tề.

Chừng là vì chịu ảnh hưởng của đoạn ký ức kia, đêm nay người cá trông cực kỳ giống Đại thủ lĩnh mười năm về trước.

Vốn dĩ trên người quái vật đã có cảm giác áp bách của loài hung thú, khi cảm giác này kết hợp cùng sự uy nghiêm của Đại thủ lĩnh, loại tính chất đặc biệt nào đó đã được phóng đại đến trình độ nhất định.

Nhưng tục ngữ có câu, mèo mười ký hết chín ký nghịch ngợm.

Thư Đường thành thật bò về không dám động, nhưng bò được một lát, càng nghĩ càng tức giận.

Dấu vết trên eo cô không phải là do ‘hắn’ nặn ra sao, cớ gì ngược lại còn dữ với cô, có lý không hả trời?

Cô nhìn góc nghiêng của người cá.

Thế là giây lát người cá đứng dậy sau khi bôi xong thuốc mỡ, bé mèo lại bắt đầu phản động.

—Lúc nghe thấy tiếng gió, người cá lập tức dựng vây sau tai sắc bén lên, theo bản năng căng cơ lại phản kích, nhưng vừa nhận ra đó là cô, liền thu lại tư thế công kích đi.

Thế là, bé mèo rất thuận lợi đẩy ngã được quái vật cao lớn lên giường.

Cô đè trên người hung thú, đè ‘hắn’ lại, không cho ‘hắn’ dật.

Người cá mặc cô bắt nạt, hai người còn lăn một vòng trên ga giường.

Bé mèo bắt đầu cắn bậy, thậm chí còn ịn một cái dấu răng lên trên chóp mũi hắn.

“Anh còn trừng em!”

Tận đến khi ‘Đại thủ lĩnh’ bị cô lăn lộn đến rối bù lên, khí chất lãnh cảm cao thượng bị phá hư đi, cô mới cảm thấy vừa lòng.

Đoán chừng là vì hôm nay có chuyện làm sai, quái vật này còn có lòng hổ thẹn, và cảm giác tự trách, thế nên bị cô bắt nạt cũng không phản kháng, mặc cho bé mèo cào cấu cắn bậy.

Cũng chỉ vươn tay đến bảo vệ cô, tránh cho cô lăn xuống giừng.

Cho đến khi cô bắt đầu cắn đến vây sau tai mình.

Vây cá sau tai bén nhọn kia theo bản năng khép mở, trở nên sắc bén, nhưng lại bị người cá mạnh mẽ khắc chế.

Người cá nhịn.

Nhưng nhịn không xong, bèn ấn cô vào trong lòng.

Bé mèo lại bắt đầu: “Công bằng ở đâu, sao chỉ cho phép anh cắn, không cho em cắn?”

Người cá không ư hử tiếng nào ném cô lên giường, quăng lên trên chiếc nệm mềm mại.

Khi cô muốn bò dậy bỏ trốn, liền túm được một chân cô.

Cô lập tức đạp hắn, giãy dụa tại chỗ, cho đến khi vô tình bị quái vật kéo vào trong chiếc ôm âm ấm.

Cô la to ‘cứu mạng’, ‘muốn ăn thịt nè!’, nhưng ngay khoảnh khắc người cá ngước mắt lên, cô không dám động nữa.

Quái vật không nói gì xốc áo cô lên trên. Thư Đường lập tức cảm giác được chuyện lớn bất ổn, thậm chí cô còn cảm nhận được chiếc răng nanh nhọn của mãnh thú lướt qua da thịt, cô hoảng sợ tột cùng, lúng túng không dám nói gì nữa.

Cô như thể biến thành một miếng bánh ngọt mềm, cứ có ảo giác sắp sửa bị con quái vật này ăn nguyên đai nguyên kiện luôn vậy.

Cuối cùng, người cá để lại trên eo cô một dấu răng rõ ràng, vừa hay Thư Đường cũng cắn vây cá bên trái ‘hắn’, người cá liền đặt một dấu vết đối xứng trên eo phải của cô.

Lúc lông tơ Thư Đường dựng đứng, còn cho rằng quái vật thật sự muốn cắn cô một miếng, quái vật nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn thành thật của cô, bật ra một tiếng cười nhạo.

Bấy giờ mới thong thả buông tha cho cô.

Người cá khe khẽ rít rít với cô, giọng trầm thấp gọi cô một tiếng ‘Đường’.

‘Đường’ của lần này chỉ thuần túy là cảnh cáo.

Nhìn vẫn có hơi dữ.

Chắc rằng đang hỏi cô còn quậy nữa hay không.

Thư Đường tối nay diễn vai bám người vội vã kéo áo xuống, kinh hãi rúc mình vào trong chăn.

Cô không dám trêu người cá nữa, đoạn sau vẫn cứ là thành thật ngoan ngoãn, thi thoảng còn lén lút nhìn người cá.

‘Hắn’ sẽ trưng ngay biểu cảm vô tình đảo mắt lướt qua cô một cái.

Thư Đường lập tức rụt vào trong chăn trú.

Trước khi ngủ.

Hai người ngồi trên giường xem <> đêm nay.

Thư Đường oán giận: “Ba ngày sau đều mưa to, không thể ra ngoài chơi rồi.”

Quái vật hìn cô, kéo cô vào trong lòng, tắt TV đi.

Trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách, Thư Đường mơ màng nghĩ ngợi, nhưng có chăng là vì nhiệt độ điều hòa quá đúng ý, cô mau chóng chìm vào giấc.

Quái vật nhắm mắt lại, cảm giác đau thần kinh bén nhọn quen thuộc kéo đến.

Thật ra mà nói thì sau khi Thư Đường canh người cá uống thuốc đến nay, đã lâu rồi cảm giác đau thần kinh này không còn xuất hiện nữa.

Vậy nên người cá dần dà ý thức được, sự đau đớn này đến từ những mảnh vụn ký ức.

Đó là cơn đau của Chúc Diên vào mười năm trước, vậy nên 10 năm sau nhớ về, vẫn cảm nhận được từng cơn đau day dức.

Không giống với đoạn ngắn ký ức gần đây nhớ ra, lúc này trong đầu người cá hiện lên rất nhiều đoạn ngắn về tình tiết cuộc sống. Giống như những mảnh nhỏ không đủ để ghép lại toàn bộ cung điện ký ức, song vẫn có thể nhìn ra được đoạn quá khứ thuộc về ‘Chúc Diên’.

Quái vật mở mắt, sau khi kiểm tra vết bầm trên người bé mèo đã dần nhạt đi, quái vật đi xuống cửa hàng tiện lợi 24 gờ mua đồ ăn vặt cho bé mèo.

Nhưng ở phía sau người cá mau chóng xuất hiện một người quen thuộc.

Trần Sinh vẫn luôn chờ trên xe, vừa thấy Công Huân xuống dưới liền vội đuổi theo.

Dường như anh rất vội vàng, nói rất nhiều.

Dẫu sao thì vị thư ký này đã mẫn cảm nhận ra được gì rồi.

Nếu như trước kia, trừ bé mèo ra thì những người ồn ào khác sẽ khiến quái vật nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, nhưng có chăng là từ dòng hồi ức mười năm về trước đã ảnh hưởng đến ‘hắn’, quái vật miễn cưỡng chịu đựng sự ồn ào này.

Chỉ là dọc đường đi, người cá còn chẳng nghe lọt tai lấy một chữ.

Trần Sinh nói rất nhiều, song vẫn không thể khiến bước chân người cá dừng lại chút nào.

Đi ngang qua người Trần Sinh, mặt mày vô cảm bỏ đi.

Dưới những khoảng ký ức ngắn ngủi không ngừng nhảy ra, người cá cho rằng, Chúc Diên là một kẻ hỏng bét.

Dù sao, bị xem như ‘vũ khí hạt nhân hình người’, thì nói gì cũng không thể nào sống tốt được đâu.

Người cá rất chán ghét cái bóng ma quá khứ kia, ngặt nổi bóng ma đó vẫn cứ ảnh hưởng đến ‘hắn’.

Vì đã xảy ra biến dị, hung thú ấy không giống với trong quá khứ. Càng mạnh mẽ hơn, càng khủng bố hơn, dù cho không ngủ được cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Vậy nên trong nhận thức của quái vật không có cảm giác mang tên ‘mệt mỏi’, bình thường cũng rất khó để hiểu được từ ‘mệt chết’ mà bé mèo giải thích là có ý nghĩa gì.

Thế nhưng, trong những mãnh vỡ ký ức lệ thuộc vào Chúc Diên, cảm xúc mà quái vật cảm nhận được nhiều nhất, chính là ‘mệt mỏi’.

Thậm chí sau khi phát hiện bản thân bị ô nhiễm, vị Đại thủ lĩnh kia cũng chỉ dựa vào tường, lòng thầm nghĩ: cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi rồi.

Tựa như một kẻ lữ hành mệt nhoài.

Người cá về đến khách sạn, không đánh thức Thư Đường dậy, mà dừng bước trước hình ảnh ngược của ô cửa kính.

Trong gương là quái vật với vây cá sắc bén, con ngươi đen nhánh, ký ức dần dần nhảy ra trùng điệp, biến thành một tên đàn ông tóc ngắn, mặc quân trang mặt lạnh nhạt.

Quái vật chán ghét nhíu mày, lập tức xoay đầu rời đi.

Chờ đến nửa đêm Thư Đường tỉnh dậy đi uống nước, phát hiện người cá không ở trên giường. Cô mơ màng sờ soạng, không sờ đến đuôi cá đâu.

Thư Đường nghĩ đoạn: Cá tui đâu?

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy bóng dáng cao lớn ngồi phơi trên ghế ngoài sân.

Thư Đường mặc áo ngủ bò lên, nhìn xa xa, cảm thấy người kia sao mà trông xa lạ quá.

Hắn có một khí chất lãnh cảm xa cách, đã thế trên người còn mang vẻ mệt mỏi ủ dột, cứ như một kẻ bề trên đã trải qua rất nhiều điều, khi nhìn màn mưa to bên ngoài, sườn mặt chỉ còn lạnh nhạt và ủ ê.

Thư Đường chưa từng bắt gặp người cá như thế.

Cô ngây ra một chốc.

Cảm giác này của cá ta trông khá chán đời.

Cô đi qua, ỷ vóc dáng nhỏ bé của mình mà lủi xuống dưới cánh tay người cá, chui vào lòng người cá. Cô bắt đầu ngửi trái ngửi phải người hắn, thậm chí còn ngửi ngửi cổ người cá.

Cứ như muốn tìm ra một mùi vị của người khác trên người hắn vậy.

Tầm mắt người cá cuối cùng cũng thay đổi, lực chú ý dời sang người bé mèo, con quái vật rất khoan dung mặc cô như một bé mèo ngửi tới ngửi lui.

Chờ đến khi xác nhận mùi vị không có gì thay đổi, Thư Đường mới ngừng lại, cô xác định người trước mắt vẫn là cá ta.

Thế là cô an tĩnh lại, tìm một tư thế thích hợp vùi trong lòng người cá.

Chiếc đầu xù xù nằm gối lên cánh tay người cá.

Cô nghe thấy một tiếng cười rất trầm thấp và bùi tai truyền đến từ lồng ngực ‘hắn’.

Người cá gọi cô ‘Đường’, âm thanh đêm nay dường như càng thêm trầm thấp.

Quái vật như đang hỏi cô:

—Bé mèo, em đang làm nũng à?

Bé mèo rất tự nhiên cọ cọ hắn.

Không hề phủ nhận.

Sáng ngày hôm sau, hai người họ xuống tầng ăn buffet sáng của nhà hàng, tìm một vị trí cạnh cửa sổ sát đất.

Vì đêm hôm qua cả hai dùng cái tư thế kia suốt cả đêm, sáng dậy Thư Đường bắt đầu đau cổ, cằm cũng như bị trật khớp, cô oán giận cả buổi trời về chuyện đầu mình muốn đứt đến nơi.

Quái vật vươn tay xoa xoa cổ bé mèo.

Nhưng vừa làm ra động tác này, cả người đều bắt gặp hình ảnh phản chiếu trên ô cửa kính—trông giống như muốn vặn đầu cô xuống thì đúng hơn.

Thế là cả hai đều ngừng lại.

Nước mưa bên ngoài đang không ngừng cọ rửa mặt đất.

“Hoa hồng nhỏ này, anh nói xem, trước kia anh là kiểu người thế nào nhỉ?”

Người cá trầm mặc trong chốc lát.

Nhìn về phía ly cà phê trên bàn.

Lần đầu tiên người cá uống cà phê, là vào cái khoảng thời gian trước khi Thư Đường đi thi. Hiển nhiên, loài quái vật như hắn không cần phải uống cà phê nâng cao tinh thần, chỉ là vì yêu cầu của Thư Đường vào một buổi chiều mệt lả.

Lúc ấy, Thư Đường đưa cho người cá.

Người cá uống một ngụm: tưởng rằng Thư Đường đang uống nước lẩu shabu cơ đấy.

Lặng tanh, đắng nghét.

Có chăng thì đó chính là quá khứ xưa kia của Chúc Diên nọ.

Những quãng ký ức thi thoảng hiện lên, một một chi tiết dạo đầu đều là ngày mưa dầm dề.

Thư Đường chú ý đến ánh mắt của người cá, nhìn ly cà phê đắng chát kia.

Cả hai lại an tĩnh đi.

Phảng phất như chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài ô cửa.

Hồi lâu sau.

Cô vươn tay, bỏ thêm hai muỗng đường vào trong ly cà phê.