Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 47: Người cá ăn thịt người




Trên đường về, Thư Đường tính toán ngày mai phải cùng người cá đi ăn lẩu cay mới được.

Cô hỏi người cá có ăn được cay không, bước chân người cá bỗng chững lại.

Thư Đường tưởng người cá không thể ăn, thế là bắt đầu tìm tòi quán lẩu nào có nước lẩu suông mà ngon.

Nhưng hiển nhiên người cá không phải vì vấn đề cay hay không cay mới dừng lại, mà vì cảm nhận được hơi thở của Vật Ô Nhiễm. Quái vật khổng lồ giữa không trung mở mắt, nhìn thấy rất nhiều Vật Ô Nhiễm xuất hiện ở một góc trong thành phố.

Người cá chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi rất tự nhiên xách bé mèo lên trên vai.

Thế là, rất hiển nhiên, kế hoạch ăn lẩu hẹn hò vào hôm sau của Thư Đường ngâm nước nóng.

Đại khái là sau mấy năm trời, khu an toàn lại xuất hiện sự xâm lấn của Vật Ô Nhiễm. Vật Ô Nhiễm sẽ ký sinh trên người một số động vật, giống như con chuột cống xuất hiện ở một góc của khu an toàn, một khi mà số lượng Vật Ô Nhiễm thong thả tích lũy rồi, thì sẽ bùng nổ với một phạm vi xâm lấn lớn.

Lần gần nhất mà thành phố Nam Đảo xuất hiện Vật Ô Nhiễm xâm lấn, là khi Thư Đường còn học cấp ba.

Lần đó cả trường đều nghỉ, phụ huynh và thầy cô đều nói một cách rất mơ hồ, chỉ bảo rằng bên ngoài mưa gió bão bùng không cho phép đi ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa sổ. Bạn bè trong lớp Thư Đường bàn bạc nhau lén lút chạy ra ngoài chơi thả diều, sau khi bị phụ huynh phát hiện thì phạt đòn. Riêng học sinh cấp ba Thư Đường vì ngủ trong nhà ba ngày ba đêm, nên hoàn toàn không hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Sau này Thư Đường lớn lên mới biết được, hóa ra ‘phong ba bão táp’ chính là Vật Ô Nhiễm xâm lấn.

Thư Đường ngủ một giấc dậy, đã không thấy người cá đâu.

Nói thế này, Thư Đường mà ngủ thì phải đến giữa trưa mới tỉnh giấc, vậy nên sau khi người cá xác định khu vực lân cận của khách sạn an toàn rồi, mới dùng lực tinh thần của mình bao quanh tòa khách sạn này.

Vì đã từng có một lần, nên thể tinh thần của người cá không rời đi, vẫn luôn chú ý đến Thư Đường.

Thư Đường đúng là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nhưng mới 6 giờ sáng khách sạn đã ồn ào, cô bị đánh thức.

Cô ngồi trên giường dại ra một hồi, nhìn thời gian, vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Cô nhìn chung quanh một chốc mới phát hiện người cá không ở đây, Thư Đường cho rằng hắn đi mua bữa sáng, nên ngồi trên giường vừa chải đầu, vừa bật tivi lên nghe dự báo thời tiết hôm nay.

TV truyền đến âm báo:

“Phong ba bão táp số Diên Vĩ sắp đi vào, đề nghị mọi người đóng chặt cửa sổ, đừng đi ra ngoài.”

“Giao thông công cộng tàu điện ngầm tạm thời ngừng 24 tiếng, mọi người phải tránh xa ra….”

Phong ba bão táp=Vật Ô Nhiễm xâm lấn.

Thư Đường mở rèm ra liền thấy: Sắc trời âm u, người đi đường biến mất, cửa hàng đóng chặt.

Ngay lúc lạnh lẽo vì mưa phùn phất vào, cô bị lạnh đến hoàn hồn, vội trùm mũ áo ngủ mèo lên, đóng chặt cửa lại.

Có chăng là vì đã từng một lần như thế, Thư Đường bỗng hốt hoảng, thế là cô vội vã tìm kiếm người cá khắp nơi, nhưng còn chưa chờ được cô gọi ‘hoa hồng nhỏ’, giữa không trung nổi lên ánh sáng màu lam, vây chung quanh người cô.

Thế là Thư Đường được trấn an lại ngay: Cô ý thức được thể tinh thần của người cá đang ở cạnh mình.

Cô rửa sơ mặt, mang áo khoác vào.

Thư Đường định bụng đi ra ngoài xem tình hình khách sạn như thế nào.

Việc Vật Ô Nhiễm xâm lần bị gọi thành Phong ba bão táp đã thể hiện rằng mọi người cam chịu thành quen thế nào.

Cửa khách sạn là cửa kính sát đất, các vị khách ngồi trong đại sảnh thấp giọng nói chuyện với nhau, cửa khách sạn đóng chặt, nhóm phục vụ đang trấn an khách hàng.

Thư Đường gọi điện thoại hỏi thăm ba mẹ, sau khi biết được họ đã về, lại nhắn tin hỏi thăm Tô Nhân, xác định mọi người đều an toàn, cô mới an tâm được đôi chút.

Cô đến khu ăn uống bưng một dĩa điểm tâm, muốn tìm một vị trí ăn sáng thì thấy lão Ngô trong một góc. Thư Đường cũng không bất ngờ, thậm chí còn bưng dĩa đồ ăn đi đến ngồi đối diện lão Ngô.

Dù sao lão Ngô cũng đến ‘theo dõi bảo vệ’, theo bản năng muốn giải thích thì Thư Đường đã rất thân thuộc đưa cho lão Ngô một cái bánh bao lớn.

Lão Ngô: Thôi được rồi.

Lão Ngô vốn tưởng là Thư Đường nhất định sẽ hỏi mình tại sao mà lại theo đuôi vân vân mây mây, kết quả Thư Đường lại hỏi:

“Tiểu Trần bảo anh theo dõi tôi có được tính phí tăng ca không?”

Lão Ngô: “… Chưa nói đến.”

Thư Đường lại nói: “Vậy còn tiền ăn ở thì sao?”

Lão Ngô: “… Chưa nói đến.”

Thư Đường giả mù sa mưa mà cảm thán vài câu không ngờ rằng Tiểu Trần mày rậm mắt to mà lại keo kiệt thế, lão Ngô bị cô dẫn vào hố, cũng bắt đầu bắn nước miếng phun khổ qua.

Lúc này, bé mèo rất tự nhiên mà hỏi: “Lão Ngô này, có phải anh biết trước kia hoa hồng nhỏ từng làm gì đúng không?”

Mém chút nữa lão Ngô đã bật mồm tốt ra, hoàn hồn lại mới ý thức được—-

Thế mà cô đang sáo ngữ.

Lão Ngô rất khiếp sợ,

Chờ đến khi anh ta cảm nhận được chút dư vị sau cuộc đối thoại này, mới nhận ra mèo ta trước lôi kéo làm quen, sau bắt đầu sáo ngữ.

Lão Ngô lập tức cảnh giác nhìn cô, ngậm miệng không nói.

Lão Ngô phát hiện bản thân đã khinh thường cô, vì lão Ngô vẫn luôn cho rằng cô có hơi thiếu mắt nhìn.

Hôm nay mới nhận ra cô dán mắt chòng chọc trên người.

Thư Đường có chút phiền muộn gặm một miếng bánh bao.

Nếu bảo Thư Đường không muốn biết người cá trước khi mất trí nhớ là dạng người gì thì là giả, nhưng cô vẫn mãi không hỏi thăm ra được, miệng người khu 01 còn cứng hơn vỏ trai.

Cô bỗng nhớ đến, mở máy truyền tin, bắt đầu tìm kiếm hai chữ ‘Chúc Diên’.

Nhưng kết quả tìm kiếm lại là: 404 error.

Thư Đường nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ chắc là vì tín hiệu không ổn.

Thế là đóng máy truyền tin lại.

Cô chưa từ bỏ ý định, lại thay cách hỏi: “Tôi nghe anh từng nói về hoa hồng nhỏ, vậy trước kia quan hệ của anh và hắn phải tốt lắm nhỉ?”

Lão Ngô vốn muốn ngậm chết miệng không nói, nhưng Thư Đường lại dùng chiêu nhớ về người cũ.

Lão Ngô: “… Là anh ấy cứu tôi về từ vùng ô nhiễm.”

Tiền tuyến vùng ô nhiễm thật ra có rất nhiều trinh sát viên, một khi thông tin thiết bị không nhạy là sẽ chết tức tưởi tại khu ô nhiễm. Lúc ấy lão Ngô hãy còn là Tiểu Ngô chính là kẻ dính phải vận xui này, lúc ấy Tiểu Ngô đã thở thoi thóp, được Công Huân đi ngang qua khu ô nhiễm tiện đường đưa tay ra cho anh ta, Tiểu Ngô không ngờ một nhân vật lớn như thế lại để lại thuốc trị cho mình.

Vì vậy đồng chí Tiểu Ngô không chịu rời đi, một là vì thật sự muốn báo đáp, một nữa là vũ khí hạt nhân hình người này rất có cảm giác an toàn, lúc đi theo độ tồn tại tăng lên với biên độ lớn. Cứ thế cứ thế, mơ màng đi theo chừng mười mấy năm ròng.

Thư Đường vừa gặm bánh bao vừa nhìn lão Ngô đối diện đang dần kích động đến khua tay múa chân.

Thư Đường nghĩ thầm: Sao mà hệt như bạn cùng phòng của cô lúc đang nói về thần tượng của họ thế chứ.

Lúc gặm được đến cái bánh bao thứ ba, lão Ngô cuối cùng cũng ý thức được bản thân nói quá nhiều, vội im re.

Thư Đường tò mò: “Trần Sinh thì sao? Cũng là được hoa hồng nhỏ cứu ư?”

Lão Ngô nói: “Thế thì không phải.”

Lão Ngô nghĩ ngợi: “Bí thư Trần đại khái là vì biết ơn thôi.”

Thư Đường chú ý đến lão Ngô nói từ ‘bí thư’.

Cô nghĩ: Hóa ra Tiểu Trần mày rậm mắt to kia còn là bí thư nữa, với cái khuôn mặt lạnh tanh như Poker thì thật không ngờ hóa ra lại là công nhân viên chức.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng:

“Anh ấy thích tào phớ ngọt hay tào phớ mặn?”

“Mặn…nhỉ?”

Chờ đến khi Trần Sinh dẫn theo đội quân chi viện đuổi đến, thì nguy hiểm khu ô nhiễm đã được xua tan.

Nói ra cũng khéo, nguyên nhân chính là vì căn cứ phái rất nhiều binh lính đến theo dỗi, hơn nữa còn nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của người cá, vậy nên họ phát hiện ra sự xâm lấn của Vật Ô Nhiễm trước, mau chóng sơ tán đám đông, phong tỏa vùng nguy hiểm lại. Vì vậy mà lúc này Vật Ô Nhiễm xâm lần nhưng là lần đầu tiên không có bất cứ nhân viên nào thương vong.

Sau khi Trần Sinh nghe được tin, phản ứng đầu tiên là: “Là Công Huân đúng không?”

Thái độ của anh vô cùng kích động, mắt đối mắt với viên sĩ quan.

Thế nhưng khi chi viện kéo đến khu vực nguy hiểm, lại trông thấy một màn khiến lòng người vô cùng sợ hãi.

Tiếng la hét thảm thiết của Vật Ô Nhiễm đang vặn vẹo biến mất giữa không khí. Trên mặt đất đều dính nhớp máu của Vật Ô Nhiễm, nước mưa màu đen gần như là trải rộng toàn thành phố, đang tí tách chảy về phía cống thoát nước.

Gần như là có một sự tồn tại vô hình nào đó trong không khí, đang trực tiếp nghiền nát vậy.

Mưa như trút nước không ngừng cọ rửa mặt đất, song vẫn không thể nào tẩy được máu đen nồng đậm kia.

Giữa màn mưa to, một quái vật che ô lam xuất hiện.

Như tà thần hạ mình.

Khi chiếc ô lam che mưa đi về phía trước.

Rõ ràng ai nấy đều biết thật ra lần này người cá xem như là giúp bọn họ, bằng không thương tử là điều tất yếu.

Chỉ là sự sợ hãi dâng lên như khắc sâu vào xương tủy của mọi người.

Mọi người theo bản năng lùi về sau, có kẻ thậm chí còn bắt đầu bỏ chạy.

Thậm chí Trần Sinh còn theo phản xạ lùi về sau hai bước.

Tà thần ngừng lại, phảng phất như là vì cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Người cá hành tẩu giữa màn mưa to, bỗng khựng người đứng lại.

Trong miền ký ức xa lạ xuất hiện một ‘hắn’ giữa góc—

Vẫn là một đoạn ký ức ngắn.

Một ngày nào đó mưa dầm mưa dề như hôm nay, người đàn ông mang tên Chúc Diên hành tẩu dưới đống đổ nát.

Nước mưa làm ướt quân trang, như mọi lần khác trong quá khứ, hắn luôn là người cuối cùng rời khỏi khu ô nhiễm.

Đoán chừng là xuất phát từ biệt hiệu ‘vũ khí hạt nhân hình người’, nên người đàn ông đã quen với việc độc lai độc vãng.

Mặt hắn vô cảm giải quyết Vật Ô Nhiễm, dẫn theo binh lính Alpha bị tụt lại phía sau đi về.

Dọc đường đi, mưa như trút nước, cũng chiếu rọi mặt mày người đàn ông thêm phần mơ hồ.

Hắn nhìn thấy ánh đèn của doanh trại dựng tạm.

Lính canh cổng thấy chỉ huy của mình thì la to lên: “Đại thủ lĩnh đã trở lại!”

Khi người đàn ông kia bước chân vào trại dựng tạm, nhận lấy khăn lông trong tay binh lính, bỗng ánh mắt tiểu binh nọ dừng lại.

Khi Chúc Diên ngẩng đầu lên, các binh lính đang nghỉ ngơi trong lều lớn đều theo bản năng mà lui về sau một bước.

Không khí trở nên yên tĩnh, phảng phất như chỉ còn lại tiếng mưa to.

Người đàn ông nom bộ có hơi mệt mỏi, thế nên cũng không chú ý đến biểu hiện của mọi người chung quanh, giọng nói không chút dao động ngầm truyền đến mệnh lệnh: “Chỉnh đốn nghỉ ngơi đến 6 giờ, hừng đông sẽ đi đến khu tiếp theo.”

Nhưng lúc này đây, mệnh lệnh còn chưa được đáp lại, trong lều trại vẫn tĩnh mịch một vùng.

Cuối cùng, vẫn là thư ký có quảng thời gian theo Chúc Diên dài nhất phản ứng nhanh nhất.

Thư ký trẻ tuổi đáp lại một tiếng, rồi theo sau Chúc Diên.

Người đàn ông về lại trại tạm bợ của mình nghỉ ngơi, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với thư ký của mình về hành trình kế tiếp, hắn cúi đầu, khuôn mặt vô cảm rửa bao tay của mình.

Trên bao tay còn sót lại máu dính nhớp của Vật Ô Nhiễm cũng dần trôi đi.

Thư ký rất bình tĩnh nói:

“Đại thủ lĩnh, tôi sẽ lập tức phong tỏa tin tức, ngài lên xe nghỉ một chốc đi ạ, sẽ không có quá nhiều người nhìn thấy.”

Chỉ là âm thanh vẫn có chút run rẩy nhỏ.

Thái độ này vượt quá mức bình thường, cuối cùng cũng khiến cho người đàn ông ý thức ra được.

Vì thế, người đàn ông ngẩng đầu lên.

Trong gương, con ngươi xanh xám nhiều năm liền, lúc bấy giờ như thể bị nước đen ô nhiễm, đang thong dong lột xác thành màu đen.

Hắn rũ đôi ngươi.

Thong thả tháo bao tay xuống, trên đầu ngón tay, một miệng vết thương rất nhỏ lộ ra.

Nơi đó dính máu của Vật Ô Nhiễm, máu đen như con quái vật giương nanh múa vuốt, thong thả thẩm thấu vào thân thể của người đàn ông.

Người cá nghe thấy người đàn ông lòng đầy bình tĩnh kia nghĩ bụng: Vết thương nhỏ như vậy hẳn là không thể bị nhiễm trùng, có lẽ là vào ba tháng trước, hoặc là tháng vừa rồi.

Hắn rất bình tĩnh, nói qua gương:

“Xem ra là muốn một kỳ nghỉ dài hạn rồi.”

Hắn bật một câu đùa.

Âm thanh của thư ký muốn cứng ngắc, nhưng những gì đã nói, đã không còn nghe thấy nữa.

Một đoạn ký ức lâu năm thiếu hụt chỉnh sửa, rất nhanh đã bị màn mưa quét trôi.

Gương mặt thư ký trẻ tuổi chồng khớp với Trần Sinh ở đối diện, gương mặt người bên cạnh lại mơ hồ. Nhưng mặc kệ là gương mặt xa lạ thay đổi ít nhiều gì, thì hình ảnh vẫn giống hệt như mười một mười hai năm về trước.

Mọi người theo bản năng lùi ra sau, chạy trốn.

Cũng như khi ấy, Trần Sinh lập tức ý thức được làm vậy là không ổn.

Lòng Trần Sinh run lên, nếu đây là do Công Huân chủ động giúp họ, thì biểu hiện tỏ ra sợ hãi và động tác lùi về sau của mọi người, quả thực là như một loại từ chối âm thầm sẽ chọc giận hắn.

Thế là thư ký thân kinh bách tiền nhiệm này cực lực muốn bỏ qua những chất lỏng dính nhớp trên mặt đất, muốn bỏ qua hơi thở trên người người cá, còn cả chiếc ô che mưa đen đang di chuyển lên.

Nhưng người cá đã ngừng lại, xoay người rời khỏi chốn này.

Trong màn mưa to, có người hỏi hắn:

“Có phải ngài đã nhớ ra gì rồi không?”

“Có phải là vì ngài đã nhớ ra, nên mới đến hỗ trợ không?”

Quái vật cầm ô, hành tẩu giữa màn mưa.

Người đàn ông trong trí nhớ kia ắt hẳn sẽ giúp đỡ bọn họ.

Nhưng là người cá thì không thế. Quái vật này lạnh như đá, gần như là xuất phát từ ý thức lãnh địa nào đó.

Đương lúc hình thể quái vật bành trướng lớn chừng một nửa tòa thành phố, quái vật tự nhiên cũng phân chia nửa cái thành phố đó nằm trong vùng lãnh thổ của chính mình. Loại hung thú tàn bạo này, chẳng qua chỉ là không chịu được việc Vật Ô Nhiễm bước vào phạm vi của mình. Huống hồ chi, bé mèo của quái vật cũng đang ở đây.

Vì thế, quái vật lạnh nhạt nhìn thoáng qua những cái sợ ấy, lui về sau, đoạn cầm ô đi về phía khách sạn.

Rất mau sau, quái vật đã kết thúc việc nghiên cứu tìm tòi đoạn hồi ức bỗng nảy ra. Quái vật thầm nghĩ, tại sao cái tên Chúc Diên kia lại không bung ô lên chứ? Bé mèo đã nói rồi, nếu đi trong mưa mà không bung ô, thì sẽ dễ bị cảm mạo lắm.

Chỉ là trên đường về, con quái vật bỗng thấy trên tay cứ có cảm giác vô cùng nhớp nháp.

Như thứ đồ tàn lưu lại trên tay mười mấy năm về trước, bị nước mưa xối nhiều năm liền vẫn không mất đi.

Quái vật dừng lại ở cửa khách sạn, đứng trong cơn mưa to một hồi, không đi vào—vì quái vật muốn dùng nước mưa đen này cọ rửa sạch sẽ vết máu của Vật Ô Nhiễm dính trên ô.

Nhưng đứng thế được vài phút, quái vật nghe thấy một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’, đoạn cửa khách sạn bị mở ra, quái vật liền bị một người ôm lấy.

Những hoang đường, cái kết kỳ quái trong mơ, quái vật quay về với hiện thực.

Nhưng không biết xuất phát từ nguyên do gì, quái vật lại không dùng tay chạm vào bé mèo của mình.

‘Hắn’ an tĩnh lắng nghe âm thanh của cô, như đang biến âm thanh của cô thành một loại mỹ thực, quái vật đói khát tham lam lắng nghe.

Thư Đường cũng không chú ý đến sự bất thường của người cá.

Cho đến khi trở về, quái vật bắt đầu gột rửa tay mình dưới vòi nước.

Cứ như trên tay dính phải thử đồ dơ bẩn tẩy mãi không sạch vậy, mặt vô cảm cứ lặp đi lặp lại động tác tẩy rửa.

Động tác này trùng lặp với đồng tác Chúc Diên tẩy rửa đôi tay mình dưới vòi nước mười mấy năm về trước.

Mười mấy năm trước, đại thủ lĩnh mà ai nấy đều kính trọng và ngưỡng mộ, vào một hôm nào đó phát hiện ra bản thân đã trở thành một trong những ‘Vật Ô Nhiễm’, thì sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?

Thư Đường đã nói với người cá, ‘hắn’ hiện tại đang trong trạng thái ‘mất trí nhớ’. Vì vậy người cá đã biết, thi thoảng ‘hắn’ sẽ nhớ đến vài đoạn ngắn, thật ra là một vài chi tiết vụn vặt trong cuộc sống đã qua. Thật ra người cá cũng không cho rằng ‘Chúc Diên’ thoảng qua trong các ký ức là chính mình, bởi lẽ quái vật lạnh băng này hiển nhiên sẽ máu lạnh hơn, hờ hững hơn nhiều so với một Chúc Diên sống sờ sờ, hơn nữa đã không còn thuộc phạm trù về nhân loại nữa rồi.

Hết thảy trong quá khứ như một âm hồn bị bỏ rơi.

Nhưng lúc này, âm hồn dính trên người dày đặc sự ghê tởm này như đang xuyên qua thời không, buông xuống người quái vật.

‘Hắn’ tỉ mỉ cọ rửa tay của mình, ý muốn rửa sạch thứ đồ mang cảm giác dính nhớp này.

Thư Đường cho rằng người cá là vì nghĩ trên tay có mùi hương của Vật Ô Nhiễm, vậy nên cô nhìn một hồi, rồi vươn tay, lấy một ít nước rửa tay tỉ mỉ xoa xoa bọt bóng.

Chờ đến khi bàn tay to lạnh lẽo kia tản ra mùi hương nước rửa tay, Thư Đường mới nói: “Anh xem này, có phải thế này là sạch rồi không?”

Vì vậy, quái vật này rõ rành rành đã đần ra một hồi.

‘Hắn’ cúi đầu, phát hiện ra cảm giác dính nhớp vô hình trên đôi tay này, thật sự đã được cọ sạch.

Thư Đường đắc ý cho người cá xem logo trên nước rửa tay và nói với người cá rằng sau này sẽ mua nhãn hiệu này, nhưng cô không hề chú ý đến, người cá chẳng lọt tai câu nào.

Quái vật đang nhìn chăm chăm không chớp mắt vào bé mèo.

Mãi lâu mà Thư Đường không nghe được câu trả lời, mới ý thức được rằng hôm nay người cá trông quá rất bất thường.

Mặt ‘hắn’ nom còn vô cảm hơn so với mọi ngày, trầm mặc hơn.

Quái vật đã từng lạnh tanh nhìn thật kỹ nội tâm của mình, ‘hắn’ cho rằng những bất an và nỗi sợ sắc bén của mình, là đến từ bản thân ở hiện tại hai bàn tay trắng; chỉ là sau hôm nay nhớ lại được một vài đoạn ký ức, quái vật mới hiểu ra, hóa ra nơi gây nên sự bất an này, có lẽ là âm hồn đến từ quá khứ. Hóa ra, âm hồn trong quá khứ cũng là một quái vật hoang vu đến cực hạn.

Thật khủng khiếp khi một người bị chết đuối lại bám vào một nhánh cây.

Chỉ là đương nhiên bé mèo sẽ không ý thức được điều này, khi cô kéo lấy tay quái vật, giúp quái vật rửa sạch sẽ, thì ánh mắt quái vật lại trở nên đáng sợ chưa từng thấy.

Cô có chút căng thẳng hỏi: “Sao vậy kìa?”

Quái vật cúi đầu, nâng cằm cô lên, không nói câu gì mà hôn lên.

Bờ môi lạnh băng của người cá chạm vào cô, cô như Vodka lạnh gặp lửa, biến thành một chất liệu cực kỳ dễ châm cháy.

Năng lực học tập rất tốt làm cho hung thú này hiểu ra từng đường đi nước ước.

Vậy nên người cá không chút mất sức nào cạy mở môi cô.

Đây là một chiếc hôn có chút vội vàng, và thêm chút thô lỗ.

Hơi thở của cô bị nuốt lấy, dù là âm thanh khe khẽ cũng bị che kín đầy thô bạo.

Một giây khi răng môi hòa nhau ấy, con quái vật bày ra tính cách xâm lược trước nay chưa từng thấy, vội vàng như thể hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Vòng eo cô bị người cá lạnh lẽo nắm lấy, giữa bàn tay to có chút thô ráp, hai chân bị tách ra, kẹp lấy vòng eo có sức bật cực mạnh, tư thế treo trên người người cá thế này, càng khiến cho nụ hôn hoàn toàn lâm vào tình trạng bị động.

Hô hấp của cô dần dà dồn dập, hòa tan giữa hô hấp nặng nề của dã thú, trong nụ hôn vội vã ấy dần có cảm giác bản thân như bị nuốt sạch sành sanh..

May thay, trước khi cô hít thở không thông, con hung thú đã buông lỏng cô ra.

Cô hít từng hơi một, nhưng lần này cô chỉ vừa mới gọi ‘hh’, giây sau, người cá dễ như trở bàn tay nâng cô lên, ôm cô trên eo, quái vật lại dùng tư thế dựa vào vách tương, tiếp tục cúi đầu hung cô mạnh bạo.

Cô muốn nói gì đó, chỉ tiếc những lời ấy đều bị nuốt hết.

Giữa hô hấp quyện vào nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày một lớn hơn.

Môi lưỡi quấn quýt, đánh chiếm thành trì.

Con hung thú này luôn che giấu rất kỹ nanh vuốt sắc bén của nó, chưa từng phô ra trước mặt cô một mặt hung hãn. Thậm chí trước mặt cô nó còn thể hiện ra vẻ rất dễ bị ăn hiếp, rất nghe lời.

Thật ra chỉ bởi vì hung thú muốn che giấu lòng yêu thích cuồng nhiệt, cố chấp bệnh hoạn, không muốn để cho bé mèo phát hiện ra nó là quái vật vốn tham lam nhường nào, vốn dối trá ra sao.

Quái vật hung hãn máu lạnh ngụy trang thành kẻ khác trước mặt cô.

Nhưng sự khắc chế này hệt như sóng to gió lớn được giấu dưới mặt biển êm đềm, nào có giữ nổi. Và vào hôm nay, ngay giây phút cô nắm lấy tay quái vật rửa sạch sẽ, quái vật đã không có cách nào khống chế được khát vọng và cuồng nhiệt của chính mình.

Như người chết đuối, vớ lấy gỗ nổi trầm luân vào vực sâu.

Thế nhưng, chờ đến khi quái vật hung tàn này ý thức được bản thân mình đang làm gì, ‘hắn’ ngây ngẩn cả người.

Quái vật ngừng lại.

Tuy rằng đã cố gắng không làm cô bị thương, song trên eo bé mèo vẫn hằn một dấu tay, thậm chí là môi cũng bị cắn cho sưng đỏ, nom bộ đáng thương vô cùng.

Cô ngơ ngác nhìn ‘hắn’, phảng phất không dám tin rằng quái vật thế mà lại tổn thương cô thế này.

Quái vật cứng còng cả người.

Quái vật nhìn dáng vẻ ngơ ngơ của bé mèo ta, dâng lên một nỗi bất an, một nỗi sợ hãi khi biết bản thân không biết nặng nhẹ. Gần như là vì cho rằng hôm nay mình đã bày ra vẻ thô lỗ, bản tánh hung tàn nhất định đã dọa hư bé mèo ta.

Quái vật theo bản năng rụt lại nanh vuốt của mình, sự hung hãn vừa rồi biến mất không dấu vết, lập tức đổi thành một loại dè dặt.

Kết quả của chênh lệch sức mạnh quá mức này chính là, quái vật khó mà xác định được vừa rồi mình có xúc phạm đến cô hay không.

Đôi môi ‘hắn’ mím lại tái nhợt, cúi đầu muốn trấn an bé mèo ta, muốn nói rằng mình không hề cố ý đâu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Quái vật không thể không thừa nhận, khi ấy quả thật bản thân rất muốn nuốt cô vào bụng.

Cho đến khi bé mèo ngơ ngơ thật lâu, quay đầu sang nhìn hắn một cái.

Bé mèo chẹp miệng.

Bé mèo làm như không hề hấn gì mà bò xuống khỏi người quái vật đáng sợ này.

Cô đi vào tắm rửa một hồi đi ra, phát hiện quái vật vẫn còn duy trì cái tư thế kia đứng đực một chỗ.

Bé mèo vừa cột tóc vừa khen ‘hắn’.

“Cũng cuồng dã dữ lắm.”

“Hăng hái thật.”